Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 83: Đây là khoảnh khắc tuyệt đẹp trong đời cô




Buổi tối lúc Long Tại Nham trở về có hỏi: “Em muốn đi viếng mộ sao không nói với anh một tiếng.”

Chu Lạc Khiết biết nhất định là do mấy người thuộc hạ đã nói lại chuyện ban ngày cho anh, nên trả lời: “Em thấy gần đây anh bận nhiều chuyện, không muốn để anh lại mất thời gian cho em, không nghĩ ra là lại gặp anh ta ở đó, anh yên tâm sau này sẽ không có chuyện như vậy đâu!”

Long Tại Nham vịn hai vai của cô nói: “Lạc Khiết, dạo này đừng đi ra ngoài một mình, Diệp Thiên lại đúng lúc xuất hiện ở đó, quan trọng là hiện nay Mộc gia và Thôi Trí Uyên liên tục xung đột, em và Mộc Cận đều phải cẩn thận, nhất là em bây giờ còn đang mang thai, càng phải chú ý hơn nữa.”

Chu Lạc Khiết đưa tay nhẹ vuốt hàng chân mày đang nhíu chặt lại của anh, ánh mắt lo lắng, hỏi: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao?” Cô thấy gần đây anh có vẻ khẩn trương, chắc chắn là có vấn đề khó khăn rồi. Lại nhớ tới lời Diệp Thiên nói ngày hôm nay, ngày Long Tại Nham trở thành xác chết không còn xa thì cô chợt cảm thấy kinh hãi.

Long Tại Nham cầm tay cô: “Thôi Trí Uyên và Mộc gia chúng ta tranh giành địa bàn không phải chỉ ngày một ngày hai, nhất là sau khi Tần Tiên Dũng hợp tác với chúng ta thì hắn ta càng giống như là mắc xương cá trong cổ họng, ngày hôm qua Tần Tiên Dũng bị người ta giết, chúng ta liên quan nên cũng bị tổn thất rất lớn.”

Bành Hồng Bân đàn em của Tần Tiên Dũng làm phản, bắt tay với Thôi Trí Uyên diệt trừ Tần Tiên Dũng. Những hàng hóa trước đây của Mộc gia đều được bảo đảm vận chuyển bằng đường thủy của Tần Tiên Dũng, bây giờ Tần gia sau một đêm đã đổi chủ, bị thay thế bởi Bành Hồng Bân, quan hệ hợp tác trước đây với Tần gia vì thế mà tự nhiên cũng không còn nữa. Không chỉ có như vậy, Mộc gia còn liên tiếp bị thiệt hại mấy lô hàng hóa trong tay Bành Hồng Bân, đã hao tổn không ít thuộc hạ. Hiện giờ, Bàng Hồng Bân, Thôi Trí Uyên, Diệp Thiên ba người cùng bắt tay nhau muốn đưa Mộc gia vào chỗ chết!

Chu Lạc Khiết gật đầu: “Em hiểu rồi, tự anh nhất định phải chú ý an toàn!” Tuy Long Tại Nham không có nhắc tới nhưng mà cô biết nhất định là Diệp Thiên ở giữa đổ thêm dầu vào lửa, bây giờ Mộc gia bốn bề đều thụ địch.

Long Tại Nham nói: “Em đừng lo cho anh, vẫn còn có Giang Thiếu Thành giúp đỡ, giờ cậu ta đã là con rể của Mộc gia, Mộc gia cũng có ý để cậu ta tiếp nhận sự nghiệp cho nên trách nhiện và nguy hiểm còn nhiều hơn anh!”

Từ sau khi Mộc Cận kết hôn, Mộc Thường Phong cũng không còn đề phòng Giang Thiếu Thành nhiều như trước nữa, muốn đem toàn bộ quyền lực trong tay mình giao vào tay Giang Thiếu Thành.

Mộc Thường Phong nói, chuyện đã tới nước này thì không còn đường khác để đi, phải trở thành một người mạnh mẽ thì mới có thể bảo toàn tính mạng, không chỉ cho mình mà còn cả người phụ nữ của mình. Trước kia vì không thể bảo vệ cho vợ mình mà để mẹ của Mộc Cận chết oan uổng cho nên trong lòng Mộc Thường Phong vẫn đau đớn không nguôi. Vì thế ông hi vọng chuyện như vậy sẽ không xảy ra với Mộc Cận, nếu Mộc Cận nhất định phải gả đi thì chuyện duy nhất ông có thể làm đó là khiến cho Giang Thiếu Thành có đủ năng lực, sức mạnh để bảo vệ Mộc Cận an toàn.

Long Tại Nham vỗ nhè nhẹ lên bụng của Chu Lạc Khiết, nói: “Thôi, không nói những chuyện gươm đao này nữa nếu không lại làm con gái của chúng ta hoảng sợ!”

“Yên tâm đi, con gái của chúng ta nhất định không yếu đuối như thế đâu.”

Long Tại Nham cười nói: ” Không, anh không cần con bé quá mạnh mẽ, chỉ cần bình an vui vẻ, vô lo vô nghĩ là tốt rồi, con gái vốn là để yêu thương mà.”

“Đúng thế, bình an vui vẻ, vô lo vô nghĩ, những gì chúng ta không được hưởng thì hãy cho con gái của chúng ta được nhận lấy.”

“Lạc Khiết, anh biết mong muốn trong lòng em, em hãy cho anh thời gian, chờ dến lúc anh có thể bỏ đi, anh nhất định sẽ thực hiện mong muốn của em, cho em sống một cuộc sống mà em mơ ước!” Anh cảm khái: “Thật ra chuyện này không phải cũng là hi vọng của anh sao!”

“Em tin rồi sẽ có ngày đó.” Thực ra có anh và con ở bên cạnh thì cô đã cảm thấy đủ rồi, cho nên, nếu không thể có được cuộc sống như thế thì coi nó như là một giấc mơ đi.

Chu Lạc Khiết cùng Long Tại Nham và đứa bé trong bụng trải qua một mùa đông lạnh nhất ở thành phố này, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi nơi xung quanh, bụng cô lúc này đã được tám tháng, sợ mặt đất trơn trượt nên cô không dám đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ngồi bên cửa sổ trong phòng khách nhìn tuyết rơi bên ngoài, Mộc Cận ngồi một bên trò chuyện với cô, hai người đàn ông thì càng ngày càng bận rộn, lúc bình thường thì hai người bọn cô luôn tự tìm chuyện giải khuây. Chu Lạc Khiết thấy Mộc Cận vẫn nhìn tuyết rơi đến ngẩn người thì cười nói: “Sao vậy, nhớ Thiếu Thành à?” Mộc Thường Phong giao cho Thiếu Thành đi Thái Lan giải quyết một cuộc giao dịch, đã đi được mấy ngày rồi.

“Mùa đông năm ngoái, tuyết cũng rơi nhiều như thế này, em đến Mị Thành thì bị Diệp Thiên bắt lại, là Thiếu Thành tới đưa em đi, cho tới bây giờ em vẫn nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó, bộ dạng anh ấy đi đến bên cạnh em, hơi cuối người xuống xem thử em có bị thương hay không, tất cả đều như vẫn còn ngay trước mắt, chị dâu, chị biết không, trước đó thật ra em rất sợ anh ấy, nhưng mà đêm hôm đó khi anh ấy xuất hiện trước mặt em, em chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, cũng coi như em và Thiếu Thành bắt đầu từ khi đó.” Mộc Cận cảm thán nói: “Mọi chuyện qua nhanh thật, đã một năm rồi…”

“Thì ra em và Thiếu Thành còn có những chuyện như vậy.” Chu Lạc Khiết cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn hoa tuyết bay lả tả. Mùa đông năm ngoái cô còn ở Mị Thành, chỉ trong một năm mà cảnh còn người mất!

Mộc Cận lấy lại tinh thần mới nhớ là mình đã nhắc tới người không nên nhắc, cô nói: “Xin lỗi chị dâu, không phải em cố ý đâu.”

Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Không sao, không có gì.” Cái tên này đã không còn khiến cô cảm thấy đau lòng nữa. Thì ra muốn vết thương khép miệng cũng không phải chuyện khó khăn, ít ra thì bây giờ cô khóc hay cô cười cũng không còn vì Diệp Thiên nữa.

Nhưng Mộc Cận lại hỏi tiếp: “Chị dâu, giờ chị vẫn còn nhớ tới Diệp Thiên à?”

Chu Lạc Khiết thẳng thắn nói: “Chỉ ngẫu nhiên nghĩ tới mà thôi, dù sau đó cũng là một phần kí ức của chị, không thể nào bỏ được, nhưng việc giữa anh ta và chị đã không còn ý nghĩa gì quan trọng nữa, anh ta chỉ tồn tại như một người bình thường trong trí nhớ của chị mà thôi.”

“Vậy là tốt rồi, em đã nói là anh sẽ khiến cho chị thấy hạnh phúc mà.”

“Đúng vậy, anh ấy đã làm được, bây giờ chị rất hạnh phúc, nhưng còn em, sao chị thấy mấy ngày nay em như có tâm sự vậy, có phải lo lắng cho Thiếu Thành không?”

Mộc Cận lắc đầu: “Em cũng không biết, thật ra trước khi anh ấy đi Thái Lan chúng em đã cãi nhau, chị dâu, em rất lo lắng, luôn cảm thấy Thiếu Thành có rất nhiều chuyện đang giấu em.”

Chu Lạc Khiết nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, chắc cậu ấy chỉ là không muốn em lo lắng mà thôi, giống như anh của em ấy, những chuyện bên ngoài anh ấy cũng rất ít nói với chị, đàn ông họ đều như vậy, vẫn muốn chúng ta ít tham gia vào chuyện của họ thôi.”

“Không! Không giống như vậy, chị dâu, em không phải là một người ghê gớm gì, nhưng em không ngốc, là vợ chồng với anh ấy đã một năm, nhưng em vẫn cảm thấy anh ấy chỉ đang muốn cho em thấy một mặt đó của anh ấy, còn một mặt khác của ảnh thì em không có cách nào chạm đến được, em luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ấy, từ trước tới nay em luôn như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, em thấy em căn bản không hiểu được Thiếu Thành, giữa vợ chồng thì không phải như thế này, việc giấu diếm của anh ấy khiến em vô cùng bất an, chị dâu, chị nói em phải làm sao bây giờ.”

“Em đã nói chuyện này với Thiếu Thành chưa?”

Mộc Cận chán nản nói: “Em chưa nói, mỗi ngày anh ấy đều có nhiều việc như vậy, em cũng không thể đem những chuyện mà ngay cả em cũng không hiểu gây phiền phức cho anh ấy.”

Chu Lạc Khiết an ủi cô: “Không có gì đâu, chờ khi cậu ấy trở về em hãy nói chuyện rõ ràng với cậu ấy.”

Tiếng bánh xe lăn trên tuyết chạy từ ngoài cổng vào, Mộc Cận nhìn thấy xe của Long Tại Nham: “Anh đã về rồi, sao hôm nay lại về sớm thế.”

Chu Lạc Khiết cũng nhìn theo, thấy Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham cùng nhau xuống xe, mới cười nói: “Thiếu Thành cũng về kìa, nhắc tào tháo thì tào tháo tới.”

Mộc Cận cảm thấy lạ: “Anh ấy không nói vời em là hôm nay sẽ về.” Nhưng cô đang rất vui, đi vài bước đã ra tới cửa, giúp Giang Thiếu Thành phủi phủi tuyết trắng bám trên vai, nói:

“Sao anh về sớm mà không nói cho em biết.”

“Dù sao cũng sắp về tới nhà nên cũng không gọi điện thoại cho em.”

Long Tại Nham nói: “Trong mắt chỉ có Thiếu Thành của em thôi! Làm anh như anh ấy mà, nữ sinh ngoại tộc đúng là không sai chút nào, con gái anh sau này anh phải dạy nó cho tốt mới được, không thể để nó học theo em.”

Mộc Cận cãi lại: “Trong mắt anh cũng chỉ có mỗi chị dâu!”

Chu Lạc Khiết thấy tức cười: “Được rồi, anh đừng chọc em ấy nữa.”

Lúc trở về phòng Long Tại Nham ôm chằm lấy cô và cả cái bụng giờ đã tròn vo của vợ: “Hôm nay em thấy thế nào rồi, ăn có thấy ngon miệng hơn chút nào không?”

“Cũng bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt cả, anh yen tâm, con bình thường, hơn hai tháng nữa là có thể gặp mặt chúng ta rồi.”

Long Tại nham khom lưng nói với cái bụng của cô: “Bé con ở trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn, nếu không mùa đông này sẽ làm con lạnh lắm đấy.”

Chu Lạc Khiết chỉ cười nhìn anh, anh thật sự rất mong đợi được làm cha rồi.

Anh cởi dây lưng, nói: “À, cuối tuần sau là đêm ba mươi, Mộc gia nói năm nay chúng ta sẽ tổ chức ở đây.”

“Vậy cần phải chuẩn bị cái gì?”

“Bụng em đã lớn như vậy rồi, đi lại cũng không tiện, em nên tự chăm sóc cho mình thôi, anh sẽ dặn dì Trâu và mọi người chuẩn bị cơm tất niên.”

Giao thừa những năm trước đều làm ở nhà cũ của Mộc gia, nhưng Mộc Thường Phong thấy Mộc Cận, Giang Thiếu Thành và mọi người đều ở đây nên cũng muốn qua đây để mọi người đỡ phải chạy qua chạy lại.

Tối đêm giao thừa, Mộc Thường Phong ngồi đó hiếm khi thấy nở nụ cười lại nói với Chu Lạc Khiết: “Ta vẫn luôn coi a Long là con của ta, con là vợ nó thì cũng là con dâu ta, đứa bé trong bụng con cũng là cháu gái của ta!

Chu Lạc Khiết và Long Tại Nham cùng nâng ly lên nói: “Cám ơn Mộc gia.”

“Con gái, con rể, con dâu, còn cả cháu gái, cũng coi như là ta đã có đủ hết rồi.”

Mộc Cận nói: “Cha, đợi con có con, thì cha lại có thêm cháu trai nữa.”

“Con? Đợi hai, ba năm nữa đi!”

Mộc Cận trề môi: “Nói không chừng con có ngay đó chứ.”

Giang Thiếu Thành cũng kính rượu Mộc Thường Phong: “Cha, con mời cha.”

Mộc Thường Phong nâng ly lên, một hớp uống cạn ly rượu: “Sau này con bé Mộc Cận này giao cho con, ta sống tới ngày hôm nay cũng không mong gì quá đáng, chỉ hy vọng bữa cơm tất niên mỗi năm đều được nhìn thấy các con ngồi ở trước mặt ta.”

Mộc cận nói: “Cha, điều này là đương nhiên.” Bữa cơm tất niên này đã trở thành bữa cơm cuối cùng cùng ngồi với cha trong ký ức của Mộc Cận, từ đó về sau không còn nữa khoảnh khắc cả nhà đoàn viên.

Sau khi ăn cơm xong, Mộc Cận đòi bắn pháo hoa, vẫn là Giang Thiếu Thành giúp cô, nhớ tới cảnh năm ngoái, Mộc Cận nói: “Đêm nay anh không được lại bỏ rơi em nữa đấy.” khi đó anh rất nhẫn tâm, để cô một mình đợi ở quảng trường cả một đêm.

Giang Thiếu Thành ôm lấy cô, nhận lời nói: “Mãi mãi không đâu.”

Mộc Cận ở trong lòng anh ngẩn đầu lên nhìn pháo hoa rực rỡ đầy trời, cô nhắm mắt lại, hai tay chắp thành hình chữ thập thành tâm cầu nguyện: chỉ mong mỗi ngày đều như ngày hôm nay và được hạnh phúc mãi mãi.

Giang Thiếu Thành hỏi: “Em ước cái gì vậy?”

Cô cười nũng nịu: “Không nói với anh!”

Long Tại Nham và Chu Lạc Khiết đứng ở cổng nhìn hai người đang trong sân, Long Tại Nham cũng nhớ tới mình năm ngoái: “Em còn nhớ không, đêm giao thừa năm ngoái anh còn gọi điện thoại cho em.”

Chu Lạc Khiết gật đầu: “Nhớ, anh hỏi em có muốn đi bắn pháo hoa không.”

Anh đi vào trong sân, đốt từng cây pháo, màu sắc sặc sỡ nháy mắt phóng vút lên bầu trời, nổ bung từng chùm rực sáng, rồi từ nơi trên cao đổ xuống, Chu Lạc Khiết ngẩng đầu nhìn ánh sáng lóe ra trên nền trời, nở nụ cười tươi, đây là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời cô, Long Tại Nham quay đầu lại nhìn cô, vươn tay về phía này, Chu Lạc Khiết bước lại gần anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh siết thật chặt.