Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 92: Tôi sẽ cùng chết chung với anh




Diệp Thiên đẩy cô y tá ra chạy vào phòng cấp cứu, bên trong phòng cấp cứu chỉ có bác sĩ Chung, anh ta giống như đã bị đánh, còn nằm hôn mê trên mặt sàn. Diệp Thiên nhìn về phía cửa sổ đang mở, ở đây là tầng ba, hắn rất rành về bản lĩnh của cô, cô hoàn toàn có thể thoát ra bằng đường cửa sổ. Hắn bước đến thành cửa sổ nhìn xuống bên dưới, phía dưới trong sân bệnh viện chỉ có vài người y tá và bệnh nhân, đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Diệp Thiên trở nên giận dữ, cùng một nơi, hai lần cô biến mất ngay trước mặt hắn, đây quả thật là điều vô cùng nhục nhã đối với hắn. Lần đầu tiên là vì Long Tại Nham, còn lúc này, khỏi cần nói, cô dám cả gan chạy trốn, không vì Long Tại Nham thì cũng là vì đứa con của hắn ta.

Diệp Thiên ngoắc tay gọi thuộc hạ đi ra sân bệnh viện, hắn lái xe đi thẳng hướng Giang gia, theo suy đoán của hắn, sau khi Chu Lạc Khiết tự do, chuyện thứ nhất cô làm chắc chắn là liên lạc với người của Giang gia, nói cho cùng thì ở đó có đứa con gái mà cô quan tâm, lo lắng nhất. Hơn nữa, nếu như cô biết được tin tức của Long Tại Nham, cô cũng chắn chắn sẽ đến Giang gia tìm sự giúp đỡ. Nhưng đi được một đoạn, Diệp Thiên lại quay đầu xe, đổi ý chạy về hướng Mị Thành, chỉ cần Long Tại Nham vẫn còn bị nhốt ở Mị Thành, hắn không sợ Chu Lạc Khiết không xuất hiện. Hắn phái một nhóm thuộc hạ ra ngoài tìm kiếm tung tích của Chu Lạc Khiết, còn mình thì trở lại Mị Thành ôm cây đợi thỏ.

Mộc Cận thấy Diệp Thiên xuất hiện thì trong lòng lại bắt đầu cảnh giác, bất giác cô dùng cả cơ thể mình che chở cho Long Tại Nham. Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, suốt thời gian một ngày một đêm bị nhốt ở nơi này, Long Tại Nham vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Tuy là Diệp Thiên vẫn còn giữ lại một mạng cho họ nhưng cũng không để họ sống được dễ chịu, đàn em của hắn chỉ mang cho họ một ít thức ăn và nước uống mà thôi, còn thì đừng nói đến chuyện có thể mang thuốc giảm đau gì đó. Mộc Cận sợ nếu không cẩn thận sẽ khiến những tên thuộc hạ hung thần ác xác đó không vui mà lại chuốc lấy tai vạ, cho nên cô không hề dám mở miệng yêu cầu bọn họ bất cứ thứ gì. Người ta là dao thớt, mình là thịt cá, bây giờ chỉ cần bọn họ không động tay động chân lại đánh Long Tại Nham thì cô đã cảm ơn trời đất rồi, nào dám xin họ mời bác sĩ tới. Cho nên trong lúc này, cô và Long Tại Nham vẫn đang chịu đựng vết thương đau nhức trên người. Mặc dù cô chỉ bị thương ở một chỗ trên cánh tay nhưng vì ngay từ đầu vết thương không được chăm sóc tốt nên mỗi ngày cô đều cảm thấy đau nhức, nếu vẫn cứ thế này cô không biết cánh tay mình còn giữ được không nữa.

Vết thương của Long Tại Nham còn nghiêm trong hơn cô, hơn nữa hôm qua còn bị Diệp Thiên tra tấn, sức lực của Long Tại Nham đã kiệt quệ. Ban ngày, Mộc Cận đem cả phần thức ăn của mình mà những người đó đưa tới tất cả đút cho Long Tại Nham ăn, cho dù là không biết tới lúc nào mới có người đến cứu họ nhưng chỉ có khi còn sống thì mới có hi vọng rời khỏi đây. Mộc Cận sợ Long Tại Nham sẽ lại rơi vào hôn mê sâu nên thỉnh thoảng cô sẽ gọi anh và nói chuyện với anh, có điều tinh thần của cô cũng không được tốt lắm, không biết là vì vết thương hành hạ hay là vì do đói quá, cô cảm thấy cả người mình càng ngày càng yếu ớt, trong bụng thỉnh thoảng cũng nhói lên đau đớn. Bây giờ Long Tại Nham là lý do duy nhất để cô có thể kiên trì, nhưng cô không biết mình còn có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa. Tất cả những điều này đều giống như một cơn ác mộng, không biết lúc nào mới có thể tỉnh khỏi giấc mộng này đây.

Diệp Thiên đá vào chân của Long Tại Nham, thấy Long tại Nham mở mắt ra, khóe miệng hắn căng ra, hắn từ trên cao nhìn xuống Mộc Cận và Long Tại Nham: “Vẫn chưa chịu chết!”

Mộc Cận nhìn Diệp Thiên hoảng sợ, cô sợ cảnh tượng tối hôm qua lại lặp lại.

“Mạng tốt đấy, chết đến nơi mà bên cạnh còn có một người phụ nữa nửa bước cũng không rời, hay là tôi tốt bụng cho cả hai người đi cùng nhau, trên đường hoàng tuyền cũng sẽ có bạn!”

“Diệp Thiên, muốn chém muốn giết thì nhằm vào tôi là được, cần gì làm khó dễ một cô gái!”

Mộc Cận khẽ ngăn cản: “Anh, đừng nói nữa…”

Lần này Diệp Thiên cũng không ra tay, hắn ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa nhìn vào cả hai người: “Dù sao thì lúc mày chết cũng không còn xa nữa, thêm cho mày một giờ nửa phút cũng không hề gì, để xem mày còn mở miệng ương ngạnh nữa hay không.”

Hắn sẽ ngồi đây chờ, hắn muốn cho Chu Lạc Khiết tận mắt xem xem người đàn ông mà cô chọn sẽ giãy dụa để sống còn trong tay hắn như thế nào, đây là bài học cho việc cô chạy trốn đêm nay. Thật ra, về nhưng phương diện khác, trong lòng Diệp Thiên cũng rất mâu thuẫn, hắn những mong Chu Lạc Khiết sẽ tự chui đầu lưới nhưng cũng mong cô sẽ không vì Long Tại Nham mà chạy tới nơi này.

Dù Diệp Thiên vẫn ngồi trên sô pha mà không hề động đậy, nhưng mà Mộc Cận vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác, không biết rốt cuộc hắn muốn chờ đợi thứ gì, hay là lại đang suy nghĩ một phương thức càng tàn độc hơn để tra tấn Long Tại Nham. Long Tại Nham cũng cảm thấy nghi ngờ, anh nghĩ ngay đến Chu Lạc khiết, tuy anh vẫn không biết cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp thiên như thế này nhất định là có liên quan đến Chu Lạc Khiết. Có điều bây giờ anh đã thành tình trạng này, chỉ có thể yên lặng xem chuyện gì xảy ra mà thôi.

Cứ như vậy thời gian kéo dài suốt năm, sáu giờ, trong thời gian đó Diệp Thiên ngoài chuyện nhận hai, ba cuốc điện thoại, thời gian còn lại vẫn không có động tĩnh, mãi cho đến khi trời gần sáng, dường như hắn mới không còn đủ nhẫn nại nữa mà bước tới trước mặt Mộc Cận và Long Tại Nham. Hắn cúi đầu dùng một tư thế toát ra vẻ nguy hiểm đánh giá Mộc Cận, hắn đưa tay nhấc cằm cô, ánh mắt hiện lên vẻ băn khoăn, sau đó một bên miệng nhướng lên, giống như đang nở một nụ cười, chỉ có điều nụ cười này làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, cảm thấy lo sợ.

Long Tại Nham cũng cảm nhận được ánh mắt không hàm chứa ý tốt của hắn, anh kéo Mộc cận ôm vào lòng, không muốn để Diệp Thiên đến gần. Diệp Thiên đứng dậy vỗ tay hai, ba cái thì lập tức bên ngoài có ba, bốn người vệ sĩ thô lỗ, kệch cỡm tiến vào, hắn nhìn chằm chặp vào Long Tại Nham, thong thả nhả từng chữ: “Hai ngày nay đã để mọi người phải vất vả, người phụ nữa này là phần thưởng cho mọi người!”

Mộc Cận nhìn một đám đàn ông trước mắt, trong mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng, cô lúc lắc đầu trốn vào lòng Long Tại Nham: “Đừng…đừng…”

Long Tại Nham chật vật ngồi thẳng dậy, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Mộc Cận vào lòng: “Diệp thiên, mày dám!”

Diệp Thiên khinh khỉnh vỗ vỗ vào mặt Long Tại Nham: “Này họ Long, mày trợn to mắt ra mà xem tao có dám hay không!” Vừa dứt lời, hắn lôi Mộc Cận ra khỏi lòng Long Tại Nham, ba lần hai lượt xé quần áo trên người cô thành từng mảnh, sau nó ném cô xuống chân mấy gã đàn ông kia, để mặc bọn chúng làm nhục.

Mấy gã đàn ông cầu còn không được, giờ có lệnh của Diệp Thiên, một gã trong đó tấn công Mộc Cận, hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình, tiếng khóc của Mộc Cận vừa thê thiết vừa sợ hãi quanh quẩn khắp căn phòng: “Diệp thiên, tôi xin anh, thả tôi…thả tôi…đừng mà…”

Phút chốc, Long Tại Nham không biết lấy sức lực ở đâu mà bật dậy từ góc tường, xách lấy gã đàn ông đang đè nghiến Mộc Cận quẳng vào vách tường, nhưng hành động lần này đã khiến anh dùng gần như toàn bộ sức lực của mình, anh nâng Mộc Cận từ dưới đất lên, khép lại phần quần áo chưa bị xé rách trên người cô thật chặt, không để da thịt cô phải bị phơi bày.

“Anh ơi…” Mộc Cận không kiềm nổi cơn run rẩy, như thế này thì chi bằng cứ một đao giết cô đi thì hơn, tại sao những người này vẫn cứ từng bước dồn ép, đuổi cùng giết tận họ, từ khi sinh ra cho đến bây giờ cô chưa bao giờ có tâm hại người, nhưng sao hôm nay cô lại phải ra nông nỗi này, lẽ nào những điều thiện cô từng làm không thể đổi được một chút xót thương của trời cao hay sao, sao lại khiến anh em cô không còn lối thoát nào thế này?

Mấy gã vệ sĩ còn lại cũng muốn qua thử, Diệp thiên giơ tay ra hiệu ngăn lại.

Long Tại Nham nhìn Diệp Thiên: “Nói đi, mày muốn gì?”

Diệp Thiên ném khẩu súng tới trước mặt Long Tại Nham: “Tao tin mày sẽ hi vọng được tự tay kết kiễu mình.”

Long Tại Nham cầm khẩu súng lên, Mộc Cận lại ôm chặt anh: “Đừng, anh, đừng mà…”

Diệp Thiên tay chống cằm, hai tên thuộc hạ bên cạnh, mỗi bên một người xách Mộc Cận từ trong lòng Long Tại Nham ra.

“Anh, đừng, em muốn anh sống…em muốn anh sống…”

Ngón tay Diệp Thiên quẹt qua gương mặt Mộc Cận: “Với khuôn mặt này của Mộc tiểu thư chắc chắn sẽ được nhiều người đàn ông ưa thích, cô nói xem chỉ cần cái danh xưng con gái của Mộc Thường Phong này thôi, thì sẽ có biết bao nhiêu gã đàn ông đổ xô bám theo, chắc chắn sẽ mau chóng trở thành cái tên nổi tiếng trong Mị Thành của tôi.” Hai gã bự con, kẻ trước kẻ sau dán sát vào cơ thể Mộc Cận, chúng ưỡn phần thân dưới làm ra những hành động đê hèn bỉ ổi.

Long Tại Nham lại cầm lấy khẩu súng, anh nói: “Diệp Thiên, không phải mày muốn tao chết sao, được, nhưng Mộc Cận không chỉ là con gái của Mộc Thường Phong mà còn là vợ của Giang Thiếu Thành, nếu như Mộc Cận có xảy ra bất trắc gì, Giang Thiếu Thành cũng sẽ không bỏ qua cho mày, thêm một kẻ thù như Giang Thiếu Thành, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.”

“Đương nhiên tao không muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung với cảnh sát Giang, nhưng mà mày muốn tiếp tục sống thì tao chỉ có thể cho cô ta bầu bạn với mày ngay tại đây mà thôi.”

Long Tại Nham ngẩng đầu, anh hùng mạt lộ chính là nói tới cảnh thế này đây, anh thầm nói trong lòng: Lạc Khiết, xin lỗi em! Cuối cùng anh vẫn không thể suốt đời bầu bạn cạnh em, em cũng nhất định không được nghĩ quẩn mà đi theo anh! Vọng Thư, xin lỗi con, cha muốn được nhìn con lớn lên. Trải qua một đời bình yên, sống những ngày thảnh thơi vui vẻ, nguyện vọng cha mẹ không thể thực hiện được mong là con có thể hoàn thành. Phần mộ đã mua đó hẳn là cũng không cần sử dụng đến nữa, Diệp Thiên chắc cũng sẽ không để cho Chu Lạc Khiết còn thấy được thi thể của anh, vậy cũng tốt, cô ấy cũng không phải trải qua cảnh đau đớn thấu đến tâm can, hi vọng kiếp sau lúc gặp họ lại có thể được làm một đôi vợ chồng bình thường, yên ổn sống đến cuối đời.

Long Tại Nham nhắm mắt lại, chậm rãi giơ khẩu súng lên, kê vào chính giữa trán mình, Mộc Cận ở phái sau hét lên khản cả cổ họng: “Anh, anh đừng tin hắn, anh chết rồi hắn cũng không bỏ qua cho em…Anh, đừng chết…”

Bịch một tiếng! Ngã xuống đất lại không phải là Long Tại Nham, mà là một tên vệ sĩ, ba tên vệ sĩ khác có mặt ở đó trước khi kịp phản ứng lại thì cửa đã bị Chu Lạc Khiết và Cương Tử phá ra vọt vào bên trong.

Diệp Thiên nói với Chu Lạc Khiết: “Quả nhiên là em đã tới!”

Khẩu súng trong tay Chu Lạc Khiết chĩa vào Diệp Thiên, cô bước tới gần vài bước: “Đứng yên, không được động đậy!” Ánh mắt của cô quét về phía Mộc Cận và Long Tại Nham, cô nhìn thấy quần áo Mộc Cận không còn đàng hoàng, tính mạng của Long Tại Nham đang trong cảnh nguy kịch, đau đớn lan ra khắp toàn thân Chu Lạc Khiết, cô mắng chửi đầy phẫn nộ: “Diệp Thiên, anh còn không bằng cầm thú.”

Thuộc hạ của Diệp Thiên nghe thấy tiếng súng thì tất cả đều đã xông tới, nhưng lúc thấy Chu Lạc Khiết chĩa súng vào Diệp Thiên, bọn họ cũng không dám manh động.

Trong mắt Chu Lạc Khiết giờ chỉ còn lại nỗi căm hận và sự dứt khoát: “Thả họ ra, nếu không, tôi lấy mạng của anh!” Cô nói rất kiên quyết!”

“Muốn lấy mạng của tôi! Muốn lấy mạng của tôi à!” Diệp Thiên ngửa đầu cười vang, trong tiếng cười có lẫn chút u buồn: “Chu Lạc Khiết, dĩ nhiên là em muốn lấy mạng của tôi!”

“Tôi nói đừng qua đây! Diệp Thiên, tôi không có nói đùa với anh, hôm nay anh phải để Mộc Cận và Long Tại Nham có thể an toàn rời khỏi đây, nếu như trong số họ có bất cứ một ai xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ cùng chết với anh!”