Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 80: Buổi sáng ấm áp




Nửa đêm, lúc tay Mộc Cận sờ soạng lên gối đầu ở bên cạnh thấy trống không, cô mở choàng mắt ra, chỗ bên cạnh không có ai, cô ngồi dậy bước xuống giường, dụi dụi đôi mắt đang nhập nhèm tìm kiếm bóng dáng của Giang Thiếu Thành. Trong phòng vệ sinh im ắng không có tiếng động, không biết anh hơn nửa đêm rồi không ngủ mà còn dậy đi đâu.

Cô và Giang Thiếu Thành kết hôn cũng đã được hai tháng, Long Tại Nham nói chỗ trước đây Giang Thiếu Thành ở là vùng hẻo lánh, trông nhà lại không có ai chăm nom nên ở đó không an toàn, vì vậy sau khi kết hôn cô và Giang Thiếu Thành mới dọn về ở với Long Tại Nham, mọi thứ không có gì bất tiện, quan trọng hơn là được ở cùng nhau thì vui vẻ hơn, bình thường cô và Chu Lạc Khiết cũng có thể kết bạn với nahu.

Lẽ ra, ý của Mộc Thường Phong là sau khi kết hôn, cô và Giang Thiếu Thành sẽ ra nước ngoài ở một thời gian, để Giang Thiếu Thành đưa cô đi du lịch các nơi coi như là tuần trăng mật. Nhưng Giang Thiếu Thành nghe xong thì từ chối, lý do của anh lúc đó là nước ngoài cũng không phải là địa bàn của họ, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hoàn toàn không thể nắm chắc trong tay, vì nghĩ cho an toàn của Mộc Cận nên cũng bỏ qua tuần trăng mật. Mộc Thường Phong nghĩ lại cũng thấy có lý, từ việc lần trước bị truy sát ở Tây Tạng mà thấy thì rất nhiều kẻ thù, gồm cả Thôi Trí Uyên e rằng cũng đã biết đến sự tồn tại của Mộc Cận, phải đề phòng!

Đương nhiên, điều Giang Thiếu Thành lo lắng không phải chỉ có những chuyện này, trở thành con rể của Mộc Thường Phong, hành động của anh sau này sẽ càng thuận tiện hơn, thời gian không còn nhiều, vào lúc này anh không thể rời khỏi thành phố A! Có đôi khi anh cũng nghĩ mình thật bỉ ổi, nằm cạnh cô, mỗi đêm ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc nào cũng tính toán với người thân của cô, ngay cả bản thân anh còn cảm thấy nguội lòng huống chi là cô. Mỗi khi như vậy anh hay dùng chức trách để che đậy cho mình, anh không thể biến nỗ lực năm năm của mình thành một mồi lửa thiêu rụi tất cả, anh cũng không thể quên mình là một cảnh sát, huống chi kết cục của Mộc Thường Phong đã được định trước, không phải anh thì cũng sẽ là người khác!

Mộc Cận ngồi trên giường đợi hai, ba phút mà mãi không thấy người đâu, sau khi đã tỉnh ngủ thì cô quyết định xuống giường mang dép đi ra ngoài, anh đang ngồi trong phòng khách, trong tay vẫn còn cầm điện thoại di động giống như mới vừa nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng động, Giang Thiếu Thành ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, nói: "Sao lại dậy rồi?"

Mộc Cận đi qua ngồi xuống bên cạnh anh: "Giật mình dậy không thấy anh, anh ngồi đây làm gì?"

"Anh nghe điện thoại."

Mộc Cận lo lắng hỏi: "Thiếu Thành, có phải có chuyện gì rồi không?"

Thấy Giang Thiếu Thành trầm ngâm, cô lại nói: "Em biết chuyện của các anh em cũng không giúp gì được nhưng nếu nói được thì hãy nói với em được không, để em khỏi phải lo lắng thêm."

Giang Thiếu Thành ôm cô vỗ về, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, cũng không có chuyện gì, đi lên ngủ thôi."

Anh lại ôm cô quay trở lại phòng ngủ, nằm trong lòng anh Mộc Cận nhanh chóng thiếp đi, nhưng Giang Thiếu Thành lại không có buồn ngủ chút nào, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về như có như không trên khuôn mặt say ngủ của cô, tuy cô đơn thuần nhưng lại rất nhạy cảm, cô không nhìn thấu suy nghĩ của anh nhưng cũng biết anh còn có việc giấu cô, Giang Thiếu Thành thở dài trong lòng, tất cả những điều này phải mau chóng kết thúc!

Lần này Mộc Cận ngủ một giấc đến khi trời sáng, lúc mở mắt ra thì ánh nắng nhẹ nhàng buổi sớm đã từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, Giang Thiếu Thành còn thức sớm hơn cô, mặc quần áo chỉnh tề đứng trước cửa sổ quay lưng về phía cô. Mộc Cận tốc chăn lên trở mình xuống giường, chân không bước đến ôm lấy thắt lưng anh, đầu nghiên qua bên cạnh, hít sâu không khí trong lành buổi sáng, dùng một tay che lại ánh sáng, nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt!" Bây giờ đã là cuối hè, trời sắp chớm thu rồi.

Trước kia cô rất sợ khi trời sắp chuyển sang thu, bởi vì lá rụng điêu tàn, còn cả những cơn gió thu luôn khiến cho cô cảm thấy buồn bã, nhưng mà năm nay đã có anh bên cạnh, cho nên đối với thời tiết tiêu điều sắp đến gần ngược lại cô càng có vẻ chờ mong, đến lúc đó cô có thể cùng anh đi ngắm phong cảnh mùa thu, cùng nhau bước đi trên những con đường trải đầy lá rụng, chắc chắn là rất thú vị.

Chu Lạc Khiết và Long Tại Nham đang ở trong sân theo dõi công nhân vun luống trồng hoa, Mộc Cận nói: "Chúng mình cũng xuống đó đi."

"Vậy em đi rửa mặt thay quần áo đi đã."

Mộc Cận nhìn giờ trên đồng hồ báo thức, đi đến tủ lấy quần áo, nói thầm: "Đã chín giờ rồi, cũng lỡ mất bữa sáng, sao anh không đánh thức em."

"Dậy cũng không có việc gì, anh thấy tối hôm qua em ngủ không ngon cho nên mới không gọi em."

Mộc Cận cười hồn nhiên: "Đó là tại nửa đêm không thấy anh trên giường, làm em tỉnh ngủ." Cô thay quần áo rồi bước lại ôm anh như có vẻ buồn rầu nói: "Có phải em quá ỷ lại anh không Thiếu Thành, đàn ông đều không thích phụ nữ quá phiền phức à?"

"Anh thích."

"Phải nói rõ ràng, là thích phụ nữ quấn lấy anh hay là chỉ thích em quấn lấy anh thôi!"

Giang Thiếu Thành nở nụ cười, nâng khuôn mặt của cô nói: "Chỉ thích em, dù em như thế nào anh cũng thích."

Mộc cận lại vui cười khấp khởi, đương nhiên, những lời này là cô nói giỡn, ngay lúc này cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện quá dựa dẫm vào anh thì có gì không tốt, có những phụ nữ hiểu được việc phải tự bảo vệ mình, cho dù có yêu cũng sẽ không quá lún sâu, cuối cùng lại đem tình cảm của mình và những nỗ lực của đối phương ra cân đo so sánh sau đó mới quyết định bước tiếp theo nên lùi hay tiến. Nhưng Mộc Cận là người phụ nữ không chừa cho mình đường lui khi yêu, cô cũng sợ tổn thương, nhưng cô càng muốn tin vào người đàn ông cô yêu sẽ không làm tổn thương cô hơn! Với tính cách của cô và việc ngay từ đầu cô đã trao trọn trái tim cho Giang Thiếu Thành, đã khiến cho Mộc Cận không thể nảy sinh bất cứ sự đề phòng gì đối với Giang Thiếu Thành.

Giang Thiếu Thành vỗ vỗ lên khuôn mặt của cô: "Giống như con nít, đi rửa mặt nhanh lên."

Thời tiết buổi sáng thật là tốt, lại nghe được những câu nói đầy yêu thương của anh rả rích bên tai, điều này làm cho tâm trạng Mộc Cận phơi phới dễ chịu, cảm thấy như được sống ở nơi chan hòa ánh sáng mặt trời, lúc đánh răng trong phòng vệ sinh còn khe khẽ cười, Giang Thiếu Thành đứng trong phòng ngủ cầm lấy một khung ảnh trên ngăn tủ, tấm hình trong khung ảnh là chụp chung bốn người với Long Tại Nham và Chu Lạc Khiết trong hôn lễ ngày hôm đó. Anh ngẩn ngơ dán mắt vào ảnh chụp, Long Tại Nham là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, nếu như đổi lại anh tin mình và Long Tại Nham sẽ trở thành bạn bè sống chết có nhau, có điều bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác. Có nhiều lúc đối mặt với Long Tại Nham lại nghĩ đến kết cục của Long Tại Nham, tâm trạng của Giang Thiếu Thành cũng vô cùng phức tạp, có thể là vì anh biết trước chờ đợi Long Tại Nham chỉ có cái chết hoặc là cuộc đời lao tù đằng đẵng, nếu có thể, làm sao Giang Thiếu Thành lại không muốn chừa cho Long Tại Nham một con đường sống, nhưng cảnh sát và kẻ cướp thì không cùng đường, cho nên anh không cứu được anh ấy! Nói cách khác, chỉ có thể nói ngay từ đầu Long Tại Nham đã chọn sai đường, nhưng cuộc đời Long Tại Nham đâu có phải tự anh ấy có thể quyết định, từ nhỏ anh ấy đã lớn lên ở Mộc gia, số phận định sẵn là đi con đường phi pháp! Mộc Thường Phong không cho anh ấy được chọn con đường thứ hai.

Không biết từ lúc nào Mộc Cận đã đi đến từ phía sau anh, nhìn thấy anh đang xem ảnh chụp đến thất thần, Mộc Cận đưa tay cầm lấy khung ảnh: "Anh cũng cảm thấy bức ảnh này rất đẹp à, anh coi, mọi người trong bức ảnh nhìn qua trông thật hạnh phúc!"

"Anh nhớ ngày hôm đó đã chụp rất nhiều hình."

"Ừ, em đều giữ lại cả."

"Em cất cho kỹ, say này..." Sau này có thể không còn dịp chụp ảnh chung nữa, nhưng nghĩ lại, nếu như sau này người chết, người bị thương thì những hồi ức này cũng chỉ càng làm cô đau lòng hơn mà thôi.

Mộc Cận dường như không nghe thấy câu đó, vẫn nhìn bức ảnh: "Chờ em rảnh rỗi sẽ tìm một cuốn album lồng những bức ảnh này vào, em muốn ghi lại một chút về những lần chúng ta ở bên nhau, sau này khi già rồi lại lấy ra xem, rất có ý nghĩ đó!"

Mộc Cận đặt khung ảnh lại chỗ cũ: "Được rồi, giờ chúng mình xuống dưới đi, hôm nay anh không ra ngoài sao?"

Giang Thiếu Thành nói: "Đợi lát nữa mới đi, ba gọi anh và Long Tại Nham về nhà một chuyến."

Mộc Cận à một tiếng, cũng không hỏi chuyện gì, nhưng mà cô cũng đoán được mấy phần, chắc cũng là mấy chuyện chém chém giết giết thôi, nhưng là con gái của Mộc Thường Phong, là vợ của anh, cô cũng thẳng thắn tiếp nhận chuyện này, cũng chuẩn bị tốt khi nguy hiểm xảy ra, từ lâu cô đã hạ quyết tâm, anh sống thì cô sống, anh chết thì cô chết cùng anh, cũng không lo đến chuyện mình sẽ phải cô đơn một mình.

Tới giờ ăn sáng nhưng Mộc Cận cũng không thấy đói, uống một ly sữa rồi đi ra ngoài vườn tìm Chu Lạc Khiết, trước đây vốn cô chẳng có bạn bè gì, cuộc sống cứ nhẹ hàng trôi qua mà không biết nên nói chuyện cùng ai, bây giờ Chu Lạc Khiết đã là chị dâu của cô, lại giống như là bạn thân thiết, huống chi Chu Lạc Khiết còn lớn hơn cô, điềm đạm hơn cô, muốn nói chuyện gì thì cô ấy đều có thể thấu đáo, bởi vậy mà tự nhiên Mộc Cận vô cùng tin tưởng Chu Lạc Khiết. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong cuộc sống cũng đều thích hỏi ý kiến Chu Lạc Khiết.

Mộc Cận chạy về phía hai người Long Tại Nham và Chu Lạc Khiết: "Anh, chị dâu, mọi người đang làm gì vậy!" Nhưng cô còn chưa đến gần Chu Lạc Khiết đã bị Long Tại Nham kéo giật lại: "Đừng xô đẩy!"

Mộc Cận không hiểu gì hỏi: "Sao vậy?" Sao lại có phản ứng quá lên như vậy!

Long Tại Nham nắm tay lại đặt lên miệng đằng hắng một tiếng: "Hành động ngốc nghếch của em sẽ doạ chị dâu em sợ đấy."

"Em đâu có, hơn nữa lá gan của chị ấy đâu có nhỏ, cái này sao mà sợ được?"

Che chở bảo vệ cho bà xã thì không sai nhưng mà làm quá lên như vậy, cô cũng thấy tức giận có được không!

Chu Lạc Khiết nhìn Long Tại Nham bằng ánh mắt sâu xa, cười nói: "Không có gì, anh ấy có hơi căng thẳng thôi."

Mộc Cận càng không hiểu gì hỏi lại: "Căng thẳng? Tại sao?"

Chu Lạc Khiết nhìn Long Tại Nham mỉm cười, làm cho Mộc Cận hoàn toàn không hiểu đang có chuyện gì hết!

Giang Thiếu Thành cũng đi đến, nói với Long Tại Nham: "Đi thôi, Mộc gia đang chờ chúng ta." Anh nhẹ xoa đầu Mộc Cận:

"Ngoan ngoãn ở nhà đó."

"Em biết rồi, để cho chị dâu dạy em học bắn súng, tối anh về coi thử kĩ thuật bắn súng của em có tiến bộ hơn khong nha. Trước đây lúc Thiếu Thành đồng ý dạy cô bắn súng, nhưng mà được vài lần thì anh nói cô không học được!

Long Tại Nham nghe xong nói: "Trong thời gian này chị dâu em không tiện đụng đến súng, em cũng đừng tập, để khỏi tự làm mình bị thương!"

"Không tiện? Vết thương của chị dâu lại trở nặng sao?"

Long Tại Nham nói: "Không phải vết thương, mà là..." Anh dừng lại một chút: "Chị dâu em sắp làm mẹ rồi."

Mộc Cận ngạc nhiên một lúc mới phải ứng lại được, vui vẻ kêu lên: "Thật không! Thật không! Anh, chẳng trách lúc nãy anh lại khẩn trương như vậy."

Giang Thiếu Thành cũng hơi bất ngờ, nhưng không nói gì có điều tâm trạng càng nặng nề hơn.

Mộc Cận nói: "Vậy tối nay mấy anh nhớ về sớm một chút, chúng ta sẽ cùng nhau chúc mừng, thật sự là quá tốt rồi."

Trước khi đi Long Tại Nham dặn dò Chu Lạc Khiết: "Đứng một lúc rồi, cũng vào đi thôi, nắng hơi gắt!"

"Ừ, em sẽ chú ý mà." Chu Lạc Khiết cẩn thận giúp Long Tại Nham chỉnh lại quần áo, cười nói: "Đi đi."