Tam Thái Tử

Chương 124: Chọc thủng trời




Đối với việc bóp chết Trần Vũ Phong, Lý Lân không có một điểm có gánh nặng tâm lý nào. Lý Chấn Uy ở Lăng Tiêu lầu cũng đã tỏ vẻ rõ ràng rằng Trần gia không đáng để phủ Tổng đốc phủ phải kiêng kỵ. Hơn nữa tên Trần đại công tử não tàn này lại nảy sinh ý định giết Lý Lân, chuyện này đối với kẻ lần đầu tới Hắc Thủy vương thành như Lý Lân mà nói thì đúng là một mối uy hiếp.

- Đến đây đi! Để bản công tử xem thủ đoạn của Thần Lang giáo ngươi như thế nào!

Đối với thế lực Thần Lang Hoàng triều, Lân giết lên thì lại càng không có gánh nặng tâm lý, nhớ tới lần trước ở Phí thành Bắc Trạch Khiếu Nguyệt truy sát hắn, Lý Lân đãkích động muốn san bằng Thần Lang Hoàng triề. Đương nhiên, bằng bản lĩnh của hắn căn bản là không thể làm được, hiện tại cùng lắm là thu chút lãi với thế lực thuộc Hoàng triều Thần Lang.

- Tiểu tử ngông cuồng!

Dư Xạ hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay bộc phát ra khí thế mãnh liệt. Một cảm giác nguy hiểm bao phủ tâm Lý Lân.

- Linh khí!

Lý Lân trong lòng trầm xuống. Trường kiếm trong tay Dư Xạ tuyệt đối không thể dùng bội kiếm của Trần Vũ Phong đối lại được. Thanh trường kiếm này dài ba thước ba tấc, trên thân kiếm tản ra một cỗ lực lượng cường đại.

- Đúng vậy, mặc dù là Một Linh khí hạ phẩm, nhưng dùng để đối phó với nhà quê như ngươi là đủ rồi.

Trên mặt Dư Xạ lộ ra một tia đắc ý. Chuôi trường kiếm Linh khí này là Tổ phụ y, chưởng giáo Thần Lang giáo tặng cho y. Tuy rằng hiện tại y chưa đột phá đến Tiên Thiên, vẫn chưa thể luyện hóa, nhưng khi cầm trong tay thì uy lực cũng đã vượt xa Thần binh bình thường.

Lý Lân lấy ra Ma đao từ trong không gian giới chỉ, trên người bộc phát ra chiến ý, đối với trận chiến này càng thêm chờ mong.

- Đi chết đi!

Dư Xạ hô to một tiếng, trên Linh khí trường kiếm bộc phát ra chân khí màu đỏ rừng rực. Gã chém ra một chiêu kiếm, chân khí mượn sự bổ trợ Linh khí của trường kiếm trong nháy mắt tăng vọt gấp mười lần. Chân khí hóa thành một con Mãnh hổ cắn người, định xông thẳng đến xé xác Lý Lân thành mảnh nhỏ.

Lý Lân gầm một tiếng, vung Ma đao lên, một đạo ánh đao rừng rực màu nhũ bạch chém phá hư không, phóng tới phía chân khí hình Mãnh hổ.

- Phốc!

Dưới ánh mắt không thể tin tưởng của Dư Xạ, chân khí hình Mãnh hổ do chiến kỹ Huyền cấp biến ảo ra lại bị Lý Lân dùng một đao chém thành hai nửa, chân khí hình Mãnh hổ phát ra một tiếng rên rỉ như thật.

- Không thể nào! Dựa vào Linh khí bổ trợ, chiến kỹ của bản công tử có thể phát huy ra thực lực Cửu phẩm Võ tông, ngươi làm sao có thể chém phá được!

Dư Xạ không tin Lý Lân nắm giữ thực lực như vậy.

- Không có gì là không thể!

Trong mắt Lý Lânloé ra hàn quang, thân hình hắn giống như tia chớp bắn về phía Dư Xạ.

Dư Xạ biến sắc mặt, trường kiếm không ngừng vung ra, tiếng hú của Mãnh hổ vang lên ở bên người. Mười con Mãnh hổ màu đỏ rực khí thế bức người quấn quanh bên người của y, giương nanh múa vuốt công kích tới Lý Lân.

Chân khí phóng ra ngoài là thủ đoạn của cao thủ cấp Võ tông, mà Dư Xạ rõ ràng đã chiếm được một bộ chiến kỹ không tầm thường, có thể đem chân khí bên ngoài biến hóa thành Mãnh hổ để tiến hành công kích.

- Trông dễ nhìn nhưng không dùng được!

Cơ thể Lý Lân không cố kị gì. Giống như như phát điên nhảy vào bên trong bầy hổ. Nửa đoạn Ma đao bộc phát ra hào quang màu vàng kim nhạt. Chôc đoạn gãy đột nhiên lao ra ánh đao rực rừng, giống như trong nháy mắt đem Ma đao tu bổ hoàn tất. Cánh tay Lý Lân vung lên, Ma đao màu vàng nhạt giống như ánh sáng lóng lánh rực rỡ nhân gian. Bốn vị thế gia công tử đứng ở sau lưng Dư Xạ sắc mặt thay đổi, trong nháy mắt lui về sau mấy chục mét, sợ bị dư âm do hai người Lý Lân giao chiến lan đến.

- Phốc, Phốc !

Từng con chân khí hình Mãnh Hổ bị Lý Lân chém thành mảnh vỡ, cả người hắn giống như một Ma vương tuyệt thế, nhảy vào bên người Dư Xạ.

- Đi chết đi!

Khuôn mặt Dư Xạ lộ ra thần sắc dữ tợn. Bên trong tay trái của hắn xuất hiện một tấm Phù triện màu đen, tỏa ra khí tức hung hiểm quái dị.

- Miêu ——

Một tiếng mang theo tiếng kêu non nớt, một đạo tia chớp màu đen loé qua. Nửa đoạn cánh tay của Dư Xạ đang thúc giục Phù triện ngay lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Dư Xạ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó một cảm giác đau nhức dâng lên tận trái tim.

- Ah —— ! Tay của ta!

Khuôn mặt tuấn tú của Dư Xạ bắt đầu vặn vẹo, cả người bị kinh hoảng bao phủ. Đó là vật gì, vì sao có thể trong nháy mắt chặt đứt cánh tay của y.

- Phốc!

Tiếp theo Lý Lân lãnh lùng đâm Ma Đao vào lồng ngực Dư Xạ, khiến tiếng gào thét của y trong nháy mắt bị đình chỉ, đôi mắttrợn tròn nhìn về phía Lý Lân tràn đầy vẻ sợ hãi.

- Meo ——!

Một tiếng mèo vang lên, một cái bóng màu đen tựa như u linh xuất hiện ở trên bả vai Lý Lân. Ở trong miệng của nó còn ngậm một đoạn cánh tay nhuốm máu, tay còn bắt lấy một chiếc phù triện màu đen.

- Lần này may mà có ngươi! Loại phù triện này chỉ sợ là một loại đòn sát thủ của hắn!

Lý Lân gỡ xuống tấm phù triện màu đen từ trên đoạn cánh tay củaDư Xạ, đánh giá một chút rồi thu vào trong không gian giới chỉ. Sau đó hắn nhanh chóng lấy đi chiếc trường kiếm Linh khí rơi ở dưới đất cùng với nhẫn không gian trên cái tay còn lại của Dư Xạ.

Ánh sáng tán đi, thân thể của Dư Xạ ầm ầm ngã xuống đất. Mấy vị thế gia công tử ở phía sau quan sát thì sắc mặt đồng thời thay đổi.

- Ngươi . . . Ngươi giết Dư công tử rồi!

Một tên thế gia công tử khiếp sợ nói.

- Đúng thế! Hắn dám chặn bản công tử thì phải chuẩn bị sẵn sàng là sẽ bị giết.

Trong mắt Lý Lân loé lên một tia sát khí, hắn nắm lấy Ma đao xông tới bốn vị công tử kia.

- Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì! Tách ra trốn mau!

Bốn vị công tử lập tức xoay người chạy trốn.

- Giết bọn họ, một kẻ cũng không tha!

Khuôn mặt Lý Lân hiện lên vẻ tàn nhẫn, cũng đuổi theo một vị công tử trước tiên. Linh miêu khẽ kêu một tiếng, như u linh trong bóng tối trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Hổ Si cũng nhanh chân đuổi theo một người trong đó.

Mấy phút sau. Lý Lân cả người đầy máu trở lại. Linh miêu xuất hiện ở trên bả vai của hắn, miệng nhổ ra một chiếc nhẫn không gian nhuốm máu.

- Bịch bịch —— !

Hổ Si với dáng người cường tráng cũng chạy về, trong taycũng mang theo một thi thể mềm nhũn.

- Còn một người!

Lý Lân vẻ mặt có chút ngưng trọng, để kẻ đó chạy mất e là sẽ có phiền toái lớn.

- Bịch!

Một thi thể bị người nào đó từ đằng xa vứt đến, chính là tên thế gia công tử may mắn đào tẩu kia.

- Điện hạ, là người nào giúp chúng ta?

Hổ Si nhìn quét bốn phía nhưng không thấy bóng dáng của người trợ giúp kia.

Lý Lân yên lặng nhìn về phía một phương hướng, ở nơi đó có một đạo bóng trắng nhàn nhạt lóe lên một cái rồi biến mất. Khóe miệng của hắn nhếch lên ý cười, lòng thấy ấm áp hơn.

- Đi thôi! Chuyện này tạm thời kết thúc!

Lý Lân nhỏ giọng nói, sau đó hắn lấy ra một vài thứ bóp nát chiếu vào trên người mình, Hổ Si cùng với Linh miêu, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.

Hậu viện phủ Tổng đốc.

Một tiếng ầm vang lên, tiểu viện của Lý Lân bị ai đó đá văng ra đầy bạo lực.

- Tiểu tử ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?

Lý Chấn Uy sốt ruột xông tới.

Lý Lân mở mắt ra, lạnh nhạt nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Ngài đường đường là Tổng đốc một tỉnh của Đại Đường, mà lại hoang mang như vậy!

- Mẹ kiếp! Ngươi dĩ nhiên không biết. Thần Lang giáo Dư Xạ cùng với năm công tử của năm thế gia lớn khác đều bị người ta giết chết. Hiện tại toàn bộ Hắc Thủy vương thành đều đang lộn tung cả lên rồi.

- Giết thì đã giết rồi. Người kiêu ngạo như vậy, sớm muộn cũng sẽ có một ngày này.

Lý Lân đứng dậy, nói với vẻ mặt lạnh nhạt.

- Ngươi nói thì nhẹ nhàng, hiện tại Thần Lang giáo liên hợp với năm thế lực kia lùng bắt khắp thành, tuyên bố muốn đem hung thủ chém thành muôn mảnh. Mẹ nó, rốt cuộc là ai gan to như vậy, thậm chí ngay cả công tử của Thần Lang giáo mà cũng dám giết!

Lý Chấn Uy đến bây giờ vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

- Công tử Thần Lang giáo cũng là người, đắc tội người khác đương nhiên là sẽ bị giết. Hoàng thúc, khí phách của ngài lúc ở Lăng Tiêu lâu đi đâu hết rồi, sao giờ lại hoảng loạn như vậy!

Lý Lân khinh bỉ nói.

- Tiểu tử ngươi còn nói ung dung như vậy. Hiện tại Dư lão quái của Thần Lang giáo đã hoàn toàn phát điên. Mẹ kiếp, bản vương thật muốn biết ai to gan như vậy. Việc này làm cũng quá hả giận rồi.

Lý Chấn Uy cười trên sự đau khổ của người khác, nói.

Lý Lân không còn lời nào để nói, sợ rằng đây mới là nguyên nhân khiến lão già này hưng phấn như vậy đi!

- Bây giờ đã tìm được đầu mối nào chưa?

Lý Lân thấp giọng hỏi.

- Manh mối cái rắm! Kẻ này dùng thủ đoạn gọn nhanh chóng gàng. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, đoạn cánh tay bị đứt của tên khốn Dư Xạ này không giống như là người làm, càng giống là bị một loại Linh thú nào đó cắn đứt. Hơn nữa còn có hai người xương cốt toàn thân đều bị bóp gãy. Ta đoán rằng người hạ thủ hẳn là người có thần lực trời sinh.

Lý Chấn Uy nói vậy, đột nhiên xoay người nhìn về phía Lý Lân, vẻ mặt trở nên cực kỳ quái dị.

- Linh thú, thần lực trời sinh, sẽ không phải là tiểu tử ngươi đã hạ thủ đi! Lúc ngươi sắp rời khỏi Lăng Tiêu lầu, còn mang theo một người hầu trời sinh thần lực, trên bả vai ngươi còn có một con Linh thú, hơn nữa ngươi đoạt Ny Ny cô nương từ trong tay bọn họ, coi như là có chút xung đột, bọn họ ra tay với ngươi là chuyện rất có thể xảy ra.

Lý Chấn Uy càng nói càng chậm, càng nói càng cảm thấy có lý.

- Hoàng thúc, ngài đúng thật là lão hồ ly! Không sai, bọn họ là do ta giết. Không phải là ngài định giao ta ra đấy chứ!

Lý Lân cười nói, giống như không rõ lời nói của chính có uy lực đến cỡ nào.

- Ta . . . Mẹ nó! Thật sự chính là ngươi hạ thủ?

Lý Chấn Uy nói năng lộn xộn, dù thế nào cũng không tin Lý Lân trông vô hại ở trước mắt này dĩ nhiên nắm giữ thủ đoạn giết chết Đại công tử của Thần Lang giáo.

- Không đúng, tiểu tử ngươi tuy rằng thần thần bí bí, nhưng hẳn không có thực lực giết chết Dư Xạ mà không bị người phát hiện. Nơi này chính là Hắc Thủy vương thành, cao thủ vô số, không cần nói Võ tông cấp cao giao thủ, coi như là hai tên cao thủ Võ sư đánh nhau đều không gạt được tai mắt của một ít lão quái vật. Tiểu tử ngươi rốt cuộc là làm thế àno?

Lý Chấn Uy chạy tới nói.

- Bí mật!

Lý Lân lùi lại, tránh ra khỏi cái lão già bát quái vẻ mặt đầy khiếp sợ này.

- Không được, ngươi nhất định phải nói cho bản vương. Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không thể gạt ta!

Lý Chấn Uy cực kỳ bất mãn.

- Nói cho ngài biết thì có ích lợi gì. Chẳng qua so với việc biết ta làm được bằng cách nào, giúp ta che giấu hành tung dường như càng quan trọng hơn. Ngài cũng có thể đoán ra được là ta, không chừng người khác cũng có thể đoán được.

Lý Lân bất đắc dĩ nói.

- Căn bản không có khả năng là có người sẽ nghĩ đến! Ai lại tin tưởng rằng chuyện kinh thế hãi tục như vậy là một mình Hoàng tử lạc lõng như ngươi làm được. Nhưng vì lý do an toàn, khoảng thời gian này tốt nhất là không nên để thằng ngốc Hổ Si kia đi ra ngoài ngao du. Chúng ta vốn cũng không muốn đối phó Thần Lang giáo, chuyện này bị người cho là cái cớ đánh tới cửa thì sẽ không tốt.

Lý Chấn Uy nhỏ giọng nói.

- Cái gì đánh tới cửa? Bản tọa ngược lại muốn xem kẻ nào dám!

Một giọng nói đầy tang thương truyền tới từ cửa ngoài. Trong phòng Lý Lân cùng Lý Chấn Uy sắc mặt thay đổi, có thể vô thanh vô tức tiếp cận trước cửa phòng hai người, này cần phải thực lực cao bao nhiêu.

- Chấn Uy, mấy năm không gặp, thực lực của ngươi tăng trưởng cũng không bao nhiêu! Bản tọa nói cho ngươi biết bao nhiêu lần, ít phóng tâm tư tới nơi bướm hoa.

Người ngoài cửa như ông cụ non nói.

Lý Chấn Uy đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là khuôn mặt đầy vẻ vui mừng. Lý Lân cau mày, giọng nói này rất là quen thuộc, chỉ là hắn nhất thời nhớ không nổi là đã nghe qua ở nơi nào.