Trong trí nhớ của Diệp Thiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Lạc Khiết là vào một buổi sáng rất bình thường.
Sáng sớm, hắn lấy xe chở Thiệu Nhiên Nhiên đến trường, thời gian này, quan hệ của hắn và Thiệu Nhiên Nhiên trở nên xa cách, quãng thời gian từ bé đến lớn lớn lên bên nhau không thể làm cho Thiệu Nhiên Nhiên nảy sinh chút tình yêu nào với hắn, ngược lại lại còn càng ngày càng khiến cho cô phản cảm với tính tình ngang ngược của Diệp Thiên và chuyện lúc nào hắn cũng hạn chế tự do của cô.
Giống như những cô gái cùng tuổi xung quanh luôn tràn đầy sức sống, cô muốn tô lên tuổi thanh xuân của mình tất cả sắc màu lung linh tươi đẹp, khao khát tự do, khao khát tình yêu, nhưng Diệp Thiên lại không cho cô được kết bạn, hắn khiến cho thế giới của cô trơ trọi lẻ loi chỉ còn lại mỗi một mình hắn. Cô muốn mang theo bản vẽ lang thang khắp thế giới bên ngoài, nhưng hắn lại cầm tù cô trong căn biệt thự của Diệp gia, thậm chí mỗi một bức vẽ trong phòng tranh của cô cũng đều chỉ có thể vẽ chân dung hắn, người thưởng thức chúng mãi mãi cũng chỉ có mình hắn.
Cuộc sống như vậy khiến Thiệu Nhiên Nhiên như muốn ngộp thở, cô có thể cảm thấy bản thân mình đang nhanh chóng héo hon dần. Còn Diệp Thiên nghiễm nhiên không nghĩ như vậy, khi hắn ôm cô hắn sẽ nói bên tai cô bằng giọng nói mang cảm xúc như lo lắng hoảng hốt: “Nhiên Nhiên, chúng mình chỉ có nhau thôi, chỉ có nhau thôi.” Những lúc như vậy, những lúc như vậy Thiệu Nhiên Nhiên luôn nảy sinh một cảm giác thôi thúc, cô muốn lấy hết sức cho Diệp Thiên một cái tát, rất muốn đánh vào cái thói tự cho mình là đúng của hắn, sau đó nói với hắn, nếu như không có hắn, thì cô đã có thể có cho mình toàn bộ thế giới! Toàn bộ tất cả những gì cô muốn, gồm cả tự do và tình yêu!
Dĩ nhiên! Thiệu Nhiên Nhiên đâu dám làm như thế, đàn ông của Diệp gia tàn nhẫn cỡ nào cô là người biết rõ nhất, Diệp Thiên mười tám tuổi đã lạnh lùng, nham hiểm không thua gì những bậc cha chú của hắn. Nếu như cô mà dám nói ra những lời đã chất chứa trong lòng thì cuộc đời này của cô e là đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi cổng nhà Diệp Thiên, đừng mong nhìn thấy bầu trời ngoài Diệp gia. Nhưng, cô cũng sẽ làm một số chuyện phản kháng yếu ớt cho thấy rằng cô đang bất mãn, chẳng hạn như, cô không bao giờ còn vẽ chân dung nữa, từ đó về sau, trên tranh vẽ của cô chỉ còn xuất hiện tranh tĩnh vật. Giống như khi Diệp Thiên không cho phép cô đi học, tròn một tuần cô không chịu nói chuyện với hắn.
Sự thực là những hành động nho nhỏ của cô vẫn có chút tác dụng, cuối cùng Diệp Thiên vẫn nhường cô, không cấm cô đi học nữa. Tuy nhiên, điều kiện là phải để hắn đưa đón đi về, nhưng tốt xấu gì cô cũng có thể được đi đến những nơi không có hắn, hít thở một bầu không khí mới mẻ.
Lúc ở trên xe, Thiệu Nhiên Nhiên vẫn còn dẩu môi, không chịu hòa hoãn với Diệp Thiên, mấy lần hắn còn dè dặt mỉm cười lấy lòng cô, nhưng cô chỉ gác đầu lên cánh tay ngó ra ngoài cửa sổ xe. Điều này khiến Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái, một tay hắn giữ tay lái, cũng không cho xe giảm tốc độ, quay đầu sang kéo gương mặt cô qua: “Nhiên Nhiên, em lại không nghe lời phải không…”
Thiệu Nhiên Nhiên bị ép quay mặt sang, vừa mới khó chịu muốn chụp lấy bàn tay của hắn thì nhìn thấy chiếc xe đã chạy tới chỗ đường giao nhau, đèn đỏ phía trước đang sáng, cách đầu xe mấy mét có một đôi nam nữ đang đi qua đường, cô hoảng hồn la lên: “Dừng xe, có người kìa!”
Đến khi Diệp Thiên quay đầu sang giẫm phanh thì đầu xe xém chút nữa là đã đụng phải đôi nam nữ nọ rồi, họ là hai người còn rất trẻ, chắc cũng chỉ cỡ tuổi cô và Diệp Thiên. Thiệu Nhiên Nhiên đoán, có lẽ họ là người yêu vì trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, hành động của người con gái ấy rất nhanh, đẩy chàng thanh niên bên cạnh ra, phản ứng của chàng trai tức khắc sau đó là ôm chầm lấy cô gái, xem xem cô ấy có bị thương gì không, ánh mắt giận dữ và lên án của anh ta bắn về phía bọn họ ngồi trong xe. Thiệu Nhiên Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, muốn đẩy cửa xe xuống xem thế nào, nhưng Diệp Thiên đã mau chóng nhấn ga, chiếc xe rền vang kiêu ngạo, lướt qua đôi nam nữ bị té ngã giữa đại lộ.
Thiệu Nhiên Nhiên nắm lấy tay vịn xe lùi về phía sau, sắc mặt càng thêm hổ thẹn, đột nhiên Diệp Thiên hỏi cô: “Lúc nãy nếu như đổi lại là em, em sẽ đỡ cho anh chứ?”
Thiệu Nhiên Nhiên nhìn hắn, không muốn trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải anh nói để cho phụ nữ bảo vệ thì đó chính là đàn ông tồi hay sao, vả lại, anh là Diệp Thiên mà, cần gì em chắn xe cho anh.” Nếu như là người đàn ông cô yêu, dĩ nhiên cô sẽ làm thế!
Diệp Thiên cầm tay cô đưa lên bên môi hôn: “Ừ, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, cho nên vừa rồi nếu đổi lại là anh, anh sẽ chắn phía trước em.” Nhưng trong lòng hắn có một chút mất mát, ban nãy lúc cô gái đó không màng nguy hiểm tính mạng cố hết sức đẩy chàng trai kia ra, hắn lại chợt cảm thấy vô cùng đố kị với người thanh niên đó. Hắn vẫn nói với mình rằng, hắn đủ mạnh mẽ nên không cần bất cứ kẻ nào phải bảo vệ, nhưng thực ra sâu trong nội tâm hắn, hắn cũng khát khao có người yêu hắn như yêu chính sinh mạng của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ dốc hết sức mình bảo vệ hắn, nhưng sẽ mãi mãi không có ai như vậy, ngay cả Thiệu Nhiên Nhiên mà hắn che chở trong lòng bàn tay cũng nhất định không vì hắn mà làm điều đó!
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy, từ lâu Diệp Thiên đã không còn để trong lòng, nếu không phải có một chuyện xảy ra vào buổi tối ba ngày sau, thì hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không có quan hệ gì với hai chị em nhà đó nữa. Để hàn gắn lại quan hệ của hắn và Thiệu Nhiên Nhiên, tối đó hắn đưa Thiệu Nhiên Nhiên ra ngoài ăn. Nghĩ đến đã thấy buồn cười, Diệp Thiên hắn vậy mà lại bị chặn đường hăm dọa ở bãi đỗ xe! Bảy, tám tên thanh niên, mỗi tên đều cầm trong tay một ống thép nhọn hoắc, dẫn đầu là gã thanh niên mà ngày hôm đó xém chút nữa đã bị hắn đâm chết giữa đường, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Thiên lại là đưa mắt tìm kiếm cô gái hôm nọ. Không có, hắn thấy hơi thất vọng, nếu không hắn rất muốn xem xem, cô ta có thể dùng chính tính mạng của mình để cứu cái tên không biết sống chết này hay không!
Diệp Thiên nhìn đám người trước mặt đang vây quanh hắn, cười cười, hỏi người dẫn đầu: “Mày tên gì?”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Chu Nhất Minh!”
Diệp Thiên dựa trên thân xe, ánh mắt soi mói: “Nếu mày chết, tao nên báo cho ai tới nhặt xác đây?”
Diệp Thiên liếc mắt khinh bỉ và tùy tiện nói mấy câu để chọc tức Chu Nhất Minh, cậu ta giơ cây gậy sắt trong tay lên, chỉ chỉ vào Thiệu Nhiên Nhiên đang đứng bên cạnh Diệp Thiên: “Khỏi lo! Tao có thể giữ nó lại để nhặt xác cho mày!” Nghé con đâu sợ hổ, dù sao cũng là kẻ nông cạn, cho dù là từng nghe nói đến Diệp gia, từng nghe nói đến Diệp Thiên thì chắc cũng chưa thấy mặt người tên là Diệp Thiên.
Thật ra ngày hôm đó Chu Lạc Khiết không bị thương nặng lắm, chỉ sây sát ngoài da, nhưng Chu Nhất Minh lại không quen nhìn những hành động bừa bãi của kẻ có tiền, mạng của người nghèo thì cũng là mạng, vượt đèn đỏ xém chút nữa đụng vào người ta, ngay cả chuyện xuống xe hỏi một tiếng cũng không muốn làm, cậu ta nhớ vẻ mặt thản nhiên đó của Diệp Thiên khi ngồi trên ghế lái, có vẻ như thứ hắn mém chút đụng vào chỉ là con chó con mèo gì đó. Mấy hôm nay cậu ta vẫn để ý biển số của mấy chiếc xe, rốt cục thì cũng bắt được hắn.
Mấy tên thiếu niên cầm gậy gộc chưa kịp tới gần thì đã bị một tiếng súng vang lên trong không khí hù cho sợ mất mật, trong bãi đỗ xe không biết từ lúc nào đã có hơn mười mấy tên vệ sĩ, trong tay tên nào cũng có một khẩu súng lục đen lùi lũi nhắm vào bọn họ.
Thiệu Nhiên Nhiên kéo tay áo Diệp Thiên: “Anh Diệp, không phải bác Diệp không cho anh động dao động súng nữa đó sao…”
Diệp Thiên xòe tay: “Trên tay anh cũng đâu có gì.”
“Nhưng mà…”
Diệp Thiên hôn lên trán của cô: “Được rồi, nghe lời em, nhưng mà…” Hắn chỉ vào Chu Nhất Minh, nói với mấy tên vệ sĩ: “Bắt nó về!”