Tam Thái Tử

Chương 252: Thánh Long động




Long thái tử thần sắc biến hóa, cuối cùng vẫn đáp ứng. Vương tỷ nói không sai, cấm chế này chỉ có lực lượng huyết mạch thuần khiết nhất của cự long và thần long mới có thể mở ra. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để thần long nắm giữ Long Cốc nhưng nơi này vẫn làm cấm địa. Đương nhiên, dựa vào hoàng cấp tu vi của Vương Nữ, cũng có thể bạo lực phá ra, chỉ là thủ đoạn thô bạo đó rất có khả năng cả Thánh Long động cũng bị hủy đi.

Bên ngoài Long Cốc, hình thể to lớn của Đại Địa Bạo Long Vương đứng trước ngọn núi đen to lớn, thần sắc có chút ngập ngừng. Trên thực tế cự long nhất mạch đã bị đuổi ra khỏi Long Cốc, dù là Đại Địa Bạo Long Vương nhiều năm trong Hắc Thủy Tùng Lâm hiệu lệnh bách thú cũng chưa từng trở về. Nếu không phải vì Lý Lân, Đại Địa Bạo Long Vương có chết cũng không tới nơi này.

- Ông!

Ánh tím lóe lên, thân ảnh nho nhỏ của Long thái tử từ trong ngọn núi đi ra.

- Ngao Kim, giao nhân loại kia ra đây!

Đại Địa Bạo Long Vương lập tức ồm ồm nói.

- Ngao Thiên, nhiều năm không gặp ngươi vẫn bá đạo như vậy! Đi, Vương tỷ muốn gặp ngươi!

Long thái tử xị mặt nói. Mắt thấy Thần Long Quả có thể không còn, Long thái tử tự nhiên không thể vui vẻ được.

- Nàng muốn gặp ta? Ngao Kim, ngươi đừng mơ lừa được ta! Bản tọa nói rồi, chỉ cần giao tiểu tử nhân loại kia ra, nếu ngươi không giao ra, đừng trách bản tọa không khách khí!

Đại Địa Bạo Long Vương gầm lên một tiếng, sớm đã không vừa mắt với Ngao Kim, nếu không phải sau lưng Ngao Kim có một Vương Nữ hắn không đắc tội nổi, chỉ sợ hắn sớm đã ra tay giáo huấn rồi. Mà cự long nhất mạch cũng không đến lỗi bị đuổi khỏi Long Cốc.

- Tin hay không tùy ngươi, dù sao lời của Vương tỷ ta đã chuyển rồi.

Long thái tử lười nói lời thừa với hắn, hắn thực ra ước gì Đại Địa Bạo Long Vương làm trái ý Vương Nữ, như vậy hắn có thể hả ha xem chút trò vui.

- Hừ! Bản tọa bắt ngươi lại trước, lại dùng ngươi để đổi tiểu tử nhân loại kia!

Long thái tử bắt đi Lý Lân, Đại Địa Bạo Long Vương tự nhiên cho rằng Long thái tử khiêu khích hắn, lấy tính cách thô bạo của hắn, nếu như nơi này không phải Long Cốc, sợ rằng sớm đã bộc phát tức giận rồi.

- Có bản lĩnh thì ngươi thử xem!

Long thái tử hiện giờ cũng đầy bụng tức giận, Đại Địa Bạo Long Vương tiến vào, chẳng qua Thần Long Quả kia, cũng có thể đề cao phẩm chất huyết mạch của bản thân, để bản thân vượt qua hóa hình thiên kiếp càng thêm thuận lợi. Tiếp đó là thăng bằng của thần long nhất mạch và cự long nhất mạch sẽ bị phá vỡ. Sau này Hắc Thủy Tùng Lâm muốn bình yên như vậy càng khó có khả năng.

Đại Địa Bạo Long Vương giận dữ, thân hình nhanh chóng co rút, hoàn thành tráng hán cao hơn hai thước. Long thái tử hình thể nhỏ, tốc độ linh hoạt, đối phó đối thủ như vậy, thân thể to lớn chỉ thêm mệt. Kinh nghiệm chiến đấu của Đại Địa Bạo Long Vương phong phú, hai bên lại là lão oan gia, so đấu tự nhiên biết rõ, tự nhiên biết làm thế nào để có được ưu thế.

- Dừng tay!

Từng tiếng truyền tới, một đôi ngọc thủ phá vỡ hư không, trực tiếp đánh bay Long thái tử và Đại Địa Bạo Long Vương đang căng thẳng. Cao giai linh thú đứng quanh đó yên lặng quan sát đồng thời sợ đến co đầu rút cổ, Vương Nữ đại nhân quả nhiên lợi hại, hai vương thú đỉnh phong cũng dễ dàng bị trấn áp như vậy.

- Ngao Thiên, Ngao Kim, còn không mau lăn đến đây cho ta!

Tiếng nói truyền tới. Nghe được tức giận trong lời nói, ngay cả Đại Địa Bạo Long Vương bướng bỉnh khó thuần cũng rùng mình một cái.

- Hừ! Long thái tử hừ lạnh một tiếng, tiến vào trong Long Cốc.

Đại Địa Bạo Long Vương Ngao Thiên cả người đầy bụi đất bò dậy, thần sắc ngập ngừng, cuối cùng cũng xám xịt tiến vào Long Cốc.

Sâu trong rừng cây, một số linh thú cấp năm thuộc về cự long nhất mạch thần niệm trao đổi.

- Long vương đại nhân tiến vào Long Cốc, lẽ nào Vương Nữ đại nhân muốn chỉnh hợp thần long nhất mạch và cự long nhất mạch, một lần nữa thống nhất Hắc Thủy Tùng Lâm?

- Không biết! Vương Nữ đại nhân tài nghệ kinh thế, nếu không phải là nữ, tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất cho Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm. Ai! Đều do phép tắc của rừng rậm. Nếu không chúng ta há lại bị đuổi ra khỏi Long Cốc chật vật như vậy.

- Ta xem Vương Nữ đại nhân tốt nhất là có thể chỉnh hợp lực lượng của hai mạch, chính vì chúng ta phân tách, mới khiến nhân loại thỉnh thoảng tiến vào trong rừng đe dọa.

- Chẳng qua trước phải bàn xem nhân loại kia là ai? Long thái tử và Long Vương đại nhân đều tranh giành, Vương Nữa đại nhân sẽ không vì nguyên nhân này mới gọi Long Vương đại nhân tiến vào chứ?

- Ai biết được! Mẹ nó, mấy trăm năm rồi, lão tử còn tưởng nhớ cuộc sống trong Long Cốc, hy vọng lần này có thể trở về.

- Đúng đấy, nếu Long vương đại nhân thành Thánh Long Vương, vậy chúng ta cũng có thể ngẩng cao đầu tiến vào Long Cốc. Có lẽ Vương Nữ đại nhân nghĩ thông rồi, muốn để Long vương đại nhân kế thừa vị trí Thánh Long Vương.

- Không chắc lắm đâu! Vương Nữ đại nhân vẫn là người của thần long nhất mạch.

- Ai nói Vương Nữ đại nhân là thần long nhất mạch? Ai đã từng thấy bản thể của Vương Nữ đại nhân? Nói không chừng Vương Nữ địa nhân còn là cự long nhất mạch chúng ta đó.

-...

Đủ loại dự đoán khiến Hắc Thủy Tùng Lâm trở nên náo nhiệt. Nguyên bản cao giai linh thú mấy chục năm không rời khỏi sào huyệt cũng dần dần đi về Long Cốc. Trong mắt bọn họ, Đại Địa Bạo Long Vương tiến vào, có lẽ chính là cơ hội để thay đổi Hắc Thủy Tùng Lâm.

Trong Thánh Long động, Lý Lân sắc mặt từ từ khôi phục vẻ hồng hào chậm rãi mở mắt, trong lòng hơi buông lỏng một chút. Tuy thương thế trong cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chân khí tiêu hao cũng đã khôi phục quá nửa, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể tạm thời buông lỏng. Lần này tuy hung hiểm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất Lý Lân cảm giác được liên hệ của mình và Lục Mang Tinh càng thêm chặt chẽ, dường như màn sương mù bao phủ Lục Mang Tinh đã hoàn toàn tan đi.

- Đây là nơi nào? Nữ nhân kia là ai?

Nghĩ đến ngọc thủ cuối cùng chụp về mình, Lý Lân có phần run sợ.

Mặc dù chỉ thoáng nhìn qua, nhưng Lý Lân lại cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ của chủ nhân ngọc thủ kia. Khí thế đó phát tán tuy không khủng bố như Thiết Hạo Dương gặp ở đế đô, nhưng khí tức lại có rất nhiều điểm tương tự, đây cũng không khác gì có thể chứng minh chủ nhân của ngọc thủ là một hoàng cấp cao thủ. Đối với Lý Lân hiện giờ mà nói, có thể chạy thoát khỏi tay của hoàng cấp cao thủ thực sự là một điều may mắn.

- Bỏ đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Cứ xem thử quanh đây có gì đã rồi tính sau!

Lý Lân đứng dậy, muốn đi vào sâu trong huyệt động. Huyệt động này vô cùng to lớn, Lý Lân nhìn ra, nơi cao nhất lại đến gần trăm mét, cũng không biết bên ngoài là sơn mạch gì, lại có thể có được chỗ trống to đến vậy.

- Được lắm, đây đến cùng là nơi nào, tường của huyệt động lại khảm toàn bảo thạch hiếm thấy, hơn nữa bảo thạch giá trị liên thành ở bên ngoài còn kém xa viên không bắt mắt nhất trên tường. Ta sẽ không may mắn chạy đến tàng bảo động của địch nhân chứ?

Lý Lân ngạc nhiên đánh giá động phủ phát tán châu quang bảo khí ra khắp nơi xung quanh, nhất thời có phần hoa mắt.

Lại đi vào bên trong, vẻ kinh hãi trên mặt Lý Lân càng lúc càng nhiều, các loại linh khí phát tán châu quang bảo khí xếp thành đống khắp nơi, có một số hoàng chỉnh, nhưng đại đa số là tổn hại. Linh lực mất đi nghiêm trọng, chỉ còn lại bảo quang chỉ có tài liệu luyện chế mới có. Đồng thời các loại vật thể phát quang chất đống khắp nơi, chiếu sáng cả huyệt động như ban ngày.

- Ta sao lại có cảm giác giống như đi vào động phủ của rồng trong truyền thuyết vậy. Cũng chỉ có loài rồng mới yêu thích những thứ lấp lánh như thế này.

Vẻ mặt Lý Lân tràn đầy tò mò. Hắn không hề di chuyển những thứ này, dù sao thì cũng chỉ là một chút linh khí bị tổn hại và bảo thạch. Tuy là một khoản tài phú, nhưng cũng không đến mức khiến Lý Lân mê mẩn.

Tiếp tục đi sâu vào trong, các loại bảo thạch thể tích càng lúc càng lớn, tầng thứ càng cao. Rất nhiều bảo thạch bên trong đều ẩn hàm thiên địa linh khí nồng đậm, trong tu luyện giới cũng là của quý. Trong động huyệt rất nhiều chỗ có một lượng lớn bụi bặm, xem ra đã nhiều năm không có người tới.

- Sao lại cảm thấy hơi hơi nóng vậy?

Lý Lân cảm nhận được hoàn cảnh dị thường, lập tức đề cao cảnh giác. Cho dù thông qua bụi bặm bám đầy trong động phủ có thể thấy nơi này không ai tới, nhưng ai biết một số cao nhân tiền bối bế quan thường dùng đơn vị năm để tính, nếu đây quả thực là nơi cao thủ bế quan, Lý Lân xông vào như vậy rất dễ gặp phải công kích, vì thế hắn không thể không cẩn thận.

Vượt qua một bãi đá đen cao mấy chục mét, bên trên cực kỳ bóng bẩy, Lý Lân cuối cùng cũng phát hiện được nơi phát ra sức nóng. Sau lưng thạch đài có một gian nhỏ được gọt khoét. Bên trong là một thông đạo dẫn lửa, dung nham đỏ rực không ngừng bắn tung trong động, nếu như không phải bên trên có cấm chế, sợ rằng dung nham dưới lòng đất sớm đã bắn tung lên, bao phủ lấy toàn bộ động phủ rồi. Trong hồ lửa hình thành từ dung nham, một quả trứng lớn màu vàng kim đang dập dềnh. Quả trứng đường kính đến hai mét, bên trên phủ đầy hoa văn vàng kim thần bí. Dung nham không lúc nào không thiêu đốt nó, nhưng quang mang trên đó không hề giảm đi, dường như hỏa độc trong dung nham và thiên địa nguyên khí hỏa thuộc tính xao động đều bị hấp thu chuyển hóa vậy. Khiến Lý Lân chấn động nhất là, quả trứng này phát ra dao động sinh mệnh vô cùng mênh mông, cảm giác đầu tiên chính là bên trong ẩn chứa một tồn tại khó lường.