Bên ngoài rừng tùng Hắc Thủy, tại lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương. Một bóng người màu xám xuất hiện tại chỗ cao nhất của Thạch Lâm. Đó chính lão già thần bí đã ra tay với ngọn núi mà Lý Lân ẩn thân.
Lão già dùng thần niệm quét về bốn phía. Đột nhiên lão duỗi cánh tay phải khô gầy ra hóa thành một cự chưởng đập nát một hòn đá lớn cách đó trăm mét, bắt được một con Cuồng Bạo Tê Ngưu cực lớn cao mười mấy mét đang ngủ đông dưới hòn đá lớn. Đó chính là Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương vô cùng cường đại ở trước mặt Lý Lân. Nhưng ở trước mặt lão già áo xám lại chẳng khác gì con giun con dế.
- A! Ngươi là người nào? Lẽ nào ngươi đã quên minh ước chí tôn sao? Thực lực như ngươi lại dám tiến vào rừng tùng Hắc Thủy! Ngươi muốn nhân loại và linh thú khai chiến sao?
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương gào thét, cũng không hề sợ hãi trước kẻ địch có thực lực cường đại. Bởi vì sau lưng còn có Vương thú đỉnh phong và linh thú Hoàng cấp chống đỡ, Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương mới có thể an toàn ở tại nơi cách cửa ải do bốn thế lực tạo thành không xa.
Hiện tại toàn bộ đại lục là thiên hạ của nhân loại, nhưng không có nghĩa là linh thú có thể bị loài người tùy ý xem thường. Huống gì thế lực của thế giới loài người chia năm xẻ bảy, mỗi bên đều không ngừng hỗn chiến.
Linh thú lại tương đối đoàn kết. Điều này khiến cho hai bên duy trì mối quan hệ ở một mức độ vi diệu. Mà minh ước chí tôn chính là quy định được ký kết giữa cao thủ đỉnh phong của nhân loại và tổ thú của linh thú, cấm cao thủ Hoàng cấp tùy ý tiến vào lãnh địa của linh thú. Bởi vậy, đối với cao thủ từ Hoàng cấp trở lên mà nói, không có lý do vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không tới rừng tùng Hắc Thủy.
- Bản tọa tất nhiên sẽ tuân thủ minh ức chí tôn. Lần này bản tọa đến cũng không có ác ý. Bản tọa cũng không có ý định thâm nhập vào trong đó. Bản tọa đến đây chỉ muốn tìm hiểu rõ một vài chuyện.
Vẻ mặt lão già áo xám lạnh lùng nói. Từ trong lời nói cũng có thể biết được, lão già áo xám dường như rất kiêng kỵ đối với minh ước chí tôn này. Bằng không qua nhiều năm như vậy tại sao lão không đi tìm Đại Địa Bạo Long Vương đoạt lại chiếc nhẫn đã mất.
- Đã như vậy, nhân vật lớn như ngươi đến đây là vì chuyện gì?
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương yên tâm hơn. Biết lão không phải có ý định gây phiền phức, cái mạng nhỏ của mình coi như đã được bảo vệ. Chỉ có điều bởi vì lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương giáp với ranh giới của vương thành Hắc Thủy, hắn tiếp xúc đến nhân loại nhiều hơn so với linh thú linh thú đẳng cấp, tâm tư cũng cực kỳ linh hoạt.
- Bản tọa đến đây chỉ muốn hỏi một chuyện. Gần đây Đại Địa Bạo Long Vương của vương thành Hắc Thủy các ngươi đã từng rời khỏi rừng tùng Hắc Thủy hay không?
Lão già áo xám trầm giọng nói.
- Chưa từng! Long vương lão đại không có chuyện gì đương nhiên sẽ không ra ngoài.
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương không chút do dự nói. Đây là sự thực. Nói ra cũng không sao. Không nói tới minh ước chí tôn, chỉ riêng vô số linh thú cấp cao trong rừng tùng Hắc Thủy, lão già áo xám cũng chưa chắc dám xông vào.
- Vậy bản tọa hỏi lại ngươi một chuyện. Đại Địa Bạo Long Vương vượt qua thiên kiếp hoá hình lúc nào?
Sắc mặt lão già áo xám trầm xuống. Lẽ nào lão cảm ứng sai, hay là Đại Địa Bạo Long Vương bí mật rời khỏi rừng tùng Hắc Thủy?
- Thiên kiếp hoá hình sao?
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương ngây ngẩn cả người.
- Thế nào? Lấy thân phận của Đại Địa Bạo Long Vương, hắn vượt qua thiên kiếp hoá hình chắc chắn sẽ không có tin tức gì chứ. Nếu như ngươi không chịu nói, bản tọa chỉ có thể cưỡng ép kiểm tra thức hải của ngươi thôi!
Lão già áo xám trầm giọng nói.
- Chờ một chút! Ngươi nhầm rồi! Long Vương đại nhân vượt qua thiên kiếp hoá hình lúc nào? Một năm trước ta còn gặp Long Vương đại nhân. Đại nhân vẫn chưa từng cảm nhận được thiên kiếp đến. Trong thờ gian một năm ngắn ngủi, khả năng Long Vương đại nhân nghênh đón thiên kiếp là số không.
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương khẳng định nói.
- Ngươi nói hắn không vượt qua thiên kiếp?
Thần sắc Lão già áo xám biến đổi.
- Đương nhiên! Nếu như Long Vương đại nhân vượt qua thiên kiếp, pháp tắc của rừng tùng này sẽ muốn phát sinh biến hóa. Sao có thể bình tĩnh như hiện nay!
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương nói. Đại Địa Bạo Long Vương là phái chủ chiến nổi danh trong rừng tùng Hắc Thủy. Hơn nữa trong cơ thể hắn có huyết thống Long tộc. Một khi hắn đột phá cấp sáu, vậy tầng quyền lực của toàn bộ rừng tùng Hắc Thủy sẽ phát sinh biến hóa to lớn.
- Đáng chết. Nếu như hắn không vượt qua thiên kiếp hoá hình, vậy hắn tuyệt đối không thể nào đi ra ngoài được. Là ai? Rốt cuộc là ai?
Lão già áo xám tức giận nói.
- Tiền bối, ngươi cùng Long Vương đại nhân chúng ta có thù oán gì sao?
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương nhỏ giọng nói. Cuồng Bạo Tê Ngưu vốn là kẻ thẳng tính thà bị bẻ gãy chứ không chị cong. Nhưng trí tuệ của con Tê Ngưu Vương được khai hóa sớm, lại thêm quanh năm tiếp xúc với nhân loại, đã sớm mất đi bản tính ban đầu. Bằng không phải đổi lại là Cuồng Bạo Tê Ngưu khác, đối mặt với tình cảnh bị bắt này, rất có thể đã tự bạo Linh Tinh.
- Một ân oán năm xưa. Bản tọa có một đồ vật quan trọng thất lạc ở chỗ của hắn! Nếu như Đại Địa Bạo Long Vương không hề rời khỏi rừng tùng Hắc Thủy, vậy chứng tỏ vật của bản tọa đổi chủ. Rốt cuộc là ai?
Khí tức của lão già áo xám có phần không ổn định, ánh mắt nhìn về phía sâu trong Hắc Thủy có chút do dự.
- Gần đây có thể có tin tức liên quan đến Đại Địa Bạo Long Vương truyền đến hay không?
Lão già áo xám trầm giọng nói. Gia hỏa có thể cướp được vật từ trong tay của Đại Địa Bạo Long Vương tham lam kia, nếu không phải nắm giữ thực lực cường đại, chính là sử dụng một loại thủ đoạn hèn hạ nào đó.
Mà lão già áo xám nghiêng về khả năng trước hơn. Dù sao có sự uy hiếp của mình, Đại Địa Bạo Long Vương sẽ không rời khỏi biên giới của rừng tùng Hắc Thủy. Mà hiện nay vật của mình rõ ràng đã bị mang ra khỏi rừng tùng Hắc Thủy, còn bị người xóa đi dấu ấn. Nghĩ đến đây, trong lòng lão già áo xám giống như lửa đốt.
- Chuyện này. . . !
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương do dự.
- Hừ!
Lão già áo xám hừ lạnh một tiếng. Lão bất chấp mọi thứ, dùng thần thức xâm nhập vào trong thức hải của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương, trói buộc linh hồn của hắn.
- Thì ra là như vậy! Xem ra vật của bản tọa rất có khả năng đã rơi vào trên người của một nữ tử mặc áo trắng. Mà muốn tìm được nữ tử áo trắng kia, một người thanh niên cầm vảy của Đại Địa Bạo Long Vương chính là mấu chốt.
Sắc mặt lão già áo xám rất khó coi. Trong thức hải của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương, lão già áo xám biết được Đại Địa Bạo Long Vương thực sự vẫn chưa đột phá tới cấp sáu. Nhưng hắn lại nghe nói trong khoảng thời gian này Đại Địa Bạo Long Vương điều động rất nhiều linh thú đến truy sát một người nữ nhân mặc áo trắng. Sau đó Lý Lân cầm vảy của Đại Địa Bạo Long đi tới Thạch Lâm này. Sau khi Lý Lân trốn đi, Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương trong lúc hoảng hốt dường như nhìn thấy cô gái áo trắng ở gần đó. Hắn dùng thần thông giống như quỷ thần đi theo phía sau Lý Lân.
Tuy rằng nữ tử áo trắng đã thu lại toàn bộ khí tức, nhưng Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương vẫn dựa vào cảm giác trời sinh cực kỳ khủng bố của linh thú cấp cao phán đoán ra được. Thực lực như vậy lại có can đảm đi vào trong rừng tùng Hắc Thủy? Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương không phải là người ngu. Sau khi xác định thực lực không hề ngang hàng, trước tiên hắn liền ẩn nấp ở phía xa.
Một tiếng động ầm ầm vang lên.
Lão già áo xám ném thân thể khổng lồ của Cuồng Bạo Tê Ngưu trên mặt đất. Cả người lão nhanh chóng lùi về phía sau, tránh được một đạo lam quang từ bên trong Linh Tinh của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương bắn ra.
- Lớn mật! Ngươi là người nào? Ngươi muốn phá bỏ minh ướ chí tôn sao?
Một âm thanh mơ hồ từ bên trong Linh Tinh của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương truyền ra. Ngay sau đó, một Tiểu Ô Quy màu vàng to bằng nắm tay xuất hiện ở trên đỉnh đầu Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương.
- Bộ tộc Linh Quy? Không nghĩ tới ngươi lưu lại thủ đoạn ở trên đầu Tê Ngưu này. Bản tọa đã nhận được tin tức, chúng ta sau này còn gặp lại.
Lão già áo xám dường như rất kiêng kỵ đối với bộ tộc Linh Quy. Trước tiên hắn thôi thúc pháp bàn màu xám, cắt ra vết nứt không gian sau đó biến mất không thấy bóng dáng nữa.
- Tham kiến đại tôn!
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương suy yếu cung kính kêu lên.
- Hừ! Dám đến rừng tùng Hắc Thủy làm càn, thực sự là ngông cuồng! Linh Tê, ngươi trở về đi! Với thực lực của ngươi còn tiếp tục trấn thủ tại chỗ kia cũng không có chút tác dụng nào.
Tiểu Linh Quy nhìn vết nứt không gian biến mất, chậm rãi mở miệng nói.
- Vâng! Đại tôn!
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương vui mừng kêu lên. Đừng thấy hắn chỉ là một linh thú cấp bốn, nhưng lai lịch lại không nhỏ. Bằng không sau lưng hắn cũng sẽ không có nhiều linh thú cấp cao giúp đỡ như vậy.
Cuối cùng Tiểu Linh Quy nhìn thoáng qua nơi lão già áo xám vừa biến mất, đôi mắt lớn bằng hạt đậu xanh bắn ra một tia sáng.
- Đã sắp bắt đầu rồi sao? Từ sau khi đế triều nhân loại sụp đổ, trải qua vạn năm biến đổi, rốt cục sắp tới lúc bắt đầu kéo màn. Theo thời gian có thể thấy, hiện tại hỏa hầu vẫn còn nông. Sớm cho người xuất thủ chỉ có thể trở thành mục tiêu công kích. Lẽ nào người này cũng vì chuyện này mà đến tra xét thực lực của rừng tùng Hắc Thủy?
Tiểu Linh Quy khe khẽ mở miệng nói. Còn không chờ Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương mở miệng, Tiểu Linh Quy liền hóa thành một luồng linh khí thuần khiết nhập vào trong cơ thể Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương.
Những thương tích ban đầu do lão già áo xám mạnh mẽ tra xét thức hải tạo thành lập tức được khôi phục. Thậm chí lực lượng tinh thần còn tăng lớn. Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương trong họa lại được phúc, đã chạm đến bình cảnh của ngũ giai.
- Đa tạ đại tôn ban ân!
Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương vui mừng nói.
Tại một nơi cách vương thành Hắc Thủy ba trăm km về phía tây bắc, một đại tiểu thư ngồi xe ngựa, dẫn theo một lão quản gia và một thị vệ cường tráng đang chạy về phía biên quan phương bắc.
- Chờ một chút. Điện hạ, phía trước có một đám người của Thần Lang Giáo!
Hổ Si mắt tinh, thần sắc đại biến nói.
- Nhìn rõ ràng không? Người của Thần Lang Giáo không phải nên canh giữ ở phía trước sao?
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Lân trở nên âm trầm.
- Điện hạ, ta cho rằng bọn họ không phải là nhóm người đuổi theo chúng ta! Người xem những người này còn mang theo xe ngựa!
Hổ Âm quan sát rất tỉ mỉ.
"Rất có thể, căn cứ chúng ta giải, Đại Đường tuy rằng đóng kín Philadelphia cái lối đi này, nhưng thần Lang Hoàng hướng đội buôn vẫn có rất nhiều đường hầm bí mật có thể đi vào vùng đất phía Đông. Hay là phía trước chính là một nhánh lén qua đi vào đội ngũ!" Lý Lân gật đầu một cái, nhìn từ đàng xa liền biết chi đội ngũ này hiện tại rất thả lỏng, Thần Lang Giáo thần chó sói Khiếu Thiên kỳ đón gió bay phần phật. Nếu quả thật chính là đuổi giết bọn hắn người, không thể nào nhẹ nhàng như vậy.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Thừa dịp bọn họ không chú ý tới chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng rút lui vào trong rừng núi?
Hổ Si nói.
- Khoan đã. Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta. Hơn nữa trong đội ngũ của bọn họ có ít nhất một tên cao thủ Tiên Thiên! Thực lực của chúng ta vẫn quá yếu. Phạm vi nhận biết có sự chênh lệch rất lớn so với cao thủ Tiên Thiên.
Lý Lân cười khổ nói. Tình huống bây giờ không ổn. Hắn chỉ có thể hi vọng đội ngũ đối diện này không hiểu rõ tình hình, để bọn họ lừa qua được cửa ải.
Hổ Si gật đầu một cái. hắn đánh xe ngựa tới sát mép đường, nhường lại toàn bộ con đương. Lý Lân cúi người đỡ Hổ Âm xuống.
Ba người rất cung kính đứng ở dưới xe, bày ra bộ dạng không dám đắc tội.
Đội ngũ Thần Lang Giáo nhanh chóng tiếp cận. Cao thủ Tiên Thiên kia dùng thần niệm đảo qua ba người. Trong đó, Hổ Si bị quan sát nhiều lần. Cuối cùng thần niệm cũng thối lui. Ba người Lý Lân thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết suy đoán của mình không sai. Kẻ địch cũng không hiểu rõ tình hình của vương thành Hắc Thủy, càng không biết ba người bọn họ là kẻ địch bị Thần Lang Giáo truy sát.