Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 52: Không phải vì sợ hắn, mà là vì yêu hắn




Cùng nhau ăn cơm trưa xong, Long Tại Nham đưa Chu Lạc Khiết trở về khách sạn, anh cũng thuê một phòng ở khách sạn này, ngay cạnh phòng cô. Chu Lạc Khiết xác nhận Long Tại Nham đúng là có việc cần làm, bởi vì vào phòng không lâu, cô từ cửa sổ nhìn thấy anh từ trong khách sạn đi ra.

Chu Lạc Khiết đứng phía sau rèm cửa nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Long Tại Nham, nhìn anh mở cửa ngồi vào trong xe, cho đến khi xe biến mất trong tầm mắt cô. Cô cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ là cô đột nhiên cảm thấy chính mình và Long Tại Nham dường như mới là người chung đường.

Cảm thấy trên người anh có gì đó làm cô thấy quen thuộc, đó là một loại cảm giác mà không từ ngữ nào diễn đạt được, không cách nào hình dung sự đặc biệt ấy. Có lẽ là vì cô và anh từ trong đáy lòng đều có một khát vọng giống nhau, cho nên càng khiến cho tâm tình hòa hợp.

Tuy rằng Chu Lạc Khiến cũng không hiểu hết người đàn ông này, nhưng cô lại có thể cảm nhận được ở sâu trong nội tâm Long Tại Nham có nơi nào đó vô cùng mềm mại, giống cô có một khát vọng không hề nhiễm bụi trần.

Chu Lạc Khiết khoanh tay trước ngực, đầu tựa vào bên tường cửa sổ, người đàn ông này cùng Diệp Thiên hoàn toàn không giống nhau, Diệp Thiên vĩnh viễn có dã tâm bành trướng, tùy thời điểm sẽ bắt đầu, điều này cũng làm cô vô cùng oán hận. Bỗng có tiếng di động vang lên, khiến Chu Lạc Khiết thoát ra khỏi một loạt suy nghĩ của chính mình, khôi phục tinh thần lại. Là dãy số của Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết nhíu mày, kinh ngạc khi thấy hắn chủ động gọi điện cho cô.

Giọng của Diệp Thiên vẫn như ngày thường, ở trong điện thoại hỏi: “Đã gặp cha mẹ chưa?”

“Rồi, em vừa từ mộ trở về.”

“Đã ăn cơm chưa?”

Chu Lạc Khiết dừng một lúc mới trả lời: “Đã ăn rồi, hiện đang ở khách sạn.” Câu hỏi đó của Diệp Thiên làm cho cô bất giác nhíu mày, tuy rằng đầu kia điện thoại không nghe ra chút thanh âm dị thường của hắn, nhưng Diệp Thiên chưa từng hỏi cô chi tiết như vậy, liệu có phải cô “Có tật giật mình”, cảm thấy Diệp Thiên đã biết Long Tại Nham cũng ở nơi này.

“Em chừng nào thì trở về?”

“Sáng mai.”

“Chú ý an toàn!”

“Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Chu Lạc Khiết mới phát hiện trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô nắm điện thoại, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nhớ tới Chu Nhất Minh ở thành phố A, cô lo lắng liền gọi điện cho Trần Kiến Trung hỏi về tình hình của Chu Nhất Minh, cô nhớ rõ lúc ấy Diệp Thiên từng đề cập qua có việc muốn Chu Nhất Minh đi làm, cũng không biết là hắn vì kìm hãm cô mới thuận miệng nói, hay đó thực sự là một công việc nguy hiểm!

“Nhất Minh gần đây có ra ngoài không?”

“Ra ngoài?” Trần Kiến Trung nghe xong lời của cô, nói: “Không có, đều ở nhà.”

Cô nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, nó không có gây ra chuyện gì chứ?”

Bên kia truyền đến tiếng cười của Trần Kiến Trung: “Lạc Khiết, cô sao lại lo lắng cho Nhất Minh đến vậy, mỗi lần đều hỏi vấn đề này. Cô đừng tự mình nghĩ nhiều, đều không có xảy ra chuyện gì cả, cô cũng biết Nhất Minh không thích có người hối thúc cậu ta, khiến cậu ta mất hứng ngược lại đi sinh sự.” Trần Kiến Trung không có nói cho Chu Lạc Khiết, Chu Nhất Minh trước mặt hắn, đem hai thuộc hạ của hắn phế đi, đầu là vì hai thuộc hạ đó bào cáo hành tung của Nhất Minh cho hắn. Thế nên, những ngày sau đó, hắn vốn không có phái người đi theo Chu Nhất Minh, có một số việc hắn cũng không nên nhứng tay vào, dù sao hắn cũng chỉ là thủ hạ của Chu Nhất Minh.

Chu Lạc Khiết hiểu rõ, nói: “Anh vất vả rồi.”

Vốn cô còn muốn hỏi chuyện tình giữa Chu Nhất Minh và cô gái học viện điện ảnh kia, nhưng cô nghĩ lại, tính em trai mình không phải cô không biết, chuyện tình cảm của nó không muốn người khác xem xét, chỉ sợ Trần Kiến Trung cũng không biết được, vẫn là để chính mình trở về sẽ hỏi sau. Gần đây cô luôn có một lại cảm giác lo lắng, luôn cảm thấy chuẩn bị có một chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra, nhưng cô không biêt là có gì không may, cho nên chỉ có thể đề cao cảnh giác, dồn hết sự chú ý đặt lên người Chu Nhất Minh, chỉ cần đưa em trai này được an toàn, những chuyện khác cô đều có thể chịu đựng được. Nhưng Chu Lạc Khiết không biết chuẩn bị có một bi kịch mà vĩnh viễn cô không thể đoán trước, cũng không thể ngăn cản.

Sau khi trò chuyện với Trần Kiến Trung, Chu Lạc Khiết đến toilet rửa mặt, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Đại khái là do mệt mỏi, vừa có cảm giác chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến khi Long Tại Nham đến gõ cửa cô mới tình lại, nhìn đồng hồ, đã là lúc ăn tối.

Đây là lần đầu tiên Long Tại Nham nhìn thấy bộ dạng cô lúc vừa tình lại, so với bình thường thêm một gương mặt cô trông mơ hồ hơn bình thường, trên mặt ngái ngủ, làn da vẫn còn đang đỏ ửng, khiến cho anh không nhịn được sờ vào hai má đang tỏa ra nhiệt ấy. Chu Lạc Khiết nghiêng người, khiến cho đầu ngón tay anh chuẩn bị chạm vào mặt trong gang tấc đã hụt. Long Tại Nham không nghĩ đến cô lại làm vậy, nhưng vẫn nhìn cô, cười nói: “Đói bụng chưa, xuống ăn cơm thôi.”

“Chưa đói, tôi không muốn ăn, muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Em có thời gian cả đêm để nghỉ ngơi, nên hiện giờ em nên ra ngoài ăn cơm, nếu không thì tôi chỉ còn cách phối hợp với em.” Anh vừa nói vừa hướng cô tới gần, hai người trong lúc đó nhìn không có khoảng cách. Thậm chí hiện tại trong tầm mắt cô chỉ còn thấy cằm hắn và đôi môi đang tiến gần.

Chu Lạc Khiết lui về phía sau, muốn đánh bay đi ý đồ của anh, nói: “Long Tại Nham, anh đừng như vậy!”

Anh dường như không nghe thấy, đi vào từng bước ép sát, nụ cười trên môi tỏ vẻ trêu tức vẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Em sợ hắn biết?”

“Biết cái gì?”

“Quan hệ của chúng ta.”

“Chúng ta không có quan hệ gì cả!”

“Rất nhanh sẽ có!”

Anh đưa tay ép sát vào thắt lưng cô, Chu Lạc Khiết đã nhìn ra ý đồ của anh, ra tay chống cự, cho dù cô cũng đủ nhanh nhẹn, nhưng là so với anh vẫn chậm hơn, vòng eo đã bị cánh tay hắn ôm chặt, đem cửa đóng lại, anh ôm cô đi vào, đem cô để ở trên cửa, cô cả người đều dán vào cửa lạnh như băng đứng trước mặt anh.

Long Tại Nham để cằm lên đỉnh đầu cô, cúi đầu cười rộ lên: “Tôi không lừa em, tôi nói rồi, với thân thủ của em tuyệt đối không phải đối thủ của Long Tại Nham này.” Môi anh theo trán cô trượt xuống, hôn chóp mũi cô, đến khóe môi, Chu Lạc Khiết quay sang tránh đi, nói: “Long Tại Nham, anh đừng hãm hại tôi!”

Anh hôn chiếc gáy trắng nõn của cô, thì thầm bên vành tai cô, nói: “Hắn ta sẽ thế nào?”

“Tôi sẽ chết trên tay anh ta!”

Long Tại Nham dừng lại động tác, quay mặt lại, buộc cô đối diện với chính mình, nói: “Không bao giờ, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.” Anh lại càng thêm dùng sức giữ chặt thắt lưng cô, làm cho cô và cơ thể của anh không một khe hở, lần đầu tiên anh gọi tên cô: “Lạc Khiết, đây không phải chuyện em nên băn khoăn, chỉ cần em đồng ý, mười tên Diệp Thiên cũng không phải trở ngại, anh có thể cam đoan Diệp Thiên không động vào một cái lông tơ của hai chị em em! Chỉ cần em đồng ý, Lạc Khiết, chỉ cần em đồng ý..."

Thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc, nhưng cô vẫn tỏ ra kiên quyết, nói: “Long Tại Nham, tôi không muốn là kẻ đối đầu với anh ta, không phải vì tôi sợ anh ta, mà là vì tôi yêu anh ta!”

Cô thoát khỏi ngực anh, nói: “Anh đi đi, tôi đối với Diệp Thiên mà nói có lẽ là một người phụ nữ có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng là một khi tôi đến với anh, đối với anh ta chính là một loại phản bội không thể tha thứ, vì một người phụ nữ mà cùng Diệp Thiên đối địch, anh không nên làm!.”

Long Tại Nham thoáng lùi lại, nhưng cũng không buông cô ra, anh nói: “Em là lo lắng cho anh?”

“Đúng vậy, so với lo lắng cho anh ta, tôi càng lo lắng cho anh hơn, phải biết rằng đắc tội với anh cũng là một chuyện rất nguy hiểm.”

“Nếu tôi nói với em, hắn ta sớm hay muộn cũng sẽ biết? Tôi sẽ cho hắn ta biết tôi luôn mơ ước có được người phụ nữ xinh đẹp bên người hắn.” Nói xong, Long Tại Nham ấn môi mình lên môi cô.

Lần này, anh buông cánh tay đang ôm lấy Chu Lạc Khiết, khôi phục nụ cười trên mặt, anh nói: “ Đi thôi, đi xuống ăn cơm. Trừ phi em muốn tôi đứng trong phòng này cả đêm.”