Chu Lạc Khiết nghĩ vào giây đó nếu như Diệp Thiên gật đầu, nhất định cô sẽ găm mạnh con dao vào ngực mình, nhưng hắn chỉ nhìn cô thật lâu, giống như muốn nhìn thử xem có đúng là cô muốn làm thật không, lâu đến nỗi làm Chu Lạc Khiết cảm thấy chột dạ, đến khi bàn tay không kiềm chế nổi run lên thì hắn mới nở nụ cười thật kỳ dị, ngoắc tay với người ngoài cửa ý bảo đi vào đổi con dao gọt hoa quả trong tay cô thành một khẩu súng, là một khẩu súng thật, cầm trong tay thấy nặng trịch. Mất một lúc cô không hiểu, mở to mắt nhìn hắn, hắn tiện tay lấy một chiếc ly đế cao bên cạnh lên đặt trên bàn: “Nếu cô có thể bắn trúng cái ly này, tôi sẽ tha cho cô và em cô!”
Chu Lạc Khiết nhìn hắn: “Tôi không biết dùng súng!”
Diệp Thiên đứng dậy, đi đến cạnh cô, lồng ngực áp sát vào phía sau lưng cô, cằm gác lên vai cô, năm ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay run run của cô, nói: “Để tôi dạy cô.”
Cò súng chuyển động, đạn bay vèo ra ngoài, ly rượu vở tan thành những mảnh nhỏ, đã có người nhanh chân chạy tới thay một cái ly mới.
Hắn lùi lại, dịu dàng vỗ vỗ lên mặt cô: “Làm giống như vậy, tay nhất định không được run!”
Cô hỏi hắn: “Nếu tôi bắn không trúng thì sao?”
Miệng hắn nhếch lên một nụ cười khẽ như vô hại: “Vậy thì cô và nó cùng chết!”
Lần đầu tiên Chu Lạc Khiết biết trên đời này còn có một gã trai bất thường như vậy, lấy sinh mạng của người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, mà còn không biết lý lẽ! Đây là một trận đấu mà phần thắng của cô cực kỳ nhỏ bé, trước đây cô còn chưa từng nhìn thấy súng, càng không nói đến tâm trạng đang vô cùng hồi hộp của cô, có thể ngắm bắn không trúng vào cái ly kia! Hắn làm khó như vậy rõ ràng là muốn mạng của chị em cô, nhưng Chu Lạc Khiết biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn sẽ không cho cô cơ hội để mặc cả, chỉ có một phát bắn trúng, nếu không đến một cơ hội sống em cô cũng không có!
Lúc bóp cò súng, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên bên tai, cô vẫn còn đứng cứng đơ người ra, rất lâu vẫn chưa dám mở mắt, cô có thể cảm giác thấy sau lưng mình đã ướt đẫm, cô không tin nổi lúc này đây ông trời vẫn còn quan tâm đến cô! Cũng giống cô, Diệp Thiên cũng không thể tin nổi, hắn chỉ muốn thử xem xem cô có dám hay không thôi, chứ không nghĩ tới, cô không chỉ dám mà lại còn đã làm được!
Lúc mở mắt ra, Chu Lạc Khiết ném khẩu súng lên bàn, lòng bàn tay trắng mịn của cô toàn là mồ hôi, cô nói: “Tôi có thể đưa em tôi đi chưa!” Không biết tại sao lúc đó cô lại có thể chắc chắn Diệp Thiên sẽ không nói không giữ lời, thật ra sau này nghĩ lại khi đó nếu Diệp Thiên đổi ý cô cũng không thể làm gì được. Đương nhiên, ngày đó Diệp Thiên đã để cho Chu Nhất Minh rời khỏi đó theo như sự cầu xin của cô, chỉ có điều khi cô đi, hắn đã nói chắc nịch với cô: “Cô vẫn sẽ quay lại!”
Tuy rằng giọng điệu của hắn rất chắc chắn, nhưng Chu Lạc Khiết cũng không nghĩ những gì hắn nói sẽ trở thành sự thật. Người thanh niên này sống thảnh thơi sung sướng, vệ sĩ bên cạnh mỗi người một khẩu súng, mà hắn cũng là một tay bắn giỏi, cô có ngốc cũng lờ mờ đoán ra gia tộc họ Diệp này làm những chuyện gì, giống như những chuyện ngẫu nhiên xuất hiện ngày hôm nay, cô không thể lại dính dáng gì đến những người đó nữa! Dù sao cũng là do Chu Lạc Khiết quá ngây thơ, từ khoảnh khắc Diệp Thiên quyết định giữ cô lại, thì hắn cũng bày ra trăm phương ngàn kế khiến cô phải quay lại cầu xin hắn.
Vẫn là người quản gia đó đưa cô và Chu Nhất Minh ra ngoài, tuy là Chu Nhất Minh bình an vô sự nhưng trên người lãnh đủ vết thương to nhỏ, chắc là một đêm qua cậu cũng phải chịu khổ không ít, Chu Lạc Khiết thương cậu nên những lời trách mắng đều nuốt ngược vào trong, còn nước mắt lại cuồn cuộn trào ra, cô cẩn thận dìu cậu tựa vào mình rời khỏi cái nơi cung điện xa hoa nhưng lại khiến cho cô cảm thấy đáng sợ đến thế này.
Đi qua khoảng sân to của Diệp gia, bước chân Chu Nhất Minh hơi chần chừ, Chu Lạc Khiết nhìn theo tầm mắt cậu lại thấy một cô gái dáng vẻ mắt ngọc mày ngài. Chu Lạc Khiết cảm thấy mình đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp trong trường học, yến hoàn phì sấu đủ cả, nhưng vẫn chưa thấy người xinh đẹp như vậy, giống như không dính chút bụi trần, như dòng suối róc rách. Khi đó trước ngực cô gái ôm một tập tranh gì đó, mái tóc mềm mại buông xuống hai vai, quần áo và trang sức đều tinh tế. Chu Lạc Khiết nhận ra cô ấy đang dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn mình và Chu Nhất Minh.
Thật ra thời gian chỉ chừng vài giây thì phía sau đã vang lên tiếng của Diệp Thiên, hắn đứng ở lan can lầu hai vẫy tay: “Nhiên Nhiên, em làm gì vậy, lên đây đi.”
Chu Lạc Khiết ngạc nhiên phát hiện ra cái kẻ trẻ tuổi tính khí thất thường, lạnh lùng gần như không có tính người kia vậy mà có thể có giọng nói dịu dàng như vậy, cô gái tên là Nhiên Nhiên nghe thấy tiếng kêu thì mỉm cười với cô và Chu Nhất Minh rồi quay người đi.
Ra khỏi Diệp gia, Chu Lạc Khiết đưa Chu Nhất Minh đến bệnh viện sát trùng vết thương trước, trên người cậu có vết đao chém rất sâu, có vết roi quật làm cho cô không đành lòng nhìn. Về tới nhà, cô dìu Chu Nhất Minh nằm lên giường đàng hoàng thì mới bình tĩnh lại đi nấu cơm, không để ý tới cậu nữa.
Chu Nhất Minh biết lần này mình đã gây ra họa, liền kéo lấy ống tay áo của cô, cười lấy lòng: “Chị, em sai rồi, chị đừng giận, em đảm bảo không có lần sau đâu!”
Chu Lạc Khiết nhìn cậu đang cố chịu đau, cố gượng cười, vừa vội vừa thương, mắng: “Em có thể đừng bắt chị ngày nào cũng phải chờ đợi lo lắng cho em không, rốt cuộc em lấy cái gì để đi gây hấn với người ta? Với mấy đứa bạn nhậu của em thôi hả?”
Chu Nhất Minh cúi đầu: “Xin lỗi.”
Cái vẻ đáng thương này khiến cho Chu Lạc Khiết không thể nào giận được, cô quệt nước mắt trên khóe mắt: “Em cứ nằm đã, ngày mai chị lại đưa em đi bệnh viện khám.” Những người đó thủ đoạn độc ác, không biết là có bị đánh đến nội thương hay không nữa.
Chu Nhất Minh biết chị đang lo lắng gì: “Em không có gì, chị thấy nghiêm trọng như vậy nhưng thật ra chỉ là bị thương ngoài da, mấy ngày sẽ đóng vảy hết thôi!” Dù sao cũng không thể để cho chị dùng hết tiềm đi làm kiếm được trong mấy ngày nghỉ trị thương cho hắn được!
Chu Lạc Khiết trừng mắt với hắn: “Nằm xuống đi, lần này coi như em nhặt được cái mạng này về, coi sau này em có ngoan ngoãn lại không.”
Lần này Chu Nhất Minh đảm bảo từ đáy lòng: “Chị, từ nay về sau em nhất định đi làm việc đàng hoàng.” Lúc cậu nói những lời này quả thật đã nghĩ như vậy, nhưng nói thì dễ, nếu như là trước khi cậu chọc vào Diệp Thiên thì còn có thể, nhưng bây giờ, cho dù Chu Nhất Minh có quyết tâm rời xa những chuyện làm xấu xa thì Diệp Thiên cũng không cho phép.
Đối phó với chị em Chu Lạc Khiết, Diệp Thiên cũng không cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần một cậu nói, đàn em của hắn tự nhiên sẽ thay hắn làm thỏa đáng mọi chuyện, tiền là nhược điểm lớn nhất của Chu Nhất Minh. Vì vậy, cậu ta lại rơi vào tay Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết lại một lần nữa đứng trước mặt Diệp Thiên, lần trước cô dùng mạng để đánh cuộc, còn lúc này cô không biết mình còn có thể trả giá cái gì!
Diệp Thiên cho cô hai lựa chọn, hoặc là trả một khoản tiền với cô mà nói là một con số trên trời hoặc là tự bán mình cho hắn! Chu Lạc Khiết chọn điều sau, tuổi thanh xuân duy nhất của mình và tương lai sau này của cô cũng chôn theo lựa chọn đó!