Lý Lân đưa ánh mắt nhìn về vị hoàng thúc vô lương, hình người mà dạng
chó, trong lòng quyết định. Trần gia này ở Hắc Thủy vương thành tuy có
chút thực lực nhưng vẫn không đáng để Phủ tổng đốc phải để vào mắt, bằng không thì hoàng thúc cũng sẽ không để mình làm loạn đến như thế.
Nếu như chẳng phải cố kỵ điều gì thì Lý Lân cũng không cần phải lùi bước,
đối với kẻ có thể dạy bảo được hắn chưa bao giờ nương tay. Huông chi cái tên Vô Phùng (không khe), Trần đại công tử này cũng mới chỉ là Ngũ phẩm Võ Tông mà thôi. Trình độ này còn chưa đủ để uy hiếp tới Lý Lân.
- Tiểu tử, báo họ tên của ngươi đi!
Trần Vũ Phong tuy có đeo bội kiếm bên hông, nhưng vẫn chưa có rút kiếm, điều này khiến cho không khí có vẻ hòa hoãn chút. Dù sao hắn cũng không rõ
thân phận của Lý Lân ra sao, có thể tới được tầng này của Lăng Tiêu lâu
thì ai mà chẳng phải có thực lực. Tuy Trần Vũ Phong là tên quần áo là
lượt nhưng không bởi vì tranh giành tình nhân ở đây mà gây cho gia tộc
đại phiền toái.
- Bản thiếu gia họ Lý, Lý gia Tam công tử. Trần gia mà cũng dám uy hiếp bản công tử sao, gan chó thực là quá lớn rồi.
Lý Lân híp mắt, vẻ mặt khinh thường nói.
- Lý gia sao?
Trần Vũ Phong cẩn thận kiểm tra lại, cũng không biết từ khi nào lại lòi ra
một gia tộc họ Lý ở Hắc Thủy vương thành này. Những người khác cũng lâm
vào trầm tư, kẻ có can đảm, chẳng kiêng nể ai, nói thật nếu không có chỗ dựa phía sau thì chẳng có ma nào tin được.
- Chưa nghe nói qua,
ba mươi sáu thế lực lớn trên bảng của Hắc Thủy vương thành cũng không hề có Lý gia. Chẳng lẽ ngươi là thế lực ở ngoài mới tới Hắc Thủy vương
thành này sao?
Ở Hắc Thủy vương thành không phải là không có các
vị công tử ca ở nơi khác tới đây lịch lãm, dù sao thì tài nguyên Hắc
Thủy tùng lâm phong phú, lại còn có cơ hội thuần hóa linh thú con. Mà
những kẻ này khi tới Hắc Thủy vương thành đều phải tới du ngoạn Lăng
Tiêu lâu, nên có thể lên được tầng trên cũng chẳng phải chuyện ngạc
nhiên gì. Thế nên Trần Vũ Phong mới hỏi câu vừa rồi.
- Đúng thế! Ta xác thực không phải là người của Hắc Thủy vương thành này!
Lý Lân thản nhiên nói, lời này vừa ra đám công tử thế gia vừa cười nhạo
Trần Vũ Phong sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi. Mọi người tuy không
ngừng tranh đấu nội bộ nhưng dù sao cũng đều là thế lực trong Hắc Thủy
vương thành này, khi đối mặt với thế lực bên ngoài, cũng vẫn có thể đồng lòng được.
Vị Tổng đốc Đại Đường Lý Chấn Uy vẫn thản nhiên ngồi ở hàng ghế trước, coi như chẳng biết gì tới chuyện đang xảy ra, càng giả
vờ không biết Lý Lân đang làm gì. Ở đây trừ hắn ra thì cơ bản là đám
công tử trẻ tuổi trong khoảng 20-30, còn giống hắn 40 tuổi thì chỉ có
một. Thế nên từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì phong thái của trưởng bối, khiến cho Lý Lân không biết nói gì nữa.
- Tiểu tử kia, cho dù Lý gia các người bên ngoài lợi hại nhưng nơi này là Hắc Thủy hành tỉnh.
Nghe câu cường long không áp được địa đầu xà chưa? Đến nơi này cho dù
ngươi có là long thì cũng bị ta lột da, là hổ thì cũng phải để ta cưỡi. Ở nơi này còn chưa tới phiên một tên tiểu tử ngoại lai tới dương oai đâu.
Trần Vũ Phong sau khi xác định Lý Lân không phải là người Hắc Thủy hành tỉnh thì tự nhiên khí thế bạo phát, trong nháy mắt hắn liền diễu võ dương
oai lần nữa.
- Cường long? Chỉ mình ngươi? Bản công tử chỉ một
tay là có thể đánh được cả sấp! Đừng có mà can thiệp nếu không bản lĩnh. Chưa nghe câu súng bắn chim đầu đàn sao?
Lý Lân khinh bỉ nói.
Trần Vũ Phong ngây người, trên thế giới này làm gì có thứ gì như súng, thế
nên chẳng thể có cái câu súng bắn chim đầu đàn được. Nhưng ý của Lý Lân
thì hắn vẫn hiểu, trên mặt hắn hiện lên sát khí, bội kiếm bên hông liền
rút ra một nửa.
Keng keng..!
Một tiếng đàn vang lên, bầu
không khí giương cung bạt kiếm thoáng cái bị giảm xuống, ánh mắt mọi
người đều hướng lên phía sân khấu.
- Ny Ny cô nương tới rồi! Đều an tĩnh lại cho lão tử.
Lý Chấn Uy đứng lên hô, có lẽ lão gia hỏa này ở đám công tử ca rất có uy
vọng, hoặc là do Ny Ny cô nương có danh khí lớn. Tiếng đàn của nàng vừa
vang lên thì đại sảnh triệt để an tĩnh lại, ngay cả Trần Vũ Phong cũng
thu lại sát khí, ngồi ngay ngắn trên khế, thể hiện ra khí chất của công
tử thế gia.
- Bà nó! Ny Ny cô nương này thực không đơn giản a! Lại có thể khiến cho đám công tử thế gia ngoan ngoãn như vậy!
Lý Lân cũng không thể nói gì hơn, đành ngồi xuống lần thứ hai. Nhưng khi
hắn ngồi xuống, thì thức ăn trên bàn đã bị quét sạch hết rồi. Tiểu linh
miêu thì đang thỏa mãn vỗ bụng rồi ợ một cái. Thấy Lý Lân ngồi xuống, nó liền vút một cái nhảy lên vai Lý Lân, tiếp tục đại nghiệp ngủ vẫn còn
đang dang dở.
Trong đại sảnh có cơ quan khống chế rất tinh diệu,
có thể khiến cho tia sáng trở nên mộng ảo hơn. Còn có cả thiết bị xoay
tròn ánh sáng, khiến cho ánh sáng rung động không ngừng, không khí trong đại sảnh càng thêm mập mờ hơn.
- Thủ đoạn của KTV ư, không nghĩ tới kiếp này lại có thể thấy được.
Trên mặt Lý Lân hiện vẻ tò mò, hắn không có hứng thú với Ny Ny cô nương đang như ẩn như hiện ở trên sân khấu kia. Nhưng lại khá là hứng thú với cơ
quan khống chế ở trong đại sảnh này. Có thể tạo ra được hiệu quả giống
đèn ở trong KTV thì thứ này thực là tinh diệu vô cùng.
Đinh đông đinh đông…
Tiếng đàn thanh thúy vang lên, đại sảnh im lặng như tờ, chỉ có tiếng đàn thanh thúy không ngừng vang lên.
- Tiếng đàn này?
Thần sắc Lý Lân biến đổi, nhìn tất cả mọi người kể cả hoàng thúc thì tất cả
đều lộ vẻ say mê. Nhưng nhìn kỹ thì có sự bất đồng, không phải mọi người đều bị mất đi ý thức, mà dùng trạng thái thanh tỉnh để thưởng thức sự
huyền diệu mà tiếng đàn mang tới. Sau đó biểu hiện trên mặt mỗi người
cũng biến đổi, có mừng rỡ, có đau khổ, có giận dữ, hèn mọn, tàn bạo,
cũng có giả dối. Từ khúc này lại có thể thể hiện ra ngọn nguồn bổn
nguyên cá tính của con người, khiến cho Lý Lân sợ hết hồn.
Lý Lân nhắm mắt lại muốn tránh khỏi tiếng đàn này. Nhưng tiếng đàn phảng phất
như không thể chối từ, mặc cho hắn chống lại thế nào nó vẫn khiến cho
hồi ức trở về trong đầu hắn.
Trại huấn luyện tàn khốc, nếu muốn
sinh tồn chỉ có thể không ngừng luyện tập, đột phá. Lần đầu tiên giết
người, trên mặt tuy vẫn đạm mạc nhưng trong lòng thì nổi sóng liên tục,
một tuần sau vẫn còn mơ thấy ác mộng. Rồi hắn bắt đầu hưởng thụ giết
chóc, hưởng thụ chiến tranh, ở sa mạc Trung Đông khô hạn, thảo nguyên
Châu Phi, rừng nhiệt đới Nam Mĩ đều có bước chân của hắn. Thời gian mười năm hắn từ một tên tân binh bắt đầu huấn luyện đã thành lính đánh thuê
số một danh chấn thế giới, tâm đã cứng, máu đã lạnh.
Mãi tới một
nhiệm vụ, một thiếu nữ thanh tú hiện ra trong đời hắn, khiến cho hắn
phải say mê. Từ đó về sau nhân sinh của hắn không còn là màu xám, tuy
hiếm khi gặp nhau, nhưng hắn vẫn luôn trân quý từng thời khắc. Đoạn thời gian đó hắn vẫn giết chóc như cũ, nhưng không phải giết cho vui như
trước, mà cuộc sống của hắn ngoài việc giết chóc đã có thêm một mục tiêu mới.
Tới khi hắn đạt được yêu cầu của tổ chức lính đánh thuê, có thể từ bỏ được việc giết chóc rồi thì chờ hắn không phải là nụ cười
tinh thuần đáng yêu nữa, mà là một ngôi mộ trên vùng đất băng lãnh. Hắn
một lần nữa rơi vào bóng đêm, một lần nữa phải gặm nhấm sự tuyệt vọng
đó, Lý Lân cảm thấy linh hồn mình như bị xé nát. Sống không vui, chết
cũng chẳng vui, chỉ còn một sự tĩnh mịch, vô cảm với mọi chuyện đang dần phủ lấy hắn.
Vốn Lý Lân cho rằng mọi thứ ắt đã kết thúc thì
không ngờ tới, hắn lại có thể có một cuộc sống thứ hai. Sau khi sống
lại, Lý Lân cho rằng bản thân đã từ bỏ kiếp trước, nghênh đón một cuộc
sống mới nhưng cho tới hôm nay, khi bị tiếng đàn gợi lại hồi ức cũ, hắn
lại phải cảm nhận sự tuyệt vọng đó thêm một lần nữa.
Lý Lân mở
mắt, trên mặt đã đầy nước, linh miêu như cảm thụ được tâm tình của hắn,
nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước trên mặt hắn.
Lý Lân hít một
hơi thật sâu, đưa tay thân thiết xoa đầu con mèo nhỏ. Nhìn về nữ nhân ở
trên sân khấu với một sắc mặt ngưng trọng, có thể dùng tiếng đàn để gợi
lại hồi ức của mọi người, nữ nhân này thực là khủng bố.
Tiếng đàn đã sớm dừng lại, mọi người cũng đã khôi phục lại bình thường, có kẻ vừa thất thố liền cảm thấy quẫn bách, nhưng ngay sau đó nhìn nữ nhân trên
sân khấu với một ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
- Một khúc “băng
tuyền tự vấn lương tâm” của Ny Ny cô nương quả đã rửa sạch tâm linh dơ
bẩn, khiến cho tâm tư ta thêm thông hiểu, võ đạo chi lộ càng thêm thẳng. Lý Chấn Uy xin được đa tạ!
Ở đây chỉ có hắn là Tiên Thiên cao
thủ cho nên khôi phục là nhanh nhất. Hắn mở miệng đầu tiên khiến cho mấy tên thế gia đệ tử muốn tạo quan hệ với Ny Ny cô nương rất không cam
lòng.
- Tổng đốc đại nhân quá khen rồi! Thanh tuyền tự vấn lương
tâm này chỉ khiến người nghe nhớ lại những gì đã qua, hài lòng, thương
tâm, hạnh phúc, bi thương… Để cho người nghe buông bỏ chấp niệm, chứ
không thể nào thần diệu tựa như đại nhân nói được.
Ny Ny cô nương lên tiếng trả lời, nàng mặc một thân bạch y, dáng người cao gầy, trên
mặt mang khăn, khiến cho người khác không thấy được tướng mạo.
-
Ny Ny cô nương lại khiêm tốn rồi, ai chẳng biết tiếng đàn của cô nương
dẫn động tâm linh, là thần khúc khó có được. Hôm nay là lần thứ hai vẫn
khiến cho người ta say mê không ngớt, tại hạ Vương Thạch của Kim Mã
Đường cầu mong Ny Ny cô nương ban thưởng Thiên âm.
Một tên công
tử trẻ tuổi lên tiếng, hóa ra là người ở trong bốn thế lực, đứng thứ hai Kim Mã Đường, người ủng hộ chính là Mân Côi hoàng triều ở phía tây Đại
Đường.
- Vương huynh nói thế là không được, ai chả biết tiên âm
của Ny Ny cô nương rất hao tổn tâm sức, tại hạ Dư Xạ của Thần Lang giáo, lần này mang tới tinh nhũ linh tuyền, mong có thể giúp Ny Ny cô nương
khôi phục tâm thần.
Nói rồi hắn lấy ra từ bên trong không gian giới chỉ một chiếc bình ngọc lớn bằng ngón cái rồi đưa cho thị nữ bên cạnh.
- Tinh nhũ linh tuyền!
Một số công tử bên cạnh biến sắc, tinh nhũ linh tuyền chỉ có ở nơi có linh
khí hội tụ thành suối mới có thể sinh ra, hơn nữa mấy trăm năm chưa chắc đã sinh ra một giọt. Khác với linh khí, tinh nhũ linh tuyền trừ việc
tăng trưởng tu vi còn có thể bồi bổ cho thần hồn lớn mạnh hơn, đây chính là thứ nghịch thiên. Không ngờ tên Dư Xạ này lại có thể tùy ý lấy ra,
tuy rằng chỉ có một chút, nhưng tuyệt đối là báu vật vô giá.
Vương Thạch biến sắc, ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Dư Xạ.
- Vương Thạch tự nhiên cũng có lễ vật tặng cho Ny Ny cô nương, có điều lễ vật này chỉ có một mình cô nương mới được nhìn, cho nên trước khi tặng
thì bản công tử muốn hỏi, Dư Xạ ngươi rốt cuộc có ý gì?
Vương Thạch xem ra không vừa mắt Dư Xạ, ngẫm lại vị trí xếp hạng của Thần Lang giáo với Kim Mã đường là có thể đoán được.
- Dừng! Vương huynh, lễ vật không cầm trên tay thì đừng có khoe khoang. Bản công tử vẫn chờ Ny Ny cô nương lựa chọn đây!
Trên mặt Dư Xạ hiện lên vẻ đắc ý, trong lòng tràn đầy sự tự tin.