- Điện hạ, người trở về rồi!
Thái giám tổng quản Bảo Lai của Cảnh Thái cung nhìn thấy Lý Lân xuất
hiện nơi cửa cung, hung phấn nghênh đón. Từ sau khi Lý Lân rời đi, toàn
bộ Cảnh Thái cung âm trầm hẳn xuống, lão thái giám Bảo Lai chìm nổi mấy
chục năm trong cung tất nhiên hiểu rõ lúc này Cảnh Thái cung nơi xử sự
thế nào. Huống chi trong tình huống Lý Lân không ở đây, Cảnh Thái cung
cũng không phải lão định đoạt, mà là tiểu nha đầu thân cư bất xuất định
đoạt. Có lúc Bảo Lai cũng cảm thán, lúc trước khi Tam điện hạ thất thế,
sao không ai nhìn thấy tương lai sáng rạng của ngài, vô duyên vô cớ để
một tiểu nha đầu nhóm lửa được ưu ái thế này. Đương nhiên, những chuyện
này Bảo Lai cũng chỉ nghĩ trong đêm vắng người lặng mà thôi, cảm thán
nhân sinh tế ngộ một chút, nào dám thật sự nói ra miệng.
- Lúc bổn hoàng tử không ở đây không có chuyện gì xảy ra chứ?
Lý Lân che giấu ngạo khí trên mặt, cả người vô cùng bình thản hỏi.
- Hồi bẩm điện hạ, ngoài việc Bát điện hạ ngẫu nhiên đến, Cảnh Thái cung vẫn luôn vô sự.
Bảo Lai cung kính nói. Lý Lân bây giờ ngoài việc cao hơn cường tráng hơn một chút, lại cũng không có biến hóa gì quá lớn. Hơi thở trên người hắn hoàn toàn nội liễm, căn bản không giống bộ dạng của cao thủ Võ Tông.
Chỉ là tự tin trên người khiến hắn có thêm một luồng uy thế. Điều này
đối với loại thái giám cả đời không ra khỏi thâm cung như Bảo Lai mà nói chính là một loại áp lực.
- Rất tốt, ngươi đi đi, bản hoàng tử tự mình đi vào là được rồi.
Lý Lân gật gật đầu, có vẻ khẩn cấp đi vào nội điện. Cung nữ thái giám
dọc đường đều hướng về Lý Lân hành lễ. Đối với những kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện này, Lý Lân cau mày, nhưng cũng chưa nói gì. Dù sao hắn đã
rời khỏi nửa năm rồi, Cảnh Thái cung có Bát hoàng tử trông coi hộ tất
nhiên không sao. Điều duy nhất làm hắn tò mò là các thái giám cung nữ
được phái đến làm nội ứng bởi các hoàng tử phi tử toàn bộ đều không thấy nữa. Lý Lân không tin những người đó thật sự yên tâm với hắn, điều này
cũng khiến hắn có thêm một chút phòng bị đối với các thái giám cung nữ
dư ra ở Cảnh Thái cung.
- Tiểu nha đầu, bất kể muội xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi không muốn,
cho dù là Thiên vương lão tử đến cũng đừng mơ dẫn muội đi.
Lý Lân sắc mặt vô cùng kiên định, trong thư của Bát hoàng tử chỉ nói Dao Cơ xảy ra vấn đề, đến hắn cũng không gặp được. Lý Lân lo lắng những cao thủ Đại Đường xuất thế kia gây bất lợi cho Dao Cơ, tự nhiên ngày đêm
chạy về. Đến lúc nhìn thái Bảo Lai, Lý Lân thoáng yên tâm, thái giám mà
mình đề bạt vẫn còn, chứng tỏ Dao Cơ còn ở Cảnh Thái cung. Chỉ cần người còn, mọi chuyện đều dễ tính toán.
Nội điện của cung Cảnh Thái vẫn không khác gì với lúc trước khi Lý Lân
đi. So với vẻ náo nhiệt ở ngoại điện, nội điện có vẻ vắng lặng hơn rất
nhiều. Mấy cô cung nữ cũng là những gương mặt quen thuộc của nửa năm
trước. Thấy Lý Lân bước vào, bọn họ hơi giật mình rồi vội vàng hành lễ.
Lý Lân khoát khoát tay, đi thẳng vào trong tẩm cung của mình.
Dù Lý Lân coi Dao Cơ là muội muội của mình, nhưng Dao Cơ vẫn kiên trì ở
lại ngoại thất của tẩm cung của Lý Lân. Thấy vậy, Lý Lân cũng không nói
gì nhiều. Dù sao thì tiểu nha đầu ở bên cạnh hắn như thế này cũng khiến
hắn yên tâm hơn vài phần.
Tẩm cung vẫn được sắp xếp và bố trí như xưa, vẫn không nhiễm một hạt bụi nào như trước. Trong đó thứ thu hút ánh mắt người ta nhất chính là một
loạt những chiếc trường sam màu xanh được gấp và đặt chỉnh tề ở đó.
Không cần nhìn, Lý Lân cũng biết đó là từ tay Dao Cơ cả. Tiểu nha đầu
này rất khéo tay, thành ra Lý Lân ngoài bỏ ít tiền ra mua vài bộ quần áo thì số còn lại đều do nàng làm ra. Với Lý Lân mà nói, những bộ thanh
sam này không chỉ là quần áo, mà nó còn là tình ý thật sự.
Lý Lân cũng không cố ý tìm kiếm, đó là vì toàn bộ tẩm cung này chỉ có
một khí tức. Điều khiến Lý Lân kinh ngạc là thực lực của khí tức đó
không hề kém, thậm chí còn có trình độ của võ sĩ thất hoặc bát phẩm.
- Dao Cơ!
Lý Lân khẽ gọi.
Khí thế trong ngoại thất bị kiềm hãm lại, ngay sau đó một bóng người
xinh xắn yêu kiều lao tới từ trong nội điện, nhào vào trong lòng Lý Lân.
- Điện hạ! Ngài… ngài đã về rồi?
Dao Cơ mặc trang phục thị nữ màu xanh, có lẽ là vì Lý Lân thích thanh
sam nên Dao Cơ cũng thích quần áo màu xanh. Nửa năm không gặp, tiểu nha
đầu đã thay đổi không nhỏ. Tuổi mười ba đúng là tuổi dậy thì, hơn nữa
nửa năm qua tiểu nha đầu sống cuộc sống an nhàn, lại chăm chỉ chuyên cần tu võ đạo, nên dáng người trổ mã rất nhanh. Khuôn ngực đã không còn như búp sen chớm nở nữa mà đã phát triển lên rất nhiều. Khuôn mặt đã giảm
bớt vài phần trẻ con ngây ngô, hơi thở thanh xuân kia khiến Lý Lân dường như mê say trong thoáng chốc.
- Tiểu nha đầu, muội không sao là tốt rồi!
Lý Lân sủng nịch ôm lấy nàng rồi xoay ba vòng. Khuôn ngực nho nhỏ của
Dao Cơ đụng vào lồng ngực rắn chắc của Lý Lân, tiếp xúc thân mật như thế khiến tiểu nha đầu đỏ mặt vì xấu hổ.
Dao Cơ ngượng ngùng giãy ra khỏi vòng tay Lý Lân, nàng cẩn thận nhìn Lý
Lân với đôi mắt tinh thuần. Thấy hắn không có thương thế gì, toàn thân
cũng rắn chắc hơn rất nhiều, nàng mới thả lỏng tinh thần.
Lý Lân cảm thấy ấm áp trong lòng, sự quan tâm của tiểu nha đầu khiến hắn rất thoải mái, và thực hưởng thụ cái cảm giác có nhà có gia đình thế
này. Ở trong lòng hắn, Dao Cơ chính là người thân của hắn.
- Vì sao trước khi điện hạ trở về lại chẳng có tin tức gì?
Tiểu nha đầu tuy ít ra khỏi cung Cảnh Thái, nhưng chưa từng ngừng nghỉ
chuyện thu thập tin tức về Lý Lân. Nhất là khi Lý Lân mất tích nửa năm
về trước, Dao Cơ cảm thấy tuyệt vọng như sắp tận thế tới nơi. Nếu không
phải Bát hoàng tử cam đoan với nàng rằng Lý Lân còn sống, thật sự không
biết tiểu nha đầu sẽ làm nên chuyện gì nữa! Một tháng trước Lý Lân xuất
hiện ở Phí thành, tưởng quân thủ thành Phí thành báo tin này cho Binh
bộ, sau đó Bát hoàng tử lại tới nói cho nàng, lúc ấy nàng mới hoàn toàn
yên tâm. Dao Cơ biết chiến tranh phương Bắc còn chưa kết thúc, Lý Lân
với tư cách là quân chủ sẽ không có khả năng trở về. Hiện giờ Lý Lân đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến nàng rất vui mừng.
- Ta nhận được diều hâu truyền thư của Bát đệ, đệ ấy nói muội xảy ra
chuyện, cả đệ ấy cũng không gặp được muội nên ta mới vội vã trở về.
Lý Lân nói.
- Điện hạ đã biết rồi sao?
Dao Cơ hơi kinh ngạc, sau đó trong ánh mắt kia hiện lên vẻ do dự đấu tranh.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Dao Cơ, muội là người của bản hoàng tử, có chuyện gì thì ta sẽ làm chủ cho muội.
Lý Lân trầm giọng nói. Dao Cơ là người đầu tiên ủng hộ hắn khi hắn đến
dị giới, nếu ai dám bắt nạt nàng, Lý Lân thật sự sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Muội.. muội… dường như là đã tìm được thân nhân!
Dao Cơ nói với vẻ do dự.
- Thân nhân?
Lý Lân ngạc nhiên.
Hắn từng cho rằng có người trong cung hoặc đám hoàng thất xuất thế kia
định làm gì với Dao Cơ nên mới không tiếc mệt nhọc dẫn Nam Cung Tiểu Vũ
trở về. Dù sao có Nam Cung Tiểu Vũ bên cạnh là có thể nói cho tất cả các thế lực ở Yến Kinh này rằng Lý Lân hắn không phải là quả hồng mềm để
mặc cho kẻ khác bóp nắn. Hắn chẳng những là Tam hoàng tử đương triều, mà sau lưng còn có gia tộc đệ nhất đế quốc ủng hộ. Có hai tầng thân phận
này, cho dù là các hoàng tử trưởng lão hoàng thất sớm được phong vương
cũng không dám làm càn. Nhưng hiện giờ mọi chuyện không hề giống như
những gì hắn nghĩ.
- Là cha mẹ của muội à?
Lý Lân nghĩ tới thân thế của Dao Cơ, sắc mặt khá phức tạp.
Dao Cơ lắc đầu, hiện giờ tâm tình nàng rất phức tạp. Nếu như thật sự là
cha mẹ đứng ở trước mặt, nàng chắc chắn sẽ không do dự như vậy. Cha mẹ
đã cho nàng sinh mệnh, nhưng nàng đã tìm ra được giá trị tồn tại của
mình. Nàng không cần thân thế hiển hách, cũng không cẩn sự quan tâm chăm sóc từng li từng tí, nàng chỉ muốn yên lặng đứng bên người Lý Lân, làm
thị nữ tri kỷ của Lý Lân là được. Không thể không nói rằng mục tiêu của
Dao Cơ thật sự rất đơn giản, đơn giản đến mức gần như là ngu muội. Nhưng chính lý do này đã khiến nàng khước từ tất cả cám dỗ mà kiên trì tới
hiện tại.
- Vậy là ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Lý Lân hơi sầm xuống. Không phải cha mẹ tới thì chắc chắn là có
kẻ đã mang tin tức về cha mẹ của nàng tới, chỉ như vậy mới khiến cho Dao Cơ do dự.
- Nửa tháng trước, một ông già đột nhiên tới cung Cảnh Thái và nói cho
muội biết ông ta là ông nội của muội, lại có thể dẫn muội đi tìm cha mẹ.
Dao Cơ nói.
- Ông nội của muội? Đây là hoàng cung của Đại Đường, người thường sao có thể dễ dàng đi vào? Hơn nữa người này có thể đi thẳng vào cung Cảnh
Thái của ta, thân phận ắt hẳn là bất phàm, rốt cuộc là loại người nào?
Sắc mặt Lý Lân dần ngưng trọng lại.
- Muội cũng không biết thân phận của ông ấy! Nhưng thực lực ông ấy rất
mạnh, chắc chắn là người mạnh nhất trong số những người muội từng gặp.
Điện hạ, muội sợ lắm, muội chẳng biết nên làm gì bây giờ.
Dao Cơ lưỡng lự phân vân. Là một thiếu nữ cơ khổ từ tấm bé, cha mẹ đương nhiên là những người mà nàng khát khao được gặp nhất. Giờ có người nói
rằng có thể dẫn nàng đi gặp cha mẹ, đây quả thực là sự cám dỗ to lớn đến mức khó có thể từ chối đối với Dao Cơ.
- Muội muốn đi gặp cha mẹ của mình?
Lý Lân khẽ hỏi.
Dao Cơ gật đầu. Dù nàng lớn lên trong đại viện hoàng cung mà tình thân
lạnh nhạt này, nhưng cũng không thiếu sự tồn tại của tình mẫu tử. Nhìn
những Hoàng tử chơi đùa làm nũng trước mặt mẫu phi, Dao Cơ rất là hâm
mộ.