Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 24: Cô giống như con mồi mệt mỏi




Chu Lạc Khiết lái xe không có mục đích hướng đi xuống đại lộ. Phía cùng đường cao tốc ngoại thành dòng xe cộ dần dần thưa bớt, sau gương chiếu hậu kia, chiếc xe con càng thêm thấy rõ. Đó là một chiếc Porsche, từ nội thành liền bắt đầu theo đuôi cô ở phía sau. Cô nhấn ga, hắn cũng nhấn ga, cô giảm tốc độ, hắn cũng giảm tốc độ. Một khoảng cách rất an toàn, hơn nữa chủ nhân chiếc xe dường như cũng không ngại bị cô phát hiện!

Trong đầu Chu Lạc Khiết hiện lên khuôn mặt hắn dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng lúc mờ lúc rõ chiếu lên khuôn mặt ấy rất mê hoặc. Cô rõ hơn ai hết, người đàn ông này, không thể chạm vào được, cô cũng nghĩ, bản thân cũng chưa từng có lần nào chọc giận hắn.

Nói thật, cô ít có ham muốn, cũng không am hiểu cho lắm cái loại trò chơi không tiến không lùi như này. Tuy nói rằng, có cô gái nào không có tuổi trẻ, nhưng cô là ở dạng số ít ấy. Ở độ tuổi thiếu nữ tươi đẹp ấy, cô chỉ biết kiếm tiền, nỗi lo kiếm sống đã mang đến bao nhiêu phiền muộn, lo âu, cuộc sống gian khổ đã xóa sạch đi cái gọi là tuổi trẻ cô. Mọi cung bậc cảm xúc về tình yêu vào độ tuổi 15, 16 cũng không có, cô không có thời gian để ở cạnh bất kì người con trai nào, rung động hay tình yêu đầu đời, cô không có.

Khi cô 17 tuổi là thời điểm vừa gặp Diệp Thiên, kể từ đó cô cho đến nay cô đã yêu một người, yêu đến mức đau lòng như cắt nhưng chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc đến từ tình yêu, điều vốn dĩ mà một cô gái đang trong tình yêu phải có. Cô có khả năng, có sự nhạy bén, có trí tuệ nhưng cũng không dùng được, bởi khi ở bên cạnh Diệp Thiên cô và hắn không có hai chữ tình yêu!

Cho nên tới hôm nay, Chu Lạc Khiết đối với tình yêu đã sớm không hề có ảo tưởng, càng không thể vì muốn được hắn chú ý mà đùa giỡn với hắn, người đàn ông như hắn, mỗi ngày vào sống ra chết, sự tin tưởng về tình cảm sớm không tồn tại trên con người như Diệp Thiên.

Nhưng có lẽ là vì đêm nay trong lòng cô đang muốn giải phóng, biết rõ rằng cô càng có những cử chỉ phản kháng càng làm cho hắn thêm hứng thú. Cô trong lúc này thực sự không có tâm tình để lo lắng trước sau, cô sẽ không thể chịu được, cô cũng từng nghĩ mình sẽ làm những việc bốc đồng, không cần phải gò bó chính mình lúc nào cũng tỏ ra có bản lĩnh nữa.

Đôi giày cao gót màu trắng nhẹ nhàng nhấn ga, hai bên đường cảnh vật bắt đầu mơ hồ dần hiện lên rồi lại nhanh chóng lui về phía sau. Ở trong xe, Long Tại Nham nở nụ cười nhẹ, thả chân ga theo sau.

Trên đường cao tốc lúc này, chỉ còn hình dáng hai chiếc xe đang đuổi theo nhau. Cô tựa như một con mồi mệt mỏi chạy trên thảo nguyên, chỉ biết không ngừng chạy, một khi dừng lại cô sẽ dễ dàng tan biến vào hư vô.

Nhưng hóa ra, cô chỉ đang chạy tại chỗ. Thay vì đứng tại chỗ chờ người khác xé thành những mảnh nhỏ, không bằng tự mình chạy trốn. Cô nghĩ, đêm nay nếu cô chết đi, chết tại nơi này, chết trong hoàn cảnh bị rượt đuổi, chết vì tự mình gây ra tai nạn xe cộ, đối với cô mà nói có thể là một sự giải thoát.

Sau khi chết đi, cô sẽ không phải bận tâm đến con người tên là Diệp Thiên, cho dù bất luận là ai đi nữa, cũng không thể làm cho cô đau đớn hơn. Chỉ có vậy, cô sẽ chấm dứt cuộc sống như này, và bắt đầu một khởi đầu mới mẻ hơn.

Cô từ trước đến nay, luôn đối với người khác rất biết phải trái nhưng đôi với tương lai của chính mình, cô lại tuyệt vọng đến mức này. Cô muốn chết, rồi sau đó, lại hàng nghìn những suy nghĩ khác phóng đại lên trong đầu cô, nhìn chiếc gương chiếu hậu, cô nở nụ cười chua chát, cười đến mức rơi cả nước mắt.

Long Tại Nham nhíu mày, khi vừa mới bắt đầu, anh còn sợ hãi tiếc thay cho chiếc xe của cô, nhưng mà hiện tại trông cô rất thoải mái, rõ ràng là muốn chết! Anh muốn chinh phục cô không phải muốn hại chết cô!

Cô không hề quan tâm đến bộ dáng đang không muốn sống của mình, cũng may trên đường không có nhiều xe, vài lần anh muốn vượt lên ép cô dừng xe lại, nhưng cô lại như một cái đuôi bơi đi trong nháy mắt.

Chu Lạc Khiết lướt qua xe của anh, đảo tay lái, rồi đạp chân ga, Long Tại Nham so với cô nhanh hơn một chút, đuôi xe quét ngang chặn trước mũi xe của cô.

Tiếng phanh xe chói tai rít lên, cuối cùng cũng ép được cô dừng xe, thân xe của cô kéo đầu xe của anh đi được một đoạn, dấu vết ma sát mạnh hằn rõ trên mặt đường, rồi xe anh dừng lại.

Chu Lạc Khiết nằm trên tay lái, thở hổn hển, không phải vẫn là sợ chết sao? Ngay cả không thể hủy hoại cuộc sống bằng cách này, thì cô cũng vẫn còn quyến luyến nó, dù là với kẻ lạnh đạm, tàn nhẫn như Diệp Thiên, thì ra đúng là cô vẫn không nỡ.

Long Tại Nham mở to mắt ra, ngực phừng phừng lửa giận, cô gái này có lá gan to thật đấy, ngay cả tính mạng của mình còn dám đánh cược, vừa rồi khi cô lái xe phóng tới, hắn thật sự nghĩ cô cứ vậy đâm vào. Hắn đột nhiên mỉm cười, chính mình cũng thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng không chắc chắn vậy mà hắn vẫn làm, nếu nếu vào giây cuối cô không đổi ý, như vậy đêm nay có khả năng hắn và cô đã cùng chết ở nơi này, nhiều lần sinh tử như vậy, trải qua bao nhiêu mưa bom bão đạn, vậy mà bây giờ hắn lại vì một người phụ nữ suýt chút nữa phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Long Tại Nham xuống xe, cũng không bước đến gọi cô, chỉ dựa vào trên xe mình, trong chốc lát cô cũng mở cửa xe bước xuống, Long Tại Nham bước qua, đứng trước mặt cô, bình tình nhìn cô, hai người chỉ cách nhau một bàn tay, hắn lại ngửi thấy trên người cô một mùi hương quen thuộc, phảng phất nhàn nhạt trong không khí, theo hô hấp tản mát ra mọi nơi trên cơ thể hắn.

Long Tại Nham say mê hít sâu, mái tóc cô bị gió thổi tung lên, sợi tóc lướt qua trên mặt hắn, hắn thay cô vuốt lọn tóc, bàn tay cũng trượt đến vào sau gáy cô, làm cho cô ngẩng mặt lên đối diện với hắn, một tay đặt ở bên hông cô, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, mặt của hắn phóng đại dần trong ánh mắt không có chút thần thái nào của cô.

Chu Lạc Khiết xoay mặt đi, một nụ hôn nóng rực dừng lại trên khuôn mặt cô, Long Tại Nham nhíu mày, khóe miệng lộ ra ý cười, ở bên tai cô hỏi: “Muốn chết à? Sống sót cũng là chuyện cần nhiều can đảm, tôi còn tưởng rằng cô là một người phụ nữ dũng cảm!”

Chu Lạc Khiết ngây ngẩn nhìn ra một điểm nào đó đằng xa, hắn thấy thú vị khi bây giờ cô không còn dùng nụ cười xã giao với hắn, không nói những chuyện khách sáo với hắn, lúc này cô chỉ là một người phụ nữ làm cho hắn cảm thấy thú vị, mà không phải là người phụ nữ của Diệp Thiên.

Mí mắt của cô run rẩy, vẫn một mực im lặng. Long Tại Nham lùi lại, đưa tay ra, nói: “Đi theo sau tôi”

Hắn bước lên xe, lái đi mấy chục thước, mới nhìn lên gương chiếu hậu thấy cô cũng lên xe, hai người một trước một sau lái xe đến một chỗ trống trải rồi dừng lại bên lề đường.

Lại xuống xe lần nữa, Chu Lạc Khiết đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh và lý trí của cô.

Cô biết đêm nay những hành động mất kiểm soát của mình sẽ đem lại rắc rối cho bản thân, có điều, nếu hắn thật sự đưa cô vào cái tình thế bắt buộc kia, cho dù cô có thật cẩn thận đi nữa, cũng sẽ không tránh được. Trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, có cá tình hơn cô, những người phụ nữ biết điều hơn cô chắc là hắn cũng đã gặp qua nhiều, thật ra cô cũng tò mò điều gì ở mình đã thu hút hắn.

Chu Lạc Khiết châm điếu thuốc, phun ra làn khói nhanh chóng bị gió thổi đi, cô nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

“Chu tiểu thư rất thông minh, sao lại không hiểu, hay là thành ý của tôi chưa đủ!”

“Vậy chỉ sợ anh nhìn lầm rồi, tôi không đủ thông minh, cũng chưa bao giờ dám đi phỏng đoán tâm tư người khác, nhất là một người đàn ông thâm sâu khó lường như Long tiên sinh.”

“Tôi vốn nghĩ chúng ta có thể bỏ qua quá trình dụ dỗ cũng như bị dụ dỗ kiểu như thế này chứ, Chu Lạc Khiết! Tôi muốn em, tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!”

Ngón tay kẹp điếu thuốc lá của Chu Lạc Khiết hơi run run, cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười: “Long tiên sinh, tha thứ cho tôi chỉ biết trung thành với một người, đã theo một người thì phải trung thành với người đó cho đến chết”.

Cô mở cửa xe: “Long tiên sinh nếu đã muốn dạng phụ nữ nào mà không thể có, cần gì phải đi kiếm người đàn bà hư hỏng của Diệp Thiên, mặc ở trên chân chỉ sợ cũng không thấy thoải mái.” Nói xong, cô ngồi vào trong xe, khởi động xe rời đi.

Long Tại Nham nhìn xe cô đi xa, mày khẽ động, nghe cô nói mình là người đàn bà hư hỏng, một câu giày xéo chính mình, trong lòng hắn thấy khó chịu. Cô gái này, hắn không thể buông tay!

Lúc Chu Lạc Khiết về nhà thì trời đã hửng sáng, cô không bật đèn, nhờ một chút ánh sáng hắt ra từ ngôi biệt thự, khi đi ngang qua phòng của Diệp Thiên cô bỗng đứng lại, nhớ tới lúc ở bãi đỗ xe, cảnh hắn dẫn theo Trương Dĩnh rời đi, cô không có can đảm gõ cửa, cô sợ hắn sẽ đem người phụ nữ ấy về căn phòng này.

Cuối cùng cô thở dài xoay người, đẩy cửa phòng mình, ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn treo tường vùa bật công tắt, đột nhiên một dáng người xuất hiện trong căn phòng dọa cô giật nảy mình, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Diệp Thiên ngồi trên giường cô, tựa lưng vào thành giường, đôi chân dài bắt chéo, đôi mắt sắc như nước nhìn cô.