- Điện hạ, ngài đã trở lại!
Bạch nương tử bước nhanh tới, khi tới gần Lý Lân thì mới thả chậm bước chân, đứng trước mặt Lý Lân, nàng dùng quân lễ tiêu chuẩn chào Lý Lân.
- Đại tướng quân Vệ Binh Bạch Tố Tố gặp qua điện hạ!
Lý Lân nhìn Bạch Tố Tố anh tư táp sảng, trên mặt hiện lên ý cười, không nhìn ánh mắt tò mò của các tướng lĩnh, Lý Lân trực tiếp bước qua người Chu Thắng Nam, đi tới trước người nàng, không để ý giáp trụ trên người nàng, hắn dùng tay ôm nàng vào lòng.
- Điện hạ!
Bạch Tố Tố run run gọi, khuôn mặt xinh đẹp kích động đỏ bừng.
- Tố Tố, bản vương nhớ nàng!
Lý Lân cúi đầu, thân thiết nói.
Mặt Bạch Tố Tố càng đỏ hơn, kết hợp với một thân giáp trụ, làm cho người ta cảm thấy mê hoặc đặc biệt.
- Khục khục…
Trần Mạc cùng Tiền Thiết Long nhịn không được ho khan hai tiếng, hai người nhìn nhau, bị hành động của Lý Lân dọa sợ, trong lòng còn tính nên tránh đi một chút hay không.
- Đã không còn việc gì rồi sao? Nơi này bản vương có một chút linh dịch khôi phục tinh lực, hai người các ngươi pha ra một nồi lớn, chi mỗi quân sĩ một chén!
Lý Lân trợn mắt lên, ném ra một cái bình ngọc lớn bằng cái đầu cho Trần Mặc cùng Tiền Thiết Long.
- Dạ! Mạt tướng tự mình đi!
Hai người sao không rõ tâm tư của Lý Lân, với tuổi tác của hai người cũng không có hứng thú đốt lửa phá đèn.
- Quân sư, cao thủ đã đi rồi, ngươi thay bản vương tiễn bọn họ đi!
Lý Lân xoay người nói với Chu Thắng Nam.
Chu Thắng Nam bĩu môi, trong lòng mắng Lý Lân vô sỉ, vậy mà lại dùng cái cớ cùi bắp kia đuổi mình đi. Phải biết rằng, cao thủ Đại Đường đã sớm rời khỏi Hắc Thủy vương thành rồi, hiện tại, nếu không có chuyện gì xảy ra thì đã đi hơn trăm dặm rồi, dù sao cũng không cần nàng đưa tiễn. Nhưng tuy Chu Thắng Nam tràn đầy oán hận, nhưng cũng không vạch trần, ngoan ngoãn rời đi.
- Tố Tố, bọn họ đều đã đi rồi! Nàng nên mang bản vương đi thăm nơi này một chút, phải không?
Lý Lân mở to mắt nói, ánh mắt tràn đầy tình xâm lược kia làm cho thân thể Bạch Tố Tố có chút nóng lên, mặt càng thêm đỏ bừng.
- Mời điện hạ!
Bạch Tố Tố đi trước một bước, mang theo Lý Lân ra tiểu viện. Trải qua đại chiến như vậy, nơi này đã trở thành một mảnh phế tích.
Lý Lân cười tủm tỉm theo sau lưng Bạch Tố Tố, ánh mắt gian tà cẩn thận đánh giá cặp mông tròn lẳn, nhất là trong lúc bước đi càng thêm mê người.
- Điện hạ!
Bạch Tố Tố xoay người, trong đôi mị nhãn ngập nước mang theo nhu tình, hờn dỗi gọi. ÁNh mắt Lý Lân giống như thực chất, làm cho thân thể nàng mềm nhũn, trạng thái như vậy làm cho Bạch Tố Tố lo lắng mình sẽ thất thố trước mặt người khác. Dù sao, tướng lĩnh đã đi hết, nhưng xung quanh vẫn còn không ít binh lính canh gác.
Lý Lân tiến lên một bước, hai người gần như dán chặt với nhau, một đôi tay tham lam thuận thế vuốt ve mông ngọc của Bạch Tố Tố.
- Mang bản vương tới chỗ của nàng đi, nếu nàng không muốn gặp phải cục diện người khác nhìn thấy chúng ta hoan hảo.
Lý Lân hạ giọng nói thầm bên tai Bạch Tố Tố, thanh âm như có ma lực, làm cho thân thể mềm mại của Bạch Tố Tố càng thêm bủn rủn.
- Điện hạ, bây giờ là ban ngày!
Mặt Bạch Tố Tố như phát sốt, cảm nhận được đôi tay kia không ngừng vuốt ve, vừa đau lại ngứa làm cho nàng hưng phấn dị thường, trái tim bịch bich đập loạn, thế này thì nàng làm sao giữ được quyền uy của Bạch nương tử.
- Ban ngày thì sao chứ? Ai quy định ban ngày không thể hoan hảo cùng nữ nhân của mình! Đừng nói chuyện ban ngày hay ban đêm, tìm chỗ của nàng quan trọng hơn!
Lý Lân tà mị cười nói, mười ngón tay như vô tình như hữu ý xâm nhập vào sâu hơn.
- Ah…
Bạch Tố Tố kinh hãi hô lên, cả người ngã về phía sau, trực tiếp ngã vào trong lòng Lý Lân.
- Điện hạ, chỗ của ta ở trong lều màu xanh phía sau!
Bạch Tố Tố hơi thở như lan, một đôi ngọc thủ ôm chặt vòng cổ Lý Lân.
- Vậy nàng còn không nói sớm!
Lý Lân gần như thô bạo ôm lấy nàng, một cược đạp phá hư không,dùng thuấn di rời di. Lợi dụng lực không gian ôm vợ đi “này nọ ọ í e”, coi như Lý Lân là kẻ đầu tiên.
Lý Lân đã có chuẩn bị, sau khi tiến vào lều thì liền bày ra cấm chế. Sau chốc lát, tiếng rên rỉ mê người vang lên, giống như là một khúc nhạc tình tứ mãnh liệt, liên tục kéo dài ba bốn canh giờ. Trong khoảng thời gian này, Chu Thắng Nam có tiến tới vài lần nhưng đều bị cản lại, trừ chửi mắng một câu “cẩu nam nữ” ra thì Chu Thắng Nam cũng không còn biện pháp gì.
Ngay tại lúc Lý Lân cùng Bạch nương tử phong lưu khoái hoạt, thế cục trong Hắc Thủy vương thành đã xảy ra biến hóa kinh người.
Một ngày này, hơn trăm tán tu bị người ta mang tới trước trung tâm thần miếu, thúc dục thần thức tra xét cường độ phong ấn trong tấm bia đá. Cũng như bình thường, bên cạnh đã có người chuẩn bị công tác cứu trợ người bị hôn mê. Dù sao, phong ấn bùng nổ đã được hai tháng, bởi vi tán tu trở thành vật hi sinh ở nơi này đã có hơn vạn người, dù Hắc Thủy vương thành có khổng lồ nhưng dân cư thường trú chỉ khoảng trăm vạn. Có thể xuất ra thần thức thì ít nhất cũng là võ giả Võ tông trở lên, võ giả như vậy thì ở Hắc Thủy vương thành có bao nhiêu. Có thể nói, một vạn người này là con số cực kỳ khủng bố. Sau khi đại lượng cao thủ Hoàng cấp tụ tập, võ giả cấp thấp thì rời đi như chạy nạn. Tại trên Thương Long đại lục này, thảm họa chiến tranh không làm người ta sợ hãi, giao chiến giữa võ giả cao cấp mới là tai nạn thật sự. Nhất là giao thủ giữa cao thủ Hoàng cấp, động một cái chính là băng sơn địa liệt, thành lớn như Hắc Thủy vương thành cũng chưa chắc có thể chịu được hai vị cao thủ Hoàng cấp quyết chiến. Hiện giờ, Hắc Thủy vương thành đã tập trung hơn trăm vị cao thủ Hoàng cấp, quả thực chính là một thùng thuốc nổ siêu cấp, một khi châm ngòi, toàn bộ Hắc Thủy vương thành sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Trên mặt những người này cũng không có tuyệt vọng, rút ra thần thức thì nghỉ ngơi một năm là có thể khôi phục. Bỏ ra một năm đổi lấy mạng nhỏ thì vẫn đáng giá. Dưới mệnh lệnh của người giám thị sau lưng, những người này chậm rãi đi đến trước thạch điện, phóng thích ra thần trí của mình, xâm nhập vào bia đá.
Nửa ngày, không ai ngã xuống.
- Ổ!? Có chuyện gì vậy?
Mọi người đều ngạc nhiên, trong lúc nhất thời, vài trăm người đều ngây ngốc, cả thạch điện trở nên im ắng.
- Ực…
Tiếng nuốt nước bọt nhẹ vang, có người kịp phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng như điên.
- Mở, mở, lực phong ấn mất đi rồi!
Không biết là ai hô lên, trên mặt mấy người tán tu lộ vẻ may mắn, một người trong đó phản ứng nhanh nhất, dùng hết tốc độ phóng vào trong thạch miếu.
Ông….
Bên trong thạch miếu dâng lên một cái lồng năng lượng màu vàng đất, người tán tu này vọt vào lại không bị công kích, ngược lại cái lồng năng lượng kia tan vỡ như bọt biển. Trong nháy mắt, thân hình tên tán tu lóe lên rồi biến mất trong thạch miếu.
- Mở, thật sự mở ra rồi!
Nhìn thấy vậy, mọi người đều lộ ra thần sắc mừng rỡ, bất chấp nguy hiểm mà điên cuồng vọt vào. Đại bộ phận tán tu hơi chần chờ một chút, cuối cùng cũng cắn răng vọt vào bên trong.
Phốc, phốc!
Thanh âm giống như sủi cảo sôi, khoảng chừng trăm tên tán tu phản ứng vọt vào.
- Hừ! Con kiến hôi cũng dám mơ ước được Thần thổ!
Một giọng nói lãnh khốc vang lên, những tán tu còn chưa đi vào liền khựng người, dù dùng hết khí lực toàn thân cũng không nhúc nhích tí nào.
Ông….
Một bàn tay trơ xương trắng lăng không chụp xuống, mấy trăm tán tu cùng đệ tử thế gia liền bị bóp nát thành hoa máu, máu tươi xương nát rơi ra liền bị một cái đầu lâu vọt ra cắn nuốt sạch sẽ.
Tiếp theo một người toàn thân quấn vải, cả người giống như xác ướp từ trong hư không lộ ra. Lãnh khốc nhìn xuống vương thành cười cười, cất bước đi vào thạch điện.
- Khô Mộc Chân Quân, ngươi thật là nhanh a!
Một giọng nói ôn hòa truyền lại, một võ giả trung niên từ trong hư không đi ra, cảm nhận được huyết tinh trong không khí, gã không khỏi cau mày, thần sắc lộ ra vài phần chán ghét.
- Hừ!
Khô Mộc Chân Quân không nói gì, trực tiếp tiếng vào trong thạch điện rồi biến mất.
- Lão quỷ này mang sát tính thật nặng, không được, nói gì thì cũng không thể để món trọng bảo này rơi vào tay lão. Thiên Đạo Tông chúng ta phải có được.
Người trung niên nhẹ nhàng bước tới một bước, cả người liền nhập vào trong thạch điện, đây không phải là thuấn di, nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả thuấn di.
Kế tiếp, tin tức phong ấn biến mất truyền khắp toàn bộ Hắc Thủy vương thành, một đám cao thủ Hoàng cấp từ Hắc Thủy Tùng Lâm hội tụ về chỗ này. Đại bộ phận đều mang thần sắc lạnh lùng tiến vào thạch điện, vài tên có thù hận với nhau vừa gặp mặt đã đánh, cuối cùng hai bên giao chiến, một bên bị đánh vào trong thạch điện.
Nửa canh giờ ngắn ngủi, cao thủ Hoàng cấp tai họa Hắc Thủy vương thành hơn hai tháng đã hoàn toàn rời đi. Qua tiếp nửa giờ, từng con diều hâu màu đen từ trong Hắc Thủy vương thành vọt lên, bay về bốn phía. Rất nhiều cao thủ Hoàng cấp đến đây nhưng không ở trong Hắc Thủy vương thành, chủ yếu là tiềm tu ở trong sơn mạch ngoài thành. Đương nhiên, vì tránh bỏ lỡ cơ hội, đại bộ phận cao thủ Hoàng cấp đều thường xuyên phóng thần niệm tra xét, ngoài ra còn an bài thám tử của mình thu thập tình báo. Lấy thân phận cao thủ Hoàng cấp, không kẻ nào dám cự tuyệt.
Địch Sơn tiểu thành!
- Điện hạ, Hắc Thủy vương thành có cấp báo, trung ương thạch miếu đã mở ra, tất cả cao thủ Hoàng cấp đều gần như vào hết rồi!
Chu Thắng Nam cầm thư do diều hâu đưa tới, hưng phấn nói.
- Tốt rồi, cái phong ấn này tiêu tan thật là đúng lúc.
Lý Lân cũng rất là hưng phấn, buông ra Bạch Tố Tố, bộ dạng tùy tiện biến mất, hóa thành một thanh kiếm rời vỏ.
Bạch Tố Tố với một thân nữ trang giống như mai nở trong tuyết, trên mặt có chút say mê. Mấy ngày Lý Lân vào Địch Sơn tiểu thành này, nàng không có mặc áo giáp, quân vụ cũng đều giao cho Chu Thắng Nam. Nàng bắt đầu an tâm làm tiểu nữ nhân bên người Lý Lân, Lý Lân sao có thể không rõ tâm tư của nàng, mấy ngày nay vẫn rất che chở cho nàng. Đây là một nữ nhân đáng thương nhưng rất đáng kính, dám yêu dám hận, phù hợp với khẩu vị của Lý Lân.
- Tố Tố, bản vương phải đi! Sau này Vệ binh liền giao cho nàng, đợi đến khi cao thủ Hoàng cấp rút lui khỏi thì cũng là lúc chúng ta hoàn toàn chiếm lấy Hắc Thủy vương thành.
Dù trong Hán vương phủ có vài tên đạt tới Hoàng cấp, mấy thế lực bản thổ đã đầu hàng, nhưng hiện tại Hắc Thủy vương thành thì không phải một hai cao thủ Hoàng cấp là có thể chiếm lấy. Trên trăm cao thủ Hoàng cấp có thể đè sập bất kỳ một thế lực lớn nào, Lý Lân còn chưa điên cuồng tới mức mạo hiểm giao thủ với trăm cao thủ Hoàng cấp mà chiếm lấy toàn bộ Hắc Thủy vương thành.
- Phu quân lên đường cẩn thận, Tố Tố nhất định biến Vệ binh thành một đội quân thép, vì điện hạ chinh chiến thiên hạ!
Bạch Tố Tố ôn nhu sửa sang quần áo cho hắn. Ngẫm lại mấy ngày trước, Bạch Tố Tố hoàn toàn cứng ngắc khi làm chuyện nữ nhi, nhưng bây giờ đã rất thành thạo, rất có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu. Đương nhiên, những thứ này là vì Bạch Tố Tố yêu Lý Lân tới tận xương tủy, nguyện ý vì Lý Lân mà làm mọi chuyện, nếu không, với tính cách của nàng, dù làm được cũng chưa chắc nguyện ý đi làm.