Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 97: Dù bao lâu cô vẫn sẽ chờ




Chiếc xe ngày càng chạy ra xa khuất, rốt cuộc cũng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Thiên, đột nhiên hắn quay người chạy vội xuống lầu, hắn cảm thấy vừa rồi chắc chắn mình đã bị ma ám rồi, nếu không sao lại bị những lí do đó của cô thuyết phục. Có lẽ là do một câu nói của cô ‘Tôi biết anh cũng chịu không nổi’ đã đánh trúng chỗ đau trong lòng hắn, cô đau khổ quả thật không mang lại cho hắn bất cứ vui vẻ nào cả, ngược lại, mỗi lần hành hạ cô hắn đều cảm thấy đau đớn y như vậy. Nhưng cho dù thế, ban nãy hắn cũng không nên đồng ý cho cô ra đi mới phải.

Diệp Thiên chạy một mạch từ trên lầu ra đến cổng chính, lúc Chu Lạc Khiết vừa đi ra ngoài, mấy tên thuộc hạ rõ ràng đã thấy Diệp Thiên đứng bên cửa sổ trên lầu hai ra hiệu bảo bọn họ cho người đi, sao giờ lại đột ngột đuổi theo tới tận đây, không biết hắn có dụng ý gì. A Luân bước tới nói: “Anh Diệp, có cần đuổi theo không?”

Chiếc xe chở Chu Lạc Khiết đã biến mất ở cuối đường, Diệp Thiên trầm mặc thật lâu mới phất tay nói: “Để cô ấy đi!” Trong lòng hắn vẫn tin rồi một ngày nào đó cô sẽ trở về. Long Tại Nham chết rồi, lý do cô rời khỏi hắn đã không còn, chờ thêm một thời gian cô sẽ hiểu ra nơi này mới thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Diệp Thiên vẫn cảm thấy khó chịu, hắn lê những bước chân nặng nề quay trở về phòng.

Chu Lạc Khiết không thể tin nổi Diệp Thiên lại cứ thế để cô rời khỏi đó, ban nãy cô không dám quay đầu lại nhìn phía sau, dọc đường chạy thật nhanh, chỉ sợ khi quay đầu lại thì sẽ bị hắn nhẫn tâm phá nát hi vọng lần nữa.Trên đường chạy đến Giang Nhạc, cô chạy rất nhanh, ba tiếng sau rốt cuộc cũng tới được Giang gia.

Người hầu của Giang gia đưa cô vào phòng khách: “Cô ngồi đây uống trà đợi một chút, để tôi mời tiên sinh xuống đây.”

Chu Lạc Khiết gật đầu: “Cám ơn.”

Trong lúc chờ Giang Trường Phong, Chu Lạc Khiết quan sát nơi ở của Giang gia một vòng, tổ tiên của Giang gia và Mộc gia trước đây đều như nhau, nhưng Giang gia vận số tốt, có thể thoát khỏi mọi chuyện đúng lúc, trải qua mấy mươi năm Giang gia bây giờ đã hoàn toàn trông giống như một thương nhân giàu có bình thường. Phạm tội thì dễ, hoàn lương thì khó, Giang gia có được như ngày hôm nay cũng đã phải trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ, có lẽ do lần này vì Giang gia không nhúng tay vào chuyện của Mộc gia nhưng trong hoàn cảnh như vậy mà họ vẫn có lòng giúp đỡ hai mẹ con cô, việc này giống như trao cho cô chậu than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lạnh giá nên cô vẫn rất cảm kích Giang Trường Phong.

Một lúc sau thì Giang Trường phong bước từ trên lầu xuống, là một người khoảng chừng năm mươi tuổi, trông rất oai phong, đi theo sau ông là một người phụ nữ vận quần áo sang trọng khoảng chừng bốn mươi tuổi, cử chỉ dịu dàng cùng bước theo xuống, trong tay người đó đang ẵm Vọng Thư. Chu Lạc Khiết nhất thời quên mất phải chào hỏi Giang Trường Phong, chạy thẳng đến chỗ họ nhận lấy Vọng Thư từ trong tay người phụ nữ, Vọng Thư dường như vừa tỉnh ngủ, còn ngáp một cái thật đáng yêu, khẽ vỗ tay vào khuôn miệng đang há thành hình chữ O. Lại được ôm con gái vào trong lòng, Chu Lạc Khiết đỏ hoe cả mắt, cô khẽ cọ lên mặt con: “Con yêu, mẹ đây, mẹ đã về rồi đây, con chờ có sốt ruột lắm không…”

Vọng Thư vẫn chưa phân biệt được ai với ai, nhưng vòng ôm này khiến cho cô bé thấy rất thân quen, bé động dậy đôi tròng mắt đen nhánh nhìn mẹ, còn toét miệng cười, người phụ nữa vừa ôm Vọng Thư xuống lầu mở miệng nói: “Cháu bé rất nghe lời, ngoài cái đêm tới đây do sợ hãi nên khóc rất nhiều thì hai ngày nay cũng không quấy nữa.”

Chu Lạc Khiết nói lời tự đáy lòng: “Cám ơn Giang tiên sinh, Giang phu nhân, nếu không có mọi người, Vọng Thư cũng không thể bình an vô sự, thực sự tôi không biết nên cám ơn hai người như thế nào.”

Người phụ nữ nghe thấy mấy chữ Giang phu nhân kia của Chu Lạc Khiết xong cảm thấy rất thoải mái, vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình nói: “Đừng khách sáo, chúng tôi cũng rất thích trẻ con.”

Giang Trường Phong nói: “Cô chính là Chu Lạc Khiết sao.”

“Phải.”

Giang Trường Phong chỉ vào sô pha: “Hãy ngồi xuống trước đã.” Ông ta cũng ngồi xuống rồi nói: “Những chuyện xảy ra với Mộc gia tôi cũng đã biết, thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì.”

“Giang tiên sinh, ông đừng nói vậy, mấy ngày nay ông có thể giúp tôi chăm lo cho Vọng Thư, tôi thật lòng đã mang ơn rất nhiều.”

“Chuyện đã đến nước này, tôi thấy, sau này cô và con cô hãy ở lại đây.” Giang Trường Phong thấy Chu Lạc Khiết có vẻ lưỡng lự, ông ta lại nói tiếp: “Tôi biết cô nghĩ gì, yên tâm đi, tôi sẽ cho người đi nghe ngóng tung tích của cậu ấy, tôi sẽ có nhiều cách hơn một mình cô, bây giờ cô còn mang theo đứa bé cũng không thể nào chạy trốn, hãy cứ yên tâm ở lại đây.”

Chu Lạc Khiết nói: “Tôi chỉ sợ sẽ đem phiền phức đến cho mọi người.”

“Không có gì là phiền phúc cả, những chuyện khác tôi không làm được, nhưng lúc trước chính miệng tôi đã đồng ý với Long Tại Nham là sẽ bảo đảm an toàn cho mẹ con cô, cho dù cậu ấy có còn trên đời này hay không thì tôi đều phải làm đều này, tôi có nghe tin, bây giờ Mộc Cận vẫn còn đang nằm viện, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần, cô ấy hẳn là người hiểu rõ mọi chuyện nhất trong lúc này, hoặc là có thể biết một vài chuyện chúng ta chưa rõ.”

‘Giang phu nhân’ cũng nói: “Phải, cô và đứa bé hãy ở lại đây, tôi đã cho người thu dọn phòng rồi, dù định làm gì thì cũng phải chờ cô nghỉ ngơi rồi lại bàn bạc kĩ càng hơn.”

“Cám ơn, vậy sau này tôi xin nhờ Giang tiên sinh, cho dù…cho dù anh ấy có thật sự đã mất, cũng xin hãy cho tôi được nhìn thấy thi thể của anh ấy.” Cô còn nhớ anh đã từng nói nếu có một ngày khi anh mất thì hãy chôn anh ở ngôi mộ mà anh đã mua kia, sau này nếu chết cô còn muốn được chôn cùng với anh. Cho nên dù là anh có gặp phải bất trắc gì, cô cũng không thể để hồn anh lang thang bên ngoài được. Tóm lại, cô muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Giang Trường Phong nói: “Tôi thấy cô cũng đã mệt rồi, nên lên phòng nghỉ ngơi trước đi thôi.”

‘Giang phu nhân’ đưa Chu Lạc Khiết lên lầu, vào căn phòng đã sắp xếp cho cô: “Đồ đạc của đứa bé cũng ở đây cả, cô xem còn cần thêm thứ gì không, để tôi cho người chuẩn bị.”

Chu Lạc Khiết thấy trong phòng còn có cả nôi và đầy đủ tất cả đồ dùng thì nói: “Thật sự đã làm phiền bà rồi, Giang phu nhân.”

“Đừng khách sáo, vừa nhận được điện thoại thì tôi đã cho người dọn dẹp căn phòng này rồi, không ngờ chỉ có một mình đứa bé tới nơi, cô không biết là lúc đó đứa bé khóc đáng thương đến mức nào đâu, thật là xót xa.”

Chu Lạc Khiết đưa tay cầm lấy tay Vọng Thư: “Đêm đó Vọng Thư sợ như vậy, thật may là đã không sao.”

“Đúng thế, đứa bé thật có phúc lớn, thôi tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, đến giờ cơm tối tôi sẽ lại gọi cô.”

“Cám ơn.”

Chu Lạc Khiết đặt Vọng Thư vào chiếc nôi cạnh giường, còn mình thì ngồi xuống giường nhìn Vọng Thư, khẽ giọng nói: “Con yêu, cha nói nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta, vì vậy cha sẽ không nuốt lời đúng không, nếu không chúng ta sẽ không tha thứ cho cha…”

Vọng Thư nằm trong nôi quẩy quẩy đôi tay nhỏ bé, hồn nhiên không hiểu gì, bé vốn không biết trên đời này đã xảy ra biến cố lớn thế nào. Chu Lạc Khiết nhìn con không kiềm nổi để cho nước mắt tuôn rơi, rốt cuộc anh đang ở đâu, giờ còn sống hay đã chết! Chẳng lẽ cô không xứng đáng có được hạnh phúc hay sao, tại sao vừa mới cảm thấy cuộc sống có hi vọng trở lại thì ông trời lại lấy lại tất cả chứ, bản thân cô vô phần bạc phước, trời đã định những người yêu cô, những người cô yêu tất cả đều không thể ở lại bên cô.

Những ngày tiếp theo Giang Trường Phong cũng đã hỏi thăm nhiều nơi, ngầm dùng không ít quan hệ để tìm người, nhưng qua hơn một tháng vẫn không có một chút tin tức nào hết, ngay cả Giang Trường Phong một người có quan hệ rộng như vậy mà cũng không thể tìm thấy, Chu Lạc Khiết không biết mình còn có thể nghĩ ra cách gì khác, nhưng Giang Trường Phong nói không phải không có lý, nếu cảnh sát vẫn chưa tìm được thi thể vậy thì khả năng anh vẫn còn sống, hơn nữa ý chí sinh tồn của anh mạnh mẽ hơn người bình thường, cho dù rơi xuống biển trong lúc bị thương khả năng sống sót chẳng có là bao thì hãy vẫn nên hi vọng.

Cuối cùng Chu Lạc Khiết cũng cảm thấy thoải mái hơn, cho tới bây giờ những gì anh nói với cô anh đều làm được, cô tin lần này cũng như vậy, anh nói sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về. Năm năm, mười năm, bao lâu cô cũng có thể chờ, dù đó là cả đời.

Mộc Cận nằm trong bệnh viện gần một tuần, từ sau ngày hôm đó, khi Giang Thiếu Thành tới bệnh viện gặp cô thì luôn có cảnh sát theo bên cạnh, trong thời gian đó Mã yến Dung cũng có tới đây mấy lần, Mộc Cận vẫn không chịu trả lời bất cứ câu hỏi nào. Cô cũng thấy Lưu Tiến Dân, nhìn thấy hắn ta, Mộc Cận chỉ dùng ánh mắt căm thù quan sát hắn, cô mãi không bao giờ quên chính hắn đã dẫn người xông vào Mộc gia tàn sát mọi người, cũng chính hắn ta lại chạy đến bến cảng chặn đường anh mình.

Mộc Cận căm hận hắn rõ rành rành như thế nên Lưu Tiến Dân không thể moi được thông tin gì từ miệng cô, cuối cùng không còn cách nào khác là đành không cam tâm rời đi. Đáng nhắc tới chính là, mấy ngày nay tới phòng bệnh gặp cô còn có một người khác.

Giang Thiếu Kiệt xuất hiện trong phòng bệnh của Mộc Cận vào ngày thứ năm cô nằm ở đây, lúc anh ta tới đây chỉ mặc quần áo thường ngày bình thường, nhưng khí chất trên người rất giống với Giang Thiếu Thành, khuôn mặt cũng giống đến mấy phần. Anh ta đan hay tay lại đứng trước giường bệnh ánh mắt kĩ càng quan sát cô.

Khi anh ta nói anh ta tên là Giang Thiếu Kiệt thì Mộc Cận cũng đoán được người này là ai, cô hỏi: “Anh là anh hay là em của Giang Thiếu Thành?”

Anh ta chỉ đơn giản đáp: “Anh ấy là anh.”

“Anh cũng là cảnh sát?”

“Không, tôi là một doanh nhân.”

“Hay quá, anh biết mấy ngày nay người vào căn phòng này toàn là cảnh sát cả không, thật sự khiến người ta ghét bỏ, bây giờ dù có là mèo hay là chó vào đây thì cũng tốt hơn là cảnh sát.”

“Tôi không phải mèo cũng không phải chó, dĩ nhiên tôi cũng không thích cảnh sát, từ lúc đầu khi anh Thiếu Thành chọn nghề này, tôi và cha mẹ tôi đều phản đối quyết liệt, nhưng chúng tôi có nói gì cũng không được, bây giờ thì hay rồi, còn dây đến một nhân vật như cô. Chưa nói đến cha mẹ tôi đã lớn tuổi, không chịu nổi chuyện động trời này. Nhà chúng tôi cũng không thể chấp nhận người có thân phận như cô, cũng may hai người lúc đó cũng chưa có ràng buộc pháp luật gì, nếu như nhà giam của cảnh sát không giữ cô thì tôi có thể sắp xếp cho cô một nơi khác.”

Giọng điệu Giang Thiếu Kiệt nói chuyện thật thong dong, nhưng lời nói ra khỏi miệng toàn là những lời độc ác, trái tim Mộc Cận chết lặng, so với những chuyện trong mấy ngày nay, những từ ngữ độc địa của Giang Thiếu Kiệt cũng không gọi là tổn thương gì mấy, cô đã biết thế giới của Giang Thiếu Thành không có chỗ cho cô từ lâu. Chẳng qua người đàn ông này đã vội vã đổ thêm đầu vào lửa, không thể tránh được làm việc quá lạnh lùng, trên đời này tình người quả thật lạnh bạc.

Ngày đó, Mộc Cận còn chưa trả lời thì Giang Thiếu Thành đã trở lại. Anh ta cũng nghe được những lời nói không nể nang gì của Giang Thiếu Kiệt, anh ta lạnh lùng nói: “Chuyện này không tới phiên em quan tâm.”

Giang Thiếu Kiệt hừ một tiếng phản bác: “Tôi không có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới những chyện tồi tệ của anh, nhưng tôi phải nói rõ mọi chuyện trước, người phụ nữ này không thể nào trở thành con dâu của nhà họ Giang, tôi và cha mẹ không còn mặt mũi nhìn ai đâu!”

Giang Thiếu Kiệt nói xong cũng không chần chờ một giây nào, quay người đi khỏi, nhưng câu nói của anh ta cứ lặp đi lặp lại như mỗi lần trái tim cô đập thình thịch, vậy mà lại đau đớn vô cùng, đâm cô một dao cũng không đau như thế này.