Tam Thái Tử

Chương 1: Lính đánh thuê đứng đầu thế giới




- Triệu Vô Cực, có người tới thăm! Theo một âm thanh băng lãnh vang lên, cửa nhà lao bằng sắt bị người dùng lực mở ra.

Ánh sáng chói chang khiến người ngồi trong góc tường vô ý thức nhắm mắt lại. Mượn ánh sáng chiếu vào có thể thấy đây là một gian phòng chưa đầy 5m2, một người đàn ông miệng đầy râu ria đang ngồi trong góc tối âm u, hắn chính là Triệu Vô Cực trong lời quản ngục. Triệu Vô Cực thoạt nhìn hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khung xương thô to, nếu như không phải thân thể quá gầy, nhất định là một hán tử lưng hùm vai gấu. Có điều tuy tuổi còn trẻ nhưng trên người Triệu Vô Cực lại tản ra khí tức như người đã xế chiều, dường như một cái xác không hồn.

Rầm phần phật! Theo Triệu Vô Cực thong thả đứng dậy, tại trên người hắn vậy mà quấn chi chít khóa sắt, đem hai tay của hắn gắt gao buộc ở sau người, trên chân không ngờ cũng bị khóa một cái xiềng chân không biết thuộc niên đại gì. Đãi ngộ như thế tại thời đại hiện đại hóa như Hoa Hạ bấy giờ có vẻ không hợp nhau. Đi ra thiết lao, Triệu Vô Cực thoáng thích ứng một chút ánh sáng mặt trời, tiếp đó xoay người nhìn quản ngục thần sắc kiêng kỵ giơ súng tự động trước ngực. Thấy Triệu Vô Cực nhìn sang, quản ngục vô ý thức nắm chặt súng tự động trong tay, nhưng thân súng lành lạnh cũng không mang đến một chút cảm giác an toàn nào cho hắn.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Quản ngục có chút ngoài mạnh trong yếu nói. Sự khủng bố của Triệu Vô Cực gã đã tận mắt chứng kiến qua. Bởi vì mặt trên chiếu cố, Triệu Vô Cực bị nhốt vào nhà lao chịu án phạt tử hình. Kết quả một thân vô hại đó đã giết chết tám tên phạm nhân cùng hung cực ác trong tù, trong đó ba chết năm thương, đã vậy một người trong lúc đó bị hắn mạnh mẽ giật xuống một cánh tay, toàn bộ nhà lao một mảnh máu tanh khủng bố. Hai mươi người quản ngục được phái tới đây càng bị người âm thầm sai sử, muốn nhân cơ hội giết chết hắn, nhưng trái lại bị một mình hắn toàn bộ đánh bại. Vị quản ngục hướng hắn nổ súng càng trực tiếp bị hắn một chưởng đánh chết. Toàn bộ nhà lao Thanh Phong là một mảnh hỗn loạn. Ngay ngày hôm đấy, Triệu Vô Cực cũng trốn khỏi nhà lao Thanh Phong, một mình tiến vào trụ sở lớn của tỉnh Hoa Đông, đem hai gã quan lớn cấp phó tỉnh tàn nhẫn hành hạ đến chết. Trong lúc nhất thời, toàn bộ chính phủ Hoa Hạ bởi vì sự kiện khủng bố này mà động lòng người. Mà Triệu Vô Cực tên này cũng trong nháy mắt truyền khắp toàn quốc. Chỉ là ngoài dự liệu của mọi người, làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy nhưng Triệu Vô Cực không có trốn đi, cũng không có biến mất, hai ngày sau, hắn chủ động trở lại nhà lao Thanh Phong. Đối mặt với hung danh hiển hách của Triệu Vô Cực, toàn bộ nhà lao Thanh Phong không ai dám tới gần hắn trong phạm vi mười mét. Quân khu Hoa Đông khẩn cấp sai một chiến đội đặc biệt đến đây, nhốt hắn vào trong một nhà giam bằng sắt đặc chế. Trong phòng khách nhà lao Thanh Phong, một người trung niên sắc mặt rất trầm trọng, đứng bên cạnh người trung niên này là một cô bé tầm mười tám mười chín tuổi đang lặng lẽ lau nước mắt. Một thân xiềng xích, hình dáng tiều tụy Triệu Vô Cực đi vào phòng gặp mặt, vùng xung quanh lông mày người trung niên không tự giác nhăn lại, bên cạnh hắn cô bé kia càng che miệng khóc nấc lên.

- Anh! Cô gái hô lên một tiếng rồi khóc nức nở.

- Yên Yên, tại sao em lại trở về? Vừa nhìn thấy cô gái này, trong mắt Triệu Vô Cực hiện lên một vệt tức giận.

- Vô Cực, chuyện của cậu ta có nghe nói qua. Xin lỗi, ta không thể giúp gì cho cậu được. Người trung niên nhìn Triệu Vô Cực, vẻ mặt vẻ tiếc hận nói.

- Long đội trưởng, chuyện này cũng không trách ông được, trong lúc xuất thủ ta đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Triệu Vô Cực cười cười, không thèm để ý nói. Sau đó đem lực chú ý nhìn về phía em gái khóc như lê hoa đái vũ

- Triệu Yên Nhiên.

- Mãnh Tử không phải đã đưa em xuất ngoại sao? Em làm sao lại trở về đây? Triệu Vô Cực cười cười, cố gắng xây dựng một bầu không khí thoải mái.

- Anh, em rất nhớ anh! Bọn họ nói... Nói anh cũng bị...? Triệu Yên Nhiên vừa khóc vừa nói.

- Xử bắn sao? Không có gì, Triệu Vô Cực anh mấy năm nay mưa bom bão đạn đều xông qua, sinh tử mà thôi, không có gì chưa xem qua. Huống chi thù nên báo đều đã báo, anh cũng chẳng còn gì tiếc nuối khi đi gặp Vãn Tình! Triệu Vô Cực không thèm để ý chút nào nói. Nghe được lời Triệu Vô Cực nói, Triệu Yên Nhiên khóc càng lớn hơn. Hai anh em Triệu Vô Cực cùng Triệu Yên Nhiên từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ. Lúc đó một bé trai tám tuổi mang theo một bé gái bốn tuổi dựa vào nhặt mót sinh sống, vài lần thiếu chút nữa chết đói đầu đường. Mười ba tuổi bị người trung niên họ Long trước mặt coi trọng, cùng một đám cô nhi cùng tuổi chiêu mộ vào trong một ban võ thuật. Người trung niên họ Long tên gọi Long Nhược Đình, thân phận bên ngoài là một huấn luyện viên võ thuật, thân phận chân chính lại là huấn luận viên xuất ngũ của tổ chức lính đánh thuê số 1 "Thiết Thủ", nhận nhiệm vụ đi tìm kiếm những đội viên cùng huấn luyện viên cho tổ chức lính đánh thuê. Thân phận của ông ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên, ông ta một mực hoạt động tại khu vực trung tây nước Hoa Hạ. Hiện tại nước Hoa Hạ thực lực cường đại, pháp chế kiện toàn, lấy đại cục hòa bình làm trọng, đối với các loại tổ chức quân sự ngoại cảnh trừng trị phi thường nghiêm khắc. Long Nhược Đình với tư cách nguyên lão của lính đánh thuê "Thiết thủ", bởi vì thụ thương nặng nên đã tiềm phục tại toàn bộ khu trung tây nước Hoa Hạ để chiêu mộ thành viên. Long Nhược Đình lần đầu tiên thấy Triệu Vô Cực là lúc hắn mười ba tuổi và đang cùng ba bốn tiểu lưu manh đánh nhau. Lúc đó Triệu Vô Cực vóc dáng rất nhỏ, thoạt nhìn cũng rất gầy yếu, thế nhưng xuất thủ tàn nhẫn, trên thân thể tràn đầy vết thương, phần nhiều vì hắn sinh sống quá gian khổ. Triệu Vô Cực không biết, cái ánh mắt lãnh khốc cao ngạo kia, trong nháy mắt đã bị Long Nhược Đình chọn trúng. Cuối cùng Long Nhược Đình đã ra tay cứu hắn, đem mấy tiểu lưu manh phế bỏ. Sau đó Triệu Vô Cực cự tuyệt lời mời của Long Nhược Đình, thần sắc lạnh lùng tại trên người mấy tiểu lưu manh tìm được một ít tiền tài, sau đó từ trong góc tối ôm ra Triệu Yên Nhiên. Lúc đó Triệu Yên Nhiên đang bị sốt cao. Anh em Triệu Vô Cực ngay cả cơm đều ăn không đủ no, chớ nói chi là chữa bệnh. Bất đắc dĩ, Triệu Vô Cực mới đánh tâm tư lên người mấy tên côn đồ kiếm ít tiền. Nếu như không phải có Long Nhược Đình trợ giúp, sợ rằng hắn hôm nay đã chết ở chỗ này. Trong lúc khu Tây hỗn loạn, mỗi ngày tiểu lưu manh cùng côn đồ chết thảm đếm không hết, huống chi là mấy đứa trẻ lang thang yếu ớt giống như Triệu Vô Cực. Mặc dù trong lòng đối với ân nhân cực kỳ cảm kích, nhưng bệnh tình em gái không thể nán lại. Cuối cùng vẫn là dưới sự trợ giúp của Long Nhược Đình, Triệu Yên Nhiên rốt cục đúng lúc tiếp thu trị liệu, cũng thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

- Tiểu tử, có muốn em gái của ngươi vượt qua những tháng ngày như vừa rồi không? Long Nhược Đình đối với đứng bên ngoài bệnh viện Triệu Vô Cực nói.

- Tôi muốn! Triệu Vô Cực không có kích động, nhiều năm nhặt mót sinh sống, khiến ánh mắt hắn nhìn đời rộng hơn, tâm trí từ lâu đã thành thục hơn tuổi, hắn sâu sắc hiểu "Trên thế giới không có cơm trưa miễn phí". Thu được nhiều hay ít nhất định phải có từng đấy nỗ lực.

- Gia nhập vào tổ chức của ta, làm một người đàn ông có bản lĩnh. Long Nhược Đình nghiêm túc nói.

- Sau đó thì sao?

Ánh mắt Triệu Vô Cực sáng quắc nhìn gã, hắn không tin những thứ này không có trả giá.

- Giết người! Long Nhược Đình từ trong kẽ răng nói ra hai chữ này, đồng thời trên người khí thế đại biến, một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người gã phát ra. Triệu Vô Cực đặt mông ngồi dưới đất, dưới cỗ sát khí này, thân thể hắn không tự giác run rẩy lên. Thế nhưng cặp mắt vẫn như cũ quật cường nhìn chằm chằm Long Nhược Đình. Trong mắt mặc dù có khiếp sợ, nhưng không có sợ hãi, trái lại có một tia khát vọng đối với thực lực.

- Tôi đáp ứng! Triệu Vô Cực không nghĩ tới ba chữ kia triệt để thay đổi số phận hắn, khiến suốt cuộc đời hắn tràn ngập trong máu tanh cùng khói thuốc súng.

- Vô Cực, cậu quá kích động. Cậu không nên làm chuyện lớn lên như vậy! Chính phủ Hoa Hạ lần này đã giận thật sự, tổ chức cũng không có biện pháp nào. Long Nhược Đình tiếc hận nói. Bị Triệu Vô Cực giết chết một người là phó tỉnh trưởng tỉnh Hoa Đông, một người là bộ trưởng Tỉnh ủy. Đều là đại nhân vật có thực quyền tại tỉnh Hoa Đông. Tối trọng yếu là hai người này đều có xuất thân nhà giàu tại kinh thành, thật sự mạnh thứ ba, phía sau bọn họ có thể có thêm một thế lực to lớn khác. Còn một điều, hai quan chức bị giết kia thuộc phe phái chính trị được nhân vật tinh anh đỡ đầu, bọn họ bị giết tự nhiên khiến cho gia tộc về chính trị của nước cộng hoà tức giận.

- Long đội trưởng, ta không hối hận! Cũng bởi vì bọn chúng có chỗ dựa phía sau, những tên cặn bã đó mới không kiêng nể gì như thế. Huống chi bọn họ ỷ vào thân phận, vài lần muốn trong tù giết chết ta, nếu ta không có chút bản lĩnh, sợ rằng hiện tại đã thành một cỗ tử thi. Long đội trưởng, ông hiểu ta, ăn thiệt thòi lớn như vậy, ta sẽ không ngồi chờ chết. Triệu Vô Cực vừa cười vừa nói. Có thể trước khi chết thấy em gái chính mình nhớ thương nhất cùng ân nhân, Triệu Vô Cực chết cũng không tiếc.

- Anh, hay anh trốn thoát đi! Hai anh em chúng ta rời khỏi nơi này, đi một chỗ không ai tìm được. Triệu Yên Nhiên hai mắt đẫm lệ nói. Cô không rõ ràng lắm anh trai của mình đã làm gì, thế nhưng tiềm thức nói cho cô biết, anh trai của cô có năng lực trốn thoát, mặc dù toàn bộ nhà lao Thanh Phong đã bị quân đội giới nghiêm. Triệu Vô Cực lắc đầu, nói:

- Em gái, anh không muốn liên lụy tới em, với lại, Vãn Tình đã chết, em thì có Mãnh Tử cùng Long đội trưởng chiếu cố anh cũng có thể yên tâm. Hiện tại trên thế giới này anh cũng không còn gì để lưu luyến. Tối trọng yếu một điểm, Triệu Vô Cực biết rõ chính mình phải chết, bằng không những người có quan hệ cùng mình một người cũng không có kết cục tốt. Vì phe phái chính trị kia thật sự quá mạnh mẽ. Toàn bộ nước cộng hoà hầu như có phân nửa quyền lợi nằm trong tay bọn họ.

- Vô Cực, cậu yên tâm, cậu vì tổ chức bán mạng lâu như vậy, tổ chức sẽ không bạc đãi. Đội trưởng đã đồng ý cho Mạnh Tử làm huấn luyện viên đảm nhiệm huấn luyện trụ sở, Yên Nhiên tổ chức cũng sẽ an bài cho cuộc sống của cô ấy. Người có công lớn với tổ chức, chúng ta chưa bao giờ bạc đãi. Long Nhược Đình kiên định nói.

- Cảm ơn ông Long đội trưởng! Triệu Vô Cực chân thành nói. Mặc dù Long Nhược Đình đưa hắn lên con đường máu tanh này, nhưng Triệu Vô Cực vẫn như cũ cảm kích gã. Hơn nữa Triệu Vô Cực mơ hồ cảm giác được, tổ chức Thiết Thủ cùng chính phủ Hoa Hạ tựa hồ có quan hệ không thể cho ai biết. Chỉ là lấy thân phận lúc trước của hắn còn chưa có tư cách biết.

- Yên Nhiên, đáp ứng anh, nhất định phải sống tốt. Còn có một chuyện, anh có lưu lại một phần tư liệu để ở chỗ Mãnh Tử, đây là anh lợi dụng lực lượng tổ chức điều tra được. Vốn định sau khi tìm được cha mẹ sẽ nói cho em biết, hiện tại xem ra tất cả đều phải dựa vào em rồi. Nếu như làm rõ ràng nguyên nhân chúng ta bị vứt bỏ, nhớ đến phần mộ của anh nói cho anh biết một tiếng. Triệu Vô Cực vô cùng thân thiết sờ đầu em gái mình.

- Ô ô... Anh à, em nhớ kỹ. Đến bên kia hi vọng anh cùng chị Vãn Tình có thể vĩnh viễn không chia lìa. Triệu Yên Nhiên thấp giọng nức nở noi. Triệu Vô Cực cười cười không nói gì, Vãn Tình, một người con gái dịu dàng như nước, một người con gái khó quên nhất trong cuộc đời thiết huyết của hắn, càng là thiên đường vĩnh hằng trong lòng hắn.

Ầm ầm...! Một đội xe thiết giáp nhanh chóng tiến vào nhà lao Thanh Phong, trong đó trên hai chiếc xe ngồi đầy nhân viên đặc biệt tinh anh nhất của nước Hoa Hạ. Dẫn đầu là một gã thượng tá trên mặt vẫn còn bôi ít vệt sáng, thấy không rõ hình dạng, thế nhưng một đôi mắt hổ diệu sinh huy, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ dũng mãnh.

Răng rắc...! Cửa nhà lao bằng sắt lần thứ hai bị người dùng lực mở ra.

- Tu La, chúng ta rốt cục gặp mặt! Người thượng tá trung niên nhìn Triệu Vô Cực ngồi trong góc tối âm u nói."Tu La" là danh hiệu lúc Triệu Vô Cực còn làm nhiệm vụ cho tổ chức.

- Lang Nha? Ngươi đến tiễn ta ra đi sao? Cũng tốt! Thanh âm khàn khàn của Triệu Vô Cực vang lên. Một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm thượng tá trung niên, tựa hồ nhớ lại cái gì.

- Ngươi là một đối thủ đáng được tôn kính, nhưng tiếc nuối là ta không có quyền lợi quyết định sinh tử của ngươi. Ta lần này tới đây là để dẫn ngươi đi một chỗ. Thượng tá trung niên nhìn Triệu Vô Cực đang trầm mặc, vẻ mặt đáng tiếc nói. Một chiến sĩ tinh nhuệ nhất cứ như vậy chết đi, đối với người nửa đời làm binh như Lang Nha mà nói là một chuyện phi thường đáng tiếc.

Rầm Triệu Vô Cực đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi thiết lao. Một người ngay cả sinh tử đều không để ý. Đã vậy còn có chuyện gì có thể khiến cho hắn hứng thú. Thượng tá trung niên đột nhiên ra tay với hắn, Triệu Vô Cực vô ý thức động đậy, thế nhưng rất nhanh ép buộc chính mình dừng lại động tác.

- Ngươi trước ngủ một chút đi! Đây cũng là mệnh lệnh của cấp trên! Thượng tá trung niên có chút xin lỗi nói. Triệu Vô Cực chậm rãi ngã xuống đất, tại thời điểm mất đi ý thức, trong lòng của hắn lần đầu tiên đối với lời nói của thượng tá trung niên sản sinh một chút hứng thú. Tại một cơ sở nghiên cứu bí mật nào đó của quân đội Hoa Hạ.

- Tiến sĩ, người tôi đã mang đến cho ngài. Hắn mặc dù chỉ là một gã lính đánh thuê quốc tế, nhưng thực lực của hắn có lẽ đã đạt đến cực hạn của con người. Nếu như ngay cả hắn đều không phù hợp với yêu cầu, sợ rằng toàn bộ thế giới không có người nào có thể đạt được yêu cầu. Thượng tá trung niên sắc mặt nghiêm túc nói.

- Tốt! Tốt! Không hổ là đội viên vương bài của 'Thiết thủ', quả nhiên so với vật thí nghiệm trước mạnh hơn rất nhiều. Chẳng qua tố chất thân thể như vậy còn có chút thiếu. Một người đàn ông trung tuổi với cái đầu rối bù, mắt đầy tơ máu hưng phấn nói. Tiến sĩ một thân áo khoác trắng hầu như mặc thành màu đen, trên người vẫn còn tỏa ra mùi vị khó ngửi. Tiến sĩ chỉ huy trợ thủ khiêng Triệu Vô Cực đang hôn mê đi, trên mặt tràn đầy thần sắc vui sướng.