Tam Thái Tử

Chương 140: Gắp lửa bỏ tay người




- Các ngươi là người nào?

Người cưỡi ngựa đi phía trước của đám người của Thần Lang Giáo quay về phía ba người Lý Lân kêu lên.

Đám người Thần Lang Giáo này có khoảng chừng có hơn bốn mươi người. Đệ tử Thần Lang Giáo cũng không nhiều, chỉ có bảy, tám người. Hơn nữa nhìn bọn họ cũng không phải là cao thủ gì ghê gớm. Ở trong đội ngũ có mười chiếc xe ngựa. Trong đó một chiếc đi phía trước thực sự hoa lệ. Vừa nhìn đã biết người ngồi bên trong đó có thân phận không thầm thường.

Chín chiếc xe ngựa khác đều rất bình thường. Mà cao thủ Tiên Thiên vừa dùng thần niệm tra xét ba người chính là đang ngồi ở trên xe ngựa thứ hai. Từ đẳng cấp của chiếc xe ngựa có thể thấy, cao thủ Tiên Thiên ngồi ở trên chiếc xe ngựa thứ hai hẳn là thuộc hạ hoặc bảo tiêu của chủ nhân chiếc xe ngựa thứ nhất.

Nghĩ đến đây, Lý Lân theo bản năng nhìn chiếc xe ngựa đi đầu tiên vài lần.

- Chúng ta là người của Kim gia tại vương thành Hắc Thủy. Chúng ta đưa tiểu thư của chúng ta đi ra quan ngoại thăm viếng.

Lý Lân tiến lên một bước, cúi người nói.

- Kim gia của vương thành Hắc Thủy sao? Chưa nghe nói qua! Vừa nhìn là biết gia tộc nhỏ không có tên trên bảng xếp hạng thế lực. Nói cho chúng ta biết, gần đây vương thành Hắc Thủy có thể có chuyện lớn gì phát sinh hay không?

Một người trong Thần Lang Giáo mở miệng hỏi, giọng điệu rất kiêu ngạo. Mấy năm qua, Thần Lang Giáo rất sinh động, lực ép ba thế lực lớn Kim Mã Đường, Phượng Hoàng Cốc và Đại Diễn Tông, chiếm giữ chiếc ghế của thế lực đứng đầu vương thành Hắc Thủy mười mấy năm. Điều này làm cho đệ tử Thần Lang Giáo tại Hắc Thủy vùng đất phía Đông này càng thêm hung hăng khác thường.

- Có có có! Hiện tại vương thành Hắc Thủy thực sự không yên ổn. quý giáo và tổng đốc Đại Đường phủ xuất hiện xung đột. Lão gia nhà chúng ta lo lắng cho an nguy của tiểu thư, mới vội vàng đưa tiểu thư đi trước khi đại chiến bạo phát.

Lý Lân tỏ ra khẩn trương nói.

- Sao? Chưởng giáo động thủ sao? Xem ra chúng ta cần đi nhanh lên một chút! Đại nhân, chỉ khoảng nửa ngày nữa là có thể chạy tới vương thành Hắc Thủy.

Người vừa không để ý tới ba người Lý Lân xoay người phóng ngựa đến trước chiếc xe ngựa sang trọng kia nói.

- Đi thôi! Không nên tiếp tục làm chậm trễ thời gian!

Một giọng nói sang sảng truyền đến. Một sát khi đặc biệt của người chém giết ngoài chiến trường phát ra khiến thân thể Lý Lân có phần căng thẳng.

“ Võ tướng, hơn nữa còn là dũng tướng vô địch, thân đã trải qua trăm cuộc chiến! Vào lúc này Thần Lang Giáo hộ tống một vị nhân vật như vậy đến vương thành Hắc Thủy rốt cuộc muốn làm gì?”

Lý Lân biến sắc, vẻ mặt rất khó coi. Bất kể thế nào, vị trí của vương thành Hắc Thủy này trên danh nghĩa vẫn là địa bàn của Đại Đường. Thần Lang Hoàng phái người hộ tống võ tướng âm thầm tiến vào, nhất định là có tính toán rất lớn. Lần đầu tiên Lý Lân nảy sinh ra một suy nghĩ, mình hẳn nên sớm chạy về vương thành Hắc Thủy.

Người của Thần Lang Giáo cũng không hề để ý tới ba người, cho dù giọng nói của võ tướng được bọn họ bí mật hộ tống đến bị tiết lộ, cũng không hề giết người diệt khẩu. Đây chính là lực lượng của thế lực đứng đầu vương thành Hắc Thủy. Tại vương thành Hắc Thủy này, cho dù tin tức bị tiết lộ cũng không thể nào thay đổi được kết quả. Đây chính là vốn liếng của Thần Lang Giáo sau mấy trăm năm tồn tại.

Xe ngựa ầm ầm chạy qua. Xuyên qua khe hở của chiếc xe ngựa hoa lệ, Lý Lân nhìn thấy một người trung niên mặt trắng không râu với đôi mắt hổ sáng ngời có thần. Trên người có một cảm giác rất quen thuộc khiến Lý Lân phải liếc mắt nhìn.

“Hay cho thống soái vô địch, trên người lại có khí chất tương tự với Tần lão nguyên soái. Chỉ có điều tuy rằng tướng mạo của người này nhã nhặn, nhưng thủ đoạn chỉ huy tất nhiên cực kỳ hung bạo. Bằng không sẽ không đến mức ngay cả nói chuyện cũng mang theo sát khí ghê người như vậy."

Trong nháy mắt, Lý Lân đã đoán ra được rất nhiều thứ. Thần sắc củahawns càng thêm ngưng trọng.

Nhìn đoàn xe ngựa nối nhau rời đi, vẻ mặt Lý Lân thoáng động. Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra một vật được quần áo bọc lại, trịnh trọng đặt nó vào trong hộp báu.

- Tiểu tử, làm phiền phức ngươi. Hiện tại ngươi vòng qua đội buôn phía trước, chạy tới vị trí chúng ta cướp xe ngựa, đặt cái hộp báu này ở trên thân thể người đã bị ta giết chết. Nhớ kỹ, không nên để người nào phát hiện ra!

Lý Lân quay về phía linh miêu vừa nhảy lên vai hắn nói.

- Meoo!

Linh miêu gật đầu một cái, vung tay nắm lấy hộp báu. Sau đó nó thả người giống như một tia chớp màu trắng biến mất không còn bóng dáng.

- Điện hạ. Trong hộp báu đó là cái gì vậy? Từ khí tức lộ ra khí sợ rằng không phải là vật tầm thường. Vì sao ngài lại muốn đưa nó cho người của Thần Lang Giáo vậy?

Hổ Âm không rõ hỏi.

- Ta làm như vậy tất nhiên có đạo lý của ta. Chuyện này bắt đầu từ hôm nay không cho phép nói ra với bất kỳ người nào. Ngay cả chính các ngươi cũng quên chuyện này cho ta.

Lý Lân trầm giọng nói. Thứ bị cuốn trong đống quần áo chính là vảy hắn đã lấy được của Đại Địa Bạo Long Vương. Hiện tại đã ra khỏi rừng tùng Hắc Thủy, vật này không còn tác dụng nữa.

Nếu như trước khi cao thủ Vũ Hoàng thần bí đó xuất hiện, Lý Lân tuyệt đối sẽ giữ nó lại. Dù sao đây cũng là vật liệu trên người của linh thú cấp cao, là vật liệu luyện khí rất trân quý.

Nhưng hiện tại, thứ có thể có quan hệ với Đại Địa Bạo Long, rất có thể sẽ trở thành độc dược đòi mạng hắn. Lý Lân tất nhiên phải nghĩ biện pháp thoát khỏi.

Tuy rằng huynh muội Hổ thị không rõ, nhưng vẫn gật đầu.

- Đi thôi! Hoàng triều Thần Lang muốn đối đầu với vương thành Hắc Thủy. Chúng ta nhất định phải lập tức chạy tới biên quan.

Lý Lân trầm giọng nói. Ba người nhảy lên xe ngựa, dùng hết tốc độ chạy về biên quan. Hắn không biết hành động khiến mình thoát khỏi phiền phức lại trở thành dây dẫn lửa biến vương thành Hắc Thủy biến thành một cục diện hỗn loạn. Điều này cũng đạt cơ sở vững chắc cho tương lai hắn làm chủ vương thành Hắc Thủy.

Tại vương thành Hắc Thủy, tầng cao nhấ của Trích Tinh lâu, lão già áo xám lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ yên lặng nhìn toàn bộ cảnh sắc của vương thành Hắc Thủy.

Lần trước thời điểm lão đến đây là trăm năm trước. Chỉ có điều lần đó hắn đã thảm bại, còn mất đi một cánh tay, chật vật rời đi.

Sau đó, một trăm năm vội vã trôi qua, hắn có thực lực quan sát được toà hùng thành này, nhưng cũng mất đi tâm tình lúc đó.

Thế sự tang thương, nhân sinh muốn màu. Mhững điều này sao có thể dự đoán được hết.

Lão già áo xám lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái vảy lớn màu đen. Trên mặt lão chợt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp.

- Chớp mắt đã qua trăm năm. Đại Địa Bạo Long Vương, bản tọa đã sớm đột phá Vương Tọa, càng lúc càng đi rất xa trên cảnh giới Hoàng Tọa. Mà ngươi lại trước sau vẫn không tiến lên được. Cho dù có gặp lại, ngươi ngay cả tư cách làm đối thủ của bản tọa cũng không có.

Lão già áo xám có phần buồn bã nói. Cái vảy này cực kỳ sáng, xem ra thường xuyên được người cầm thưởng thức. Hình dạng của vảy và từng kia khí cuồng bạo phía trên mặt hoàn toàn tương đồng với cái vảy trong tay Lý Lân. Nếu như nói có điểm khác biệt, đó chính là cải vảy của Lý Lân có màu sắc thẫm hơn của lão áo xám và hình dạng cũng có quy tắc hơn.

- Có cái vảy này ở đây, muốn tìm được tiểu tử cầm cái vảy kia cũng không khó. Chỉ có điều, nữ tử áo trắng phía sau hắn sợ rằng không đơn giản như vậy. Bên cạnh có thể có bảo tiêu cấp Vũ Hoàng đi theo bên người, thực lực như vậy bản tọa không trêu chọc nổi. Đến tột cùng nên làm như thế nào đây?

Lão già áo xám do dự. Bởi vì Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương phán đoán sai lầm, lão già áo xám cũng cho rằng Lý Lân là một đệ tử được thế lực lớn nào đó rèn luyện đi ra. Tuy rằng dùng Vũ Hoàng làm hộ vệ rất xa xỉ, nhưng đối với một thế lực có chút truyền thừa bất hủ mà nói, để bảo vệ cho người kế thừa tông môn hoặc là hạt giống có hy vọng nhất, phái ra cấp Vũ Hoàng làm bảo tiêu cũng không phải là không thể được.

Có tiếng bước chân truyền đến. Một người trung niên nho nhã và một lão già một trước một sau đi vào tầng cao nhất của Trích Tinh lâu. Trích Tinh lâu là sản nghiệp của Đại Diễn Tông, cũng không chỉ là dành cho người bình thường. Luận về điều kiện, Trích Tinh lâu ở vương thành Hắc Thủy tốt hơn so với đế đô Đại Đường vô số lần.

- Tam thúc tổ muốn xem sự thay đổi của vương thành Hắc Thủy thì phải đến tầng cao nhất của Trích Tinh lâu. Đã nhiều năm như vậy người không có tới đây, có lẽ muốn nhìn sự biến đổi của vương thành Hắc Thủy.

Người vừa nói chuyện chính là người trung niên tuấn nhã. Trên người hắn mặc áo bào mãng long tôn vẻ uy nghi của hắn. Còn có một lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào, trên người mặc hoa phục màu vàng. Khí tức trên người lão già này thực sự không tầm thường. Chỉ có điều hiện tại trong nháy mắt, con ngươi đã co lại. Đôi mắt hổ nhìn chòng chọc vào người lão già áo xám đang ngồi một mình uống rượu ở phía trước cửa sổ.

Hai người kia chính là Tổng đốc tỉnh Hắc Thủy Lý Chấn Uy cùng với cao thủ siêu cấp hoàng tử Đại Đường đời thứ ba, Lý Hoành.

- Tam thúc tổ, người làm sao vậy?

Lý Chấn Uy nhìn thấy Lý Hoành dừng bước chân, cảm thấy không hiểu mở miệng nói.

- Chấn Uy, chúng ta rời khỏi chỗ này!

Nói xong, Lý Hoành rất cung kính hướng về lão già áo xám thi lễ một cái, chuẩn bị ngoan ngoãn thối lui.

- Chờ một chút!

Lão già áo xám thản nhiên mở miệng nói. Cả người Lý Hoành chợt trở nên căng thẳng. Trên mặt lộ vẻ khẩn trương. Vào lúc này Lý Chấn Uy cũng phát hiện ra lão già áo xám bất phàm. Lão cứ ngồi ở trước mắt, nhưng dùng thần niệm của cao thủ Tiên Thiên cảm ứng lại không phát hiện được sự hiện hữu của lão. Dường như nơi lão ngồi chính là một mảnh hư vô. Loại cảm giác này rất quỷ dị. Quỷ dị đến mức Lý Chấn Uy cũng cảm thấy lưng có chút ớn lạnh.

“Mẹ kiếp, vương thành Hắc Thủy là nơi thế nào? Vừa tới tại sao có thể đụng tới cao thủ siêu cấp chứ?”

Lý Chấn Uy hết sức im lặng, thầm nghĩ.

- Không biết tiền bối có gì phân phó?

Lý Hoành cung kính nói. Tiếng nói không kiêu ngạo cũng không tự ti. Hắn không bởi vì thực lực của mình không bằng mà ăn nói khép nép.

- Bản tọa cần tìm một người, cần các ngươi trợ giúp!

Lão già áo xám mở miệng nói, thần sắc cũng không nóng vội.

- Tiền bối muốn tìm người nào, tại vương thành Hắc Thủy này, vãn bối xem như có chút quan hệ, tất nhiên sẽ dùng cố gắng ra sức cho tiền bối.

Ngay cả tam thúc tổ hơn mình hai trăm tuổi cũng gọi là tiền bối, thái độ của Lý Chấn Uy tất nhiên sẽ nhún nhường hơn.

- Bản tọa nghe nói thuật bói toán của Thiên Cơ tiên sinh trong Thiên Cơ môn là vô song. Nhưng tiên sinh lại chỉ bói cho thế lực bản địa. Bản tọa mới đến, cần các ngươi mời tiên sinh tới đây. Chút chuyện như vậy không khó khăn chứ?

Lão già áo xám mở miệng nói. Tuy rằng lão cũng biết một ít bói toán chi đạo, nhưng chút da lông cũng không tính là gì. Lợi dụng một vật phẩm để suy tính ra một người chưa từng gặp mặt, bói toán thuật bình thường căn bản khó có thể bảo đảm độ chuẩn xác.

- Nếu tiền bối cần, vãn bối nhất định cố gắng hết sức mình!

Trong lòng Lý Chấn Uy thầm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng biểu hiện trên mặt lại tỏ ra cực kỳ vinh hạnh. Hắn thoáng nhìn về phía Lý Hoành, sau đó xoay người đi xuống lầu.

- Tiền bối không phải là người địa phương chứ?

Lý Hoành thấp giọng hỏi.

Lão già áo xám vẫn không trả lời, chậm rãi rót một chén rượu, nói:

- Có thể cùng bản tọa uống một chén hay không?

- Hết sức vinh hạnh!

Lý Hoành gật đầu một cái, rất bình tĩnh ngồi vào phía đối diện.

- Ngươi không tồi. Chưa tới ba trăm tuổi đã đạt được tu vi như thế, tại nơi hẻo lánh này đã xem như không tồi!

Lão già áo xám mở miệng nói.

- Đa tạ tiền bối khích lệ, nhưng vãn bối tư chất có hạn, cả đời này cũng chưa chắc có thể đột phá đến tu vi Hoàng tọa. Sợ rằng một đời thành tựu cũng chỉ là như vậy.

Lý Hoành lạnh nhạt nói, trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu thất vọng. Đối với vấn đề thực lực thực ra hắn nhìn rất thoáng.

- Ha ha, thú vị thú vị. Có được tâm tình lạc quan phóng khoáng như thế, xem ra trong lòng ngươi có thứ còn quan trọng hơn so với thực lực. Như vậy thật ra khiến lão phu hâm mộ ngươi. Chính cái gọi là người thấy đủ thường sẽ vui sướng, câu nói này rất nhiều người nói, nhưng người chân chính có thể làm được lại không nhiều.

Lão già áo xám cười nhẹ, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hai người tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng khi uống rượu lại có một chút cảm giác của tri kỷ!