Tam Thái Tử

Chương 246: Thu hoạch Đại Địa Bạo Long Vương




Lý Lân liên tiếp trốn tránh, bằng vào nhanh nhẹn vượt xa người thường, Lý Lân tránh thoát đại đa số công kích, cho dù có mấy lần thật sự tránh không thoát, Lý Lân cũng dùng đao mang đánh nát. Bản lĩnh lôi điện của Mãng Hùng Vương có lực phá hoại thật lớn, nếu không phải tốc độ công kích không nhanh, Lý Lân vô luận thế nào cũng tránh không thoát.

Rống!!!!

Mãng Hùng Vương hét lớn một tiếng, một năng lượng cầu màu tím cự đại từ trong miệng phun ra, tiếng gầm rú chói tai như vậy bùng nổ làm cho Lý Lân lung lay.

- Mẹ nó, không thể tiếp tục bị động như vậy! So đấu tiêu hao hắn làm sao là đối thủ của Mãng Hùng Vương khổng lồ này.

Lý Lân nghiến răng, cuối cùng quyết định tốc chiến tốc thắng.

Ánh sáng màu lam lóe lên, Lý Lân nháy mắt biến mất. Lôi cầu của Mãng Hùng Vương đánh vào chỗ hắn vừa đứng, khiến mặt đất nổ mạnh tạo thành hố sâu vài chục thước.

Cùng lúc đó, Mãng Hùng Vương phát ra tiếng kêu thống khổ, ngực xuất hiện một lỗ máu, bị chân khí màu trắng ngà bao vây lại, Lý Lân thở dốc xuất hiện trước người Mãng Hùng. Vì một kích đắc thủ, Lý Lân vận dụng lực lượng Lục Mang Tinh, chuyển dời đến phía sau Mãng Hùng Vương, sau đó tập trung toàn bộ lực lượng, lấy thân làm đao đâm xuyên qua trái tim Mãng Hùng Vương.

- Rống!!!!! Ngươi muốn chết!

Mãng Hùng Vương không đủ lực lý giải Lý Lân làm thế nào chạy đến phía sau hắn, chân gấu, đuôi rắn khổng lồ quét ngang về phía Lý Lân.

- Mẹ nó, linh đan của linh thú ngưng kết ra đúng là khó chơi, xuyên qua tim cũng không chết!

Lý Lân thầm mắng một tiếng, thu hồi trường đao. Hai nắm đấm bao phủ chân khí màu vàng, chuẩn bị cường ngạnh đập vào chân gấu lớn, hắn muốn trực tiếp cứng đối cứng.

Rầm rầm rầm!!!!

Liên tiếp va chạm, tuy rằng mỗi lần Lý Lân đều bị đánh bay, nhưng chủ yếu là do hình thể hắn quá nhẹ rồi. Còn Mãng Hùng Vương mất máu rất nhiều, khí lực của nó càng ngày càng yếu, Lý Lân đang dần dần xoay chuyển thế cục.

Oành!

Hai tay Lý Lân đột nhiên ôm lấy đuôi rắn đang quét về phía mình, mặc dù một kích cứng rắn này làm cho khí tức bên trong hắn bốc lên, khóe miệng chảy máu, nhưng trên mặt Lý Lân lại hiện lên vẻ hưng phấn.

- Lên cho lão tử!

Lý Lân gầm lên một tiếng, gân xanh trên cánh tay nổi lên, lực lượng khổng lồ tuôn ra, hình thể khổng lồ của Mãng Hùng lại trực tiếp bị quăng lên.

Rầm rầm rầm..

Hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi, Lý Lân như một mãnh thú mang hình người, mang theo thân thể khổng lồ của Mãng Hùng Vương điên cuồng đập. Hiện tại hắn chính là người chăm chỉ nện đất nhất, mảnh lãnh địa Mãng Hùng Vương sinh sống trong khoảng thời gian ngắn bị nện thành bình địa. Núi đá đổ nát, mặt đất sụp đổ, cây cối gãy rập, ngay cả một con sông đang chảy cũng bị đập khô.

Vù, thân thể Mãng Hùng Vương giống như một đường cong đỏ máu, đụng ầm ầm vào trên vách đá kiên cố, một tràng thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến, thân thể thú khổng lồ của Mãng Hùng Vương mềm nhũn ngã xuống.

Lý Lân há mồm to thở dốc, y phục trên người nát vụn hơn nửa, bị hắn tùy tay xé xuống, quăng ở một bên, lộ ra một thân tinh tráng đầy mồ hôi. Hắn đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ thả lỏng.

- Mẹ nói, mệt chết lão tử. Uy, ngươi sẽ không chết đấy chứ!

Lý Lân hỏi.

- Rống!! !! !!

Tiếng rống đứt quãng, Mãng Hùng Vương gian nan trở mình. Một mặt gấu lớn bởi vì đau đớn hoàn toàn vặn vẹo. Hơn nữa, thất khiếu chăt máu, cùng phù thũng sưng lên, đã sớm không có bộ dạng mặt gấu, chỉ sợ mẹ nó đến đây cũng không nhận ra nó.

- Bản vương thua! Muốn chém giết, róc thịt, tự nhiên, muốn làm gì cũng được!

Mãng Hùng Vương suy yếu nói. Tuy rằng xương cốt trong cơ thể hắn đã muốn gãy hơn nửa, thân thể thú khổng lồ hiện tại so với bột nhão còn muốn mềm hơn, nhưng linh đan trong cơ thể chưa tổn hại, không lo mất mạng.

- Liên hệ Đại Địa Bạo Long Vương, ta muốn thấy hắn!

Lý Lân trầm giọng nói, đó là mục đích của hắn tiến vào Hắc Thủy Lâm đương nhiên là không có khả năng từ bỏ.

Mãng Hùng Vương con mắt vô thần, suy yếu nói:

- Tiểu tử nhân loại, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng cùng so sánh với Long Vương đại nhân căn bản không là cái gì, Long Vương đại nhân thổi một ngụm khí tức là có thể giết ngươi, ngươi cần gì phải đi tìm chết.

- Điểm ấy không nhọc ngươi lo lắn, Đại Địa Bạo Long Vương tuyệt đối không dám giết ta. Không cần nói nhảm nhiều lời. Nhanh chút đi!

Lý Lân không kiên nhẫn nói.

- Được rồi, nguyện đánh cược nguyện chịu thua! Bản vương là không làm chuyện thất tín bội nghĩa.

Mãng Hùng Vương nói xong, trên người tuôn ra một cỗ năng lượng màu tím, trong cơ thể phát ra tiếng răng rắc, xương cốt đứt rời trong cơ thể hắn vậy mà bị cưỡng chế gắn lại. Đương nhiên, đây không phải nói là thương thế của hắn tốt lên, mà chỉ là dựa vào linh lực trong cơ thể tạm thời cố định xương cốt, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục năng lực hành động. Ngay sau đó, Mãng Hùng Vương phun ra một vảy màu xám dính đầy máu tươi, Lý Lân chỉ nhìn qua liền biết đây là vảy của Đại Địa Bạo Long Vương.

Ba một tiếng, Mãng Hùng Vương đánh ra một lôi điện, đánh nát vảy, đồng thời một hư ảnh từ trên lân phiến xuất hiện.

- Mãng Hùng, tại sao tìm bản tọa?

Ảo ảnh đúng là bộ dạng Đại Địa Bạo Long Vương, chỉ là hiện tại hình tượng vô cùng nhỏ bé, không có một chút khí thế hung hãn của Vua trăm thú.

- Long Vương đại nhân, không phải thuộc hạ tìm người, mà là tiểu tử nhân loại này tìm người!

Mãng Hùng Vương cung kính nói, sau đó từng bước lui ra, để lộ Lý Lân phía sau.

- Là ngươi! Cái tiểu tử nhân loại đáng chết này, ngươi vẫn chưa có chết? Vẫn còn có can đảm đến Hắc Thủy Lâm?

Đại Địa Bạo Long Vương nhìn thấy Lý Lân đột nhiên phẫn nộ gầm lên.

- Này lão bằng hữu, gặp mặt không cần không khách khí như vậy!

Lý Lân liếc hắn một cái nói. Không chút nào đem đối phương thành thứ mình không thể chống đối.

- Tiểu tử không biết sống chết. Xem ra vảy đã không còn trên người ngươi rồi, hứa hẹn lúc trước bản tọa đã hoàn thành, lúc này ngươi tiến vào rừng, sống chết cùng bản tọa không quan hệ, thậm chí bản tọa sẽ triệu tập linh thú cao giai hướng ngươi tiến hành đánh giết.

Đại Địa Bạo Long Vương trầm mặc một chút nói.

- Nếu ta đã đi vào trong rừng, hứa hẹn tự nhiên hủy bỏ, nhưng mà lần này ta tiến vào chẳng quan là tới tìm ngươi mà thôi!

Sắc mặt Lý Lân bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

- Tìm bản vương? Thật sự là không biết sống chết. Lần trước bởi vì tình huống đặc biệt để ngươi chiếm tiện nghi, lần này ngươi tuyệt đối không có vận may như vậy! Mãng Hùng xử lý hắn cho lão tử!

Ảo ảnh nho nhỏ của Bạo Long Vương hướng Mãng Hùng ở một bên quát.

- Long Vương đại nhân, thuộc hạ vô năng, vừa mới cùng hắn giao thủ, chiến bại!

Thân thể khổng lồ của Mãng Hùng nằm rạp trên mặt đất, tràn đầy hổ thẹn nói.

- Cái gì? Ngươi cũng bị đánh bại? Điều đó không có khả năng, một tháng trước hắn vẫn chỉ là con kiến dưới Tiên Thiên, một tháng ngắn ngủi làm sao có thể vượt qua bức tường Tiên Thiên! Còn đánh bại Thú Vương tứ giai ngươi! Mãng Hùng, ngươi có phải nhường hắn hay không?

Thanh âm Đại Địa Bạo Long Vương vô cùng âm trầm nói.

- Long Vương đại nhân, thuộc hạ nào dám nhường, thuộc hạ quả thật không phải là đối thủ của hắn, hiện tại xương cốt toàn thân thuộc hạ cũng đã đứt gãy. Long Vương đại nhân, ngài vẫn là mau tới đi!

Mãng Hùng Vương gần như cầu xin nói. Đừng nhìn hắn lúc trước kiên cường nói, muốn chém giết róc thịt, tự nhiên làm gì cũng được, nhưng là thực tế sống chết trước mắt, cũng là rất tiếc mạng. Nếu Long Vương đến rồi, cái mạng nhỏ của mình cũng tính là hoàn toàn được bảo vệ. Chính là ngại ở tôn nghiêm vương thú, hắn còn không có mặt mũi trực tiếp kêu cứu mạng.

- Đồ vô dụng, tiểu tử nhân loại, ngươi gặp bản vương làm gì?

Bạo Long Vương tính tình tuy rằng nóng nảy, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, có thể xử lý Mãng Hùng Vương tứ giai, phần thực lực này tuy rằng hắn không để trong mắt, nhưng chỉ cần tốc độ tiến giai này cũng đủ để làm hắn lay động. Hơn nữa, hắn cũng muốn nghe xem, một nhân loại tìm hắn, một Thú Vương thuộc phái chủ trương cứng rắn làm gì.

- Ta hiện tại gặp phiền toái, cần ngươi tới bảo vệ an toàn của ta.

Lý Lân không chút khách khí mở miệng.

Lời hắn vừa nói ra, ba tên linh thú choáng váng. Núp ở trên cây phía sau, tên linh thú biến thành thiếu niên yêu mị trượt chân, từ trên cây rơi xuống, chật vật ngã trên mặt đất. Hai tên linh thú còn lại cũng bị lý do của Lý Lân làm ngốc. Bọn họ quả thực không tin lỗ tai mình.

- Nhân loại, ngươi không có nói đùa chứ?

Mãng Hùng Vương đem cái đầu sưng vù tiến tới, không thể tin được, nói.

- Hahaha...! Đây là chuyện buồn cười nhất mấy năm năm bản tọa nghe được. Nhân loại tìm người bảo hộ còn tìm đến trên đầu bản tọa. Thật sự là thiên hạ to lớn nhiều kẻ lừa gạt! Nhưng mà bản tọa không thể không bội phục dũng khí của ngươi.

Đại Địa Bạo Long Vương sau khi ngạc nhiên chính là cười nhạo thật sâu. Muốn Bạo Long Vương hắn đi làm người bảo hộ, nói ra sẽ làm tất cả linh thú trong Hắc Thủy Lâm cười rơi răng.

- Ngươi phải bảo hộ ta, bởi vì nếu ta chết, ngươi cũng không sống được!

Lý Lân không có thẹn quá thành giận, cũng không có sốt ruột, chỉ là không nóng không lạnh nói.

- Nực cười, ngươi có chết hay không cùng bản tọa có quan hệ gì!

Đại Địa Bạo Long Vương nho nhỏ tràn đầy khinh thường nói

- Còn nhớ rõ ta từng nhận được máu huyết của ngươi không? Nếu còn nhớ rõ, thì nên biết lời của ta tuyệt đối không phải lời nói vô căn cứ!

Trên mặt Lý Lân hiện lên chút tươi cười.

Đại Địa Bạo Long Vương sửng sốt một chút, ngay sau đó lâm vào yên lặng. Một lát sau, ảo ảnh Bạo Long Vương nho nhỏ đột nhiên gầm hét lên.

- Tiểu tử chết tiệt, lúc ấy ngươi đối với ta làm cái gì?

Đại Địa Bạo Long Vương nổi giận quát. Nếu trước mắt không phải ảo ảnh mà là bản thể thật, chỉ sợ Lý Lân đã bọ Đại Địa Bạo Long Vương cực kỳ phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ.

Lý Lân cười cười nói:

- Xem ra là đã phát hiện. Nếu đã phát hiện thì đừng có dài dòng. Ta ở chỗ này chờ ngươi, lấy tốc độ của ngươi, thời gian một ngày đủ để chạy tới nơi này, một ngày sau không đến, ta nghĩ muốn rời khỏi Hắc Thủy Lâm. Nếu một ngày kia ngươi đột nhiên chết, trăm ngàn lần không cần nghi ngờ, kia chứng minh bản công tử ở bên ngoài bị giết chết. Ngươi chính là không hay ho chôn cùng mà thôi.

- Rống, ngươi không cần lớn tiếng đe dọa, bản tọa trở về tìm ngươi. Đến lúc đó hy vọng ngươi còn có thể giữ vững vẻ mặt như vậy

Đại Địa Bạo Long Vương gầm hét lên, ảo ảnh chậm rãi tản đi, chỉ để lại Lý Lân vẻ mặt tùy ý, cùng Mãng Hùng Vương ngạc nhiên không nói gì.

Ở cách đó không xa, trên nhánh cây mới nhảy lên, trên mặt thiếu niên tràn đầy mê muội.

- Cái tiểu tử nhân loại này, rốt cuộc trong tay nắm cái nhược điểm gì lại có thể quyết định sinh tử của tên Đại Địa Bạo Long Vương kia? Nhìn hắn nói không giống nói dối! Hắn cùng Đại Địa Bạo Long Vương rốt cuộc là quan hệ như thế nào. Sự tình càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng thú vị. Xem ra, lần này bản vương tới rất đúng lúc.

Trên mặt thiếu niên lộ ra chút mỉm cười. Hiện tại lại càng không vội tìm Lý Lân phiền toái, bản năng hắn cảm thấy chuyện này liên lụy rất lớn, có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục Hắc Thủy Lâm, thậm chí tương lai của bộ tộc linh thú đều phải chịu ảnh hưởng.