Ngao Vô Tình chăm chú nhìn gã, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư bây giờ
của Đế Thí Thiên. Hiện tại Đế Thí Thiên rất nghiêm túc, không còn bộ
dáng bại hoại gì, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, cả
người tràn ngập mị lực. Trong lòng Ngao Vô Tình xuất hiện một tia rung
động, dù nàng là thủ hộ giả của Hắc Thủy Tùng Lâm, thú vương có thực lực cường hãn trong Hắc Thủy Tùng Lâm cũng không dám có ý ngỗ nghịch nàng.
Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, có lẽ đối với loài người mà nói,
Long tộc tu luyện mấy trăm năm thật sự dọa người, nhưng đối với Long tộc mà nói, Ngạo Vô Tình cũng chỉ mới vừa trưởng thành. Hơn nữa, nàng vẫn
sống trong Long cốc, dù có thực lực cường hãn, nhưng phương diện tâm tư
không chút phức tạp. Sau mấy lần lỳ mặt tiếp xúc, Đế Thí Thiên mới phát
hiện được, được che trong vẻ ngoài lạnh lùng của Long Nữ là một trái tim đơn thuần.
- Bản vương có hai chuyện cần phải giải quyết
gấp, chuyện thứ nhất là trong Hắc Thủy Tùng Lâm còn thiếu một vị Vương
hậu. Phải biết rằng, cô âm không sinh, cô dương không dài, bản vương là
Thánh Long Vương trong Hắc Thủy Tùng Lâm, sao có thể không có Vương hậu
làm bạn.
Đế Thí Thiên không để ý tới vẻ mặt khẽ biến của Long Nữ, gã lập tức nói, giống như là từ đầu đã tính không cần trưng cầu ý kiến
của Long Nữ.
Long Nữ khẽ biến sắc, trên khuôn mặt xinh đẹp trở nên xấu hổ, trầm giọng nói:
- Thánh Long Vương đại nhân có ý gì?! Từ trước đến giờ, Hắc Thủy Tùng
Lâm chúng ta chưa từng có thuyết pháp Vương hậu này. Đại nhân muốn thành lập trật tự mới sao!?
Thiên tính của Long tộc vốn dâm, bất kể Cự Long hay Thần Long cũng không chỉ có một bạn đời. Làm chúa tể của Long
tộc, Thánh Vương Long của Hắc Thủy Tùng Lâm, trên phương diện tình dục
đúng là thối nát không chịu nổi. Mỗi một Thánh Long Vương cũng đều chế
tạo một hậu cung không nhỏ tại Hắc Thủy Tùng Lâm, linh thú nữ tính các
chủng tộc đều có. Dĩ nhiên, có thể vào được pháp nhãn của Thánh Long
Vương đều là linh thú vượt quá thiên kiếp hóa hình, hoặc là linh thú có
thủ đoạn hóa hình thành người. Dù Long tộc bác ái nhưng còn chưa tới
trình độ không để ý tới chủng tộc. Chỉ có song phương đều có hình dạng
tướng mạo giống nhau mới có cơ sở cảm tình. Cũng chính vì Long tộc lạm
tình nên từ trước tới giờ trong Hắc Thủy Tùng Lâm chưa bao giờ có nữ chủ nhân.
- Chẳng lẽ bản vương không có quyền lợi chế định trật tự mới trong Hắc Thủy Tùng Lâm sao?
Đế Thí Thiên trầm giọng nói.
- Đại nhân tự nhiên có quyền lợi này, nhưng tình huống Long tộc chúng
ta thì đại nhân cũng rõ ràng, thiết lập Vương hậu không có chút ý nghĩa
gì với đại nhân!
Ngao Vô Tình khuyên giải nói.
- Hừ!
Không cần so sánh bản tọa với lịch đại Thánh Long Vương. Bản vương là
Thần Thánh Cự Long, là đế hoàng chân chính của Long tộc, há có thể để
bản năng thân thể khống chế mình. Bản vương đã quyết định tăng thêm chức Vương hậu, hiệp trợ bản vương thống lĩnh tất cả linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm.
Đế Thí Thiên chân thật đáng tin nói.
Đế Thí Thiên quyết định làm cho Ngao Vô Tình trầm mặc. Dù chỉ thêm một Vương
hậu nhưng cũng sẽ thay đổi cách cục của Hắc Thủy Tùng Lâm thật lớn. Dù
sao, Vương hậu là phu nhân của Thánh Long Vương đại nhân, là tồn tại
ngang hàng, quyền lợi thật lớn. Vị trí này tất sẽ khiến tất cả chủng tộc trong Hắc Thủy Tùng Lâm tranh đoạt. Ngao Vô Tình dường như nhìn thấy
được cảnh tượng gió tanh mưa máu đang muốn bộc phát.
- Bản vương đã có lựa chọn thích hợp, bảo đảm các đại linh thú chủng tộc tâm phục khẩu phục!
Trên mặt Đế Thí Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nụ cười này làm Ngao Vô
Tình nhận thấy bất an, nàng tập trung đề phòng nhìn Đế Thí Thiên. Nếu Đế Thí Thiên có chút cử động xấu xa, Ngao Vô Tình tuyệt đối sẽ không hạ
thủ lưu tình.
- Không nên khẩn trương như vậy. Chuyện tình Vương hậu thì nói sau. Hiện tại chúng ta thương thảo chuyện thứ hai!
Đế Thí Thiên sao không cảm nhận được Ngao Vô Tình đang đề phòng, gã cười cười, hòa hoãn chút không khí.
- Mời đại nhân nói!
Ngao Vô Tình dần thả lỏng, nhưng đáy lòng lại sinh ra chút thất vọng
không rõ, chỉ là tính tình Ngao Vô Tình đạm bạc, đối với vấn đề tình cảm luôn mơ màng, cảm giác mất mác cũng chỉ lóe lên một chút rồi thôi. Ngao Vô Tình cũng không để ý lắm.
- Bản vương chuẩn bị luyện chế
một kiện chí bảo, một kiện có thể sánh ngang với Thần Thánh Quyền
Trượng, là chí bảo có thể truyền thừa cho linh thú vương giả trong Hắc
Thủy Tùng Lâm.
- Chỉ bảo? Không phải là đại nhân có Thần Thánh quyền trượng rồi sao,
căn bản không cần vật truyền thừa khác để chứng minh thân phận.
Ngao Vô Tình không hiểu nói.
- Không! Thần Thánh Quyền Trượng chỉ tượng trưng cho thân phận, không
có tác dụng trấn áp Hắc Thủy Tùng Lâm. Mà một khi bản vương luyện chế
chí bảo thành hình, lực lượng của Hắc Thủy Tùng Lâm sẽ được chỉnh hợp,
địa vị của bản vương cũng hoàn toàn vững chắc.
Đế Thí Thiên trầm giọng nói.
- Loại chí bảo nào mà lại có công hiệu bực này?
Ngao Vô Tình kinh ngạc hỏi.
- Chiêu Yêu Phiên!
- Chiêu Yêu Phiên, đó là thứ gì?
Ngao Vô Tình chưa từng nghe qua loại chí bảo này, huống chi, từ trên
danh hiệu đã có thể hiểu được, ý tứ Chiêu Yêu Phiên là lá cờ có thể gọi
về yêu tộc. Kể từ khi yêu tộc thượng cổ phân liệt mà biến mất, linh thú
còn sót lại trên Thương Long đại lục cũng không thừa nhận mình là Yêu
tộc. Đối với dấu vết truyền thừa của Yêu tộc thượng cổ còn lại cũng phi
thường ít. Đế Thí Thiên biết được Chiêu Yêu Phiên là do được ghi lại
trong Thiên Thư Thú Đạo, nhưng cũng không trọn vẹn. Căn bản không thể so sánh với chí bảo Chiêu Yêu Phiên trong thời kỳ toàn thịnh của Yêu tộc
thượng cổ.
- Vô thượng chí bảo của Yêu tộc thượng cổ, có thể
nói nguyên nhân lớn nhất làm yêu tộc biến mất không phải là do triều
chính thất đức mà là do Chiêu Yêu Phiên bị hủy!
Đế Thí Thiên trầm giọng nói.
- Xem ra đại nhân biết rất nhiều bí mật thượng cổ. Chẳng lẽ trí nhớ của ngài dã khôi phục hoàn toàn?
Ngao Vô Tình tò mò hỏi.
- Không có! Bản tọa bị thương nặng không tưởng tượng nổi ở thượng cổ,
làm cho linh hồn thiếu chút nữa bị tan biến. Dù hiện tại đã tỉnh lại,
nhưng thần hồn lại rất suy nhược. Rất nhiều trí nhớ về thượng cổ đã bị
biến mất khi bị thương. Về phần Chiêu Yêu Phiên này chỉ là một phần trí
nhớ còn sót lại trong linh hồn của bản vương. Có thể luyện chế Chiêu Yêu Phiên thành dạng gì thì bản vương cũng không nắm chắc.
Đế Thí Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
- Đại nhân không nên ảo não. Chiêu Yêu Phiên là trọng khí của yêu tộc
thượng cổ, dù pháp môn luyện chế không trọn vẹn nhưng tất sẽ bất phàm.
Vô Tình nguyện ý hiệp trợ đại nhân luyện chế Chiêu Yêu Phiên.
Ngao Vô Tình không có lý do cự tuyệt chuyện chế tạo trọng khí có thể đề cao lực ngưng tụ cho Hắc Thủy Tùng Lâm.
- Vậy thì tốt quá! Có ngươi tương trợ, bản vương có thể nắm chắc thêm
vài phần thành công. Bản vương đại biểu cho tất cả sinh linh trong Hắc
Thủy Tùng Lâm mời ngươi một chén.
Đế Thí Thiên tràn đầy vui mừng.
- Đại nhân khách khí rồi! Đây là chuyện Vô Tình phải làm.
Ngao Vô Tình nâng chén trà, đề phòng trong lòng đối với Đế Thí Thiên cũng hoàn toàn biến mất.
…
Hắc Thủy vương thành, mật thất sâu nhất dưới đất trong phủ tổng đốc Đại Đường, Lý Lân lợi dụng linh ngọc xây dựng pháp trận Lục Mang Tinh. Đây
là không gian pháp trận kết hợp với không gian chi lực lĩnh ngộ được
trong Lục Mang Tinh. Kết cấu cùng đường vân phức tạp trên Lục Mang Tinh
thì không thể so được.
Linh bảo không gian như Lục Mang Tinh
giống như là vật dẫn không gian chi đạo, đường vân phía trên nó, dù
ngươi có như kỹ nhưng không cách nào vẽ theo. Bức tường không gian trên
Thương Long đại lục cũng không mạnh, cường giả trên Hoàng cấp đều có thể mở ra lối đi không gian. Xuyên qua không gian gần như là thủ đoạn tác
chiến trọng yếu của cao thủ Hoàng cấp. Nhưng đừng tưởng rằng Võ Hoàng
cấp đã có thể lợi dụng không gian pháp tắc mà xem thường không gian pháp tắc. Thời gian cùng không gian pháp được gọi là hai đại pháp tắc nghịch thiên, tất nhiên không đơn giản. Căn cứ vào hiểu biết của Lý Lân, sở dĩ cao thủ Hoàng cấp có thể dễ dàng phá vỡ không gian xung quanh, chỉ là
dùng lực lượng võ đạo mạnh mẽ của bản thân mà phá vỡ kết cấu không gian
trong phạm vi nhất định, mà diện tích khu vực khống chế cũng quyết định
tới phạm vi không gian tác chiến. Cho nên, ngoài việc trui luyện bản
thân, điểm trọng yếu nhất là cao thủ Hoàng cấp phải tu luyện tinh thần,
mở rộng phạm vi khống chế không gian có thể chiến đấu.
Mặc dù Lý Lân dựa vào Lục Mang Tinh mà lình ngộ được một chút không gian chi
đạo, nhưng muốn thật sự động thủ khắc thành pháp trận thực sự thì cực kỳ khó khăn.
- May mà lần trước còn để lại tọa tiêu trong Thánh Long Động, hy vọng có thể thành công!
Căn cứ vào hiểu biết của Lý Lân, hoàng triều cao cấp trở lên đều có
không gian truyền tống trận, có thể liên thông đến những đại lục khác có không gian truyền tống trận. Đây là phương thức xuất hành mau lẹ nhất.
Nhưng muốn duy trì không gian truyền tống trận cũng cực kỳ khó khăn, cần có cao thủ Hoàng cấp thủ hộ, đối với hoàng triều cao cấp mà nói, cao
thủ Hoàng cấp coi như là chiến lực cao nhất, không thể khi nào cũng phải thủ hộ ở không gian truyền tống trận. Cho nên, các thế lực nhị lưu tại
hoàng triều cao cấp có truyền tống trận đều thường đóng cửa, chỉ có khí
sử dụng mới mở ra. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Thiết Hạo Dương
trắc trở lắm mới tới được Đại Đường. Dù sao, chỗ này là địa vực phía
đông bắc đại lục, chưa bao giờ có thế lực siêu cấp tồn tại, tự nhiên
không thể lúc nào cũng mở ra truyền tống trận. Vì vậy mà Thiết Hạo Dương phải dùng truyền tống trận của thế lực siêu cấp gần đại vực đông bắc
nhất, sau đó lại dùng thực lực của mình mà tới.