Tam Thái Tử

Chương 288: Thừa nước đục thả câu




Xem ra bản tọa phải thay đổi cách nhìn về các ngươi rồi. Mà nhắc đến thì bản tọa còn phải cảm ơn các ngươi đấy, ép cho bản tọa phải tự bạo linh bảo, ở thời điểm nguy cơ lại khiến võ đạo của bản tọa tinh tiến, vừa vặn chạm tới Hoàng đạo pháp tắc. Bản tọa không hứng thú với chuyện tiêu diệt các ngươi, có Xuyên Vân thương này, bản tọa cũng không thiếu linh bảo, dùng tinh thạch để mua mạng các ngươi đi!

Quách Uy nói ra những lời cực kỳ cuồng vọng với sắc mặt vô cùng bình thản.

- Hừ!

Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng khí tức trên thân lại dao động kịch liệt. Linh bảo trấn giáo của phân bộ Đại Diễn tông ở Hắc Thủy vương thành cũng đã được y đem ra, đó là một thanh Kim giản, dao động khí tức không hề thua kém Xuyên Vân thương của Kim Mã đường chút nào.

Phượng Vô Lương thì sắc mặt khá phức tạp, nhìn Kim Lợi đã ngã xuống, ánh mắt khi lại nhìn sang Quách Uy rõ ràng là sợ hãi hơn nhiều.

- Phượng Vô Lương, ta và ngươi liên thủ, chưa chắc đã không có phần thắng.

Tiêu Vũ lại khá là có cốt khí. Đáng tiếc một cây thì chẳng nên non, Phượng Vô Lương đã mất đi ý chí chiến đấu. Không phải là Phượng Vô Lương không dũng cảm như Tiêu Vũ, mà là bản năng sợ hãi cao thủ Hoàng đạo đã áp đi tất cả. Tiếp xúc Hoàng đạo pháp tắc và chưa chạm tới Hoàng đạo pháp tắc trông có vẻ là chỉ cách một đường, nhưng thực tế thì chiến lực lại chênh lệch rất lớn, Phượng Vô Lương không muốn theo vết xe đổ của Kim Lợi.

- Ta ra một vạn tinh thạch… mua mạng!

Phượng Vô Lương khẽ nói.

- Hai vạn, để lại tinh thạch, người thì cút đi cho bản tọa!

Quách Uy bá đạo nói.

Sắc mặt Phượng Vô Lương sa sầm xuống, hai vạn tinh thạch đã tương đương với giá trị của một món linh bảo rồi, cũng là một gánh nặng không nhỏ cho Phượng Hoàng cốc. Ngay khi Phượng Vô Lương do dự, Quách Uy lại phóng ra Hoàng đạo khí, khiến Phượng Vô Lương đang do dự lập tức hạ quyết tâm.

- Đây! xem chương mới tại luongsonbac(.)com

Nói xong, Phượng Vô Lương ném ra một chiếc không gian giới chỉ, cũng không quay đầu lại mà phóng tới sơn môn của Phượng Hoàng cốc. Nay mặc dù có thể giữ được mạng, nhưng gã đã hoàn toàn mất hết mặt mũi. Hiện tại gã chỉ hy vọng rằng hoàng triều cao cấp phía sau sẽ không trách phạt gã, nếu không thì gã khó mà tiếp tục ở lại Hắc Thủy vương thành được.

Còn lại một mình Tiêu Vũ, đối mặt với ánh mắt hùng hùng hổ hổ của Quách Uy, thần sắc y trở nên khó coi vô cùng.

- Ta… không có… nhiều tinh thạch như thế!

- Vậy ngươi hãy chết đi!

Quách Uy không chút do dự ra ta muốn dụng thủ đoạn ác liệt nhất xử lý đối phương.

- Khinh người quá đáng!

Trưởng lão Đại Diễn tông Tiêu Vũ khuôn mặt nháy mắt xanh mét lại, đối với Hoàng đạo lực khiến người ta sợ hãi một cách kỳ lạ từ trên người Quách Uy kia, Tiêu Vũ nhanh chóng quyết định.

Một tiếng ầm nổ vang lên, Quách Uy hơi chật vật lùi ra sau, mà Tiêu Vũ ở trước mặt đã chạy mất. Trong chớp mắt khi Quách Uy lao tới, gã tự bạo một món linh bảo tạp phẩm. Linh bảo tạp phẩm tuy còn xa mới có thể so được với linh bảo chân chính, nhưng cũng đủ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ với Quách Uy.

- Hừ! Giờ muốn chạy ư, muộn rồi!

Trên người Quách Uy bao phủ chiến giáp màu xanh nước biển, một đôi cánh màu xanh da trời xuất hiện sau lưng y. Đôi cánh vung lên, y nhanh chóng đuổi theo phía mà Tiêu Vũ đã bỏ chạy.

Ông….

Không gian dao động một trận, một thiếu niên mặc y phục vải dệt xuất hiện ở chỗ Quách Uy biến mất.

- Mẹ nó, cuối cùng cũng đi rồi! Tiêu lão đầu tự bạo linh bảo suýt chút nữa thì cũng nổ cả lão tử ra!

Thiếu niên này đúng là Lý Lân đã dịch dung giả dạng một lần nữa. Từ đầu tới cuối hắn đều không rời khỏi khu vực này, chỉ là chân thân lẩn trốn vào hư không, đây là ứng dụng mới của hắn với năng lực không gian của Lục Mang Tinh, có thể tạo một điểm ẩn thân lâm thời trong cấu trúc khe không gian. Đương nhiên duy trì địa điểm ẩn thân này cần tiêu hao một lượng lớn chân khí để chống đỡ. May là chân khí của Lý Lân hơn xa người thường, nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể duy trì được.

- Cửu phẩm Vương Tọa chướng mắt những thứ này, thế là lại tiện nghi ta rồi!

Lý Lân nhìn những người bị vụ nổ làm cho bị thương hoặc chết bốn phía, trên khuôn mặt nở nụ cười tự đắc.

Vì tránh bị lan sang, trong vòng phạm vi một cây số ở nơi hai đại cao thủ giao chiến, tất cả những kẻ có thể động đều đã chạy thoát cả, số còn lại không bị thương nặng thì cũng đã chết. Dù sao món linh bảo tạp phẩm mà Tiêu Vũ tự bạo kia cũng bất phàm, những người bị trọng thương không thể chạy được cơ bản là đều bị nổ tung chết hết.

Lý Lân hành động cực kỳ nhanh chóng quyết đoán, phàm là người trọng thương chưa chết thì hắn đều cho thêm một đao, chấm dứt nỗi thống khổ của bọn họ. Đối với những thi thể bị nổ thành thịt nát hắn cũng không ngại bản mà tìm kiếm không gian giới chỉ trong đống thịt nát kia. Người có thể tham gia hội đấu giá sao lại không có chút tài lực chứ. Mặc dù tài lực đó không thể so với được mấy đại gia tộc đứng đầu ở Hắc Thủy vương thành cùng chưởng giáo của bốn thế lực lớn, nhưng cao thủ Vương Tọa bình thường cũng chẳng thể so được với họ. Dù sao bọn họ tới tham gia hội đấu giá, không có nhiều tinh thạch sao có thể được. Cho dù những người này có thu hoạch được gì hay không, đó tất là một món tài sản vô cùng lớn. Lý Lân sớm đã chú ý những người này, hắn không để ý hiểm nguy mà trốn ở đây cũng chính là chờ cơ hội để lấy vài thứ tốt.

- Tổng cộng chỉ có mười hai chiếc không gian giới chỉ, đáng tiếc.

Lý Lân hơi tiếc của mà thu không gian giới chỉ vào trong ngực. Mặc dù chủ nhân tử vong, ấn ký trên không gian giới chỉ cũng sẽ không hoàn toàn biến mất, hơn nữa không gian giới chỉ có cấm chế cũng không thể thu được vào trong giới chỉ khác. Cũng may Lý Lân có Lục Mang Tinh trong tay, những cấm chế trên không gian giới chỉ đó với hắn mà nói thì chỉ là thùng rỗng kêu to. Về phần vì sao chỉ có mười hai cái không gian giới chỉ thì ngẫm lại cũng có thể lý giải được. Trên thế giới này võ giả nào đạt tới Tiên Thiên đều không có vài thủ đoạn bảo mệnh, linh bảo Tam Sơn Ấn tự bạo cũng không nhằm vào bọn họ, bọn họ chỉ là bị dư ba lan tới nên để lại mười hai cái đã là không ít rồi. Số người bị thương nhẹ chắc chắn sẽ chạy đi trước tiên khi đại trận phong tỏa không gian bị phá vỡ.

Ngay khi Lý Lân tiếp tục tìm kiếm thì cảm giác lạnh lẽo dâng lên dọc theo sống lưng.

- Không xong, có cao thủ rình!

Lý Lân biến đổi sắc mặt, bất chấp việc tra xét xem còn không gian giới chỉ nào rơi rớt ở đây không, cả người nhanh như tia chớp nhảy vào không gian.

Ầm!

Mặt đất rung lên dữ dội, một đạo kiếm quang lóe lên, nơi Lý Lân vừa đứng kia xuất hiện một hố to sâu tới năm mét.

- Chết tiệt, để nó chạy mất rồi!

Một lão già có sắc mặt âm trầm xuất hiện bên miệng hố, khuôn mặt già nua nhăn nheo quan sát bốn phía, muốn lôi Lý Lân đã bỏ chạy kia ra.

- Không ngờ vẫn có kẻ còn nhanh hơn cả lão phu, mẹ nó!

Lão giả quan sát những thi thể nát bét trên mặt đất kia, nói với giọng nói lạnh lẽo như hàn băng. Khi Quách Uy với Kim Lợi giao chiến, lão đã xem xét tình thế nơi đây. Quách Uy vừa đuổi theo Tiêu Vũ, lão ta liền từ nơi ẩn thẩn đi tới đây. Lão chính là Bát phẩm Vương Tọa, thực lực cường hãn hơn Lý Lân rất nhiều, nhưng bởi vì thực lực hùng mạnh đó nên để tránh cho Quách Uy chú ý, lão đã trốn khá xa, so về khoảng cách thì thua Lý Lân một mảng lớn. Không phải tất cả mọi người có thể ẩn nấp ở trong chiến trường được. Khi lão dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thì phát hiện ra Lý Lân đang hoan hỉ thu nhặt không gian giới chỉ. Lão giả âm trầm này đương nhiên là đã nổi điên, không hề cố kỵ mà xuất ra thủ đoạn độc ác. Nếu không phải Lý Lân không phải Lý Lân có cảm giác khác hẳn người thường, lại có được năng lực không gian bên thân, chỉ sợ là lần này có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục rồi.

Vung một chưởng ra, lão già chụp vỡ một thi thể bán tàn, ngoài máu me và thịt nát ra thì chẳng có bất cứ thứ gì có giá trị cả. Lão ta buông thần thức ra bao phủ phạm vi cả cây số, thần thức âm trầm lạnh lẽo đó khiến những kẻ ôm tâm tư kiếm tiện nghi đều lựa chọn rút lui một cách sáng suốt. Bát phẩm Vương Tọa đủ để tạp nên áp lực cho người khác.

- Không có gì, tiểu tử đó rốt cuộc có thân phận gì, lại trơn như chạch thế kia!

Lão giả âm trầm đương nhiên cho rằng Lý Lân phát hiện không đúng trước tiên nên đã dùng Không Gian Truyền Tống phù thoát đi, làm sao nghĩ Lý Lân thậm chí còn có năng lực ẩn nấp trong hư không.

- Thật to gan, ngay cả tiện nghi của bản tọa mà cũng dám chiếm!

Một tiếng quát lớn truyền tới, phó viện trưởng Thần Ma học viện Quách Uy với sắc mặt vô cùng âm trầm xuất hiện giữa không trung như một thiên thần, ánh mắt băng hàn kia dường như có thể khiến lão giả bên dưới đóng băng lại.

- Quách… viện trưởng!

Sắc mặt lão già đại biến, làm gì còn cái dáng vẻ âm trầm bá đạo ban nãy nữa, cả người vì sợ hãi mà hơi run lên.

- Quách viện trưởng, đây là hiểu lầm, đây thật sự là hiểu lầm! Kẻ chiếm tiện nghi của ngài là kẻ hoàn toàn khác, ta chỉ vừa mới tới đây thôi!

Đáng tiếc, đối mặt với ánh mắt băng hàn của Quách Uy, lời giải thích của lão lại có vẻ yếu ớt vô lực đến vậy.