Tam Sơ

Chương 30




Bộ phim kết thúc, Phó Đình Xuyên không vội vã trở về, mà lại lái xe đến cửa công viên Triều Dương, tắt máy.

Anh xuống xe, đi sang phía bên Khương Điệu, thay cô mở cửa xe rồi nói:“Đi dạo một lát đi.”

Khương Điệu nhanh nhẹn nhảy xuống, không ngờ lại lao vào lòng anh.

Phó Đình Xuyên mỉm cười, thuận tay ôm cô lại, nghiêng người lấy khăn quàng cổ cô vắt trên ghế rồi đóng cửa lại.

Khương Điệu đứng ngẩng đầu nhìn bạn trai của mình:“Anh có muốn mang khẩu trang không, ở đây không phải không có ai đâu?”

Cho dù là đêm tối, anh vẫn anh tuấn như vậy, cô cũng không muốn cho người ta nhìn thấy.

Ánh mắt cô lấp lánh như thế khiến người ta khó lòng từ chối.

Phó Đình Xuyên lấy một chiếc khẩu trang màu đen trong túi ra, ngoan ngoãn đeo vào.

Anh tự nhiên cầm cô tay, đi về phía trước.

Ánh đèn đường mờ mịt chiếu rọi trên mặt đất, mấy bông tuyết trắng lấp lánh như cát vàng

Đi dạo vài bước, Khương Điệu đột nhiên dừng lại, lắc lắc đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, hỏi anh:“Tay để ngoài thế này có lạnh không anh?”

“Ừ, lạnh không?” Anh nắm chặt tay cô, hơi lạnh rồi.

“Em có cách này,“ Cô cười hì hì, nhân lúc anh còn chưa phản ứng kịp thì kéo tay anh cho vào trong túi áo khoác: “Như thế sẽ không sợ lạnh nữa“.

“Có thấy thông minh không?” Cô lúc lắc đầu.

“Ừ –” Âm cuối kéo dài ra, như thể anh cũng vô cùng đồng ý.

Hai người không nhắc lại nữa, cứ thế nhất trí hành động, sóng vai bước tiếp.

Trời đẹp, mấy bông tuyết lả tả bay như hoa lau rơi rụng.

Khương Điệu cứ bước hai bước lại liếc nhìn Phó Đình Xuyên.

Sau khi bị anh thấy được lại vội vã cúi đầu.

“Nhìn cái gì thế?” Giọng của anh bị đè nén bên dưới khẩu trang, có vẻ khá nặng nề.

“Nhìn anh đẹp trai.” Cô trả lời cực kì không biết xấu hổ.

“Khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt rồi, còn nhìn thấy à?”

“Ừ, đẹp lắm.” Cả khuôn mặt anh cái gì cũng đẹp. Cô hỏi tiếp:“Bình thường anh đi ra ngoài đều phải mang khẩu trang hả?”

“Ừ.”

“Bị người ta nhận ra thì sao?”

“Anh ít khi tự đi ra ngoài lắm,“ Phó Đình Xuyên đáp:“Có khi chạy ban đêm thôi, bên ngoài cũng rất ít người“.

Bàn tay Khương Điệu đặt trong túi bất giác bấm vào tay người kia.

Đến bây giờ, cô cũng không dám tin tưởng rằng, một ngôi sao nổi tiếng vạn người như vậy lại dừng lại trong lòng bàn tay cô.

Bị mấy móng tay nhỏ bé kia chích chích như vậy, giống như có một dòng điện chạy thẳng đến xương cụt, khiến mỗi lỗ chân lông của Phó Đình Xuyên đều trở nên ngứa ngáy

Anh híp mắt, rồi đột nhiên siết chặt tay cô, không cho phép cô lộn xộn nữa.

Yết hầu nhúc nhích, lại muốn hôn cô rồi.

May mà đang mang khẩu trang......

Phó Đình Xuyên bật cười, cả một ngày hôm nay, anh không quá chú ý tới tay cô, cố hiểu hết tất cả về cô.

Kết quả, cô còn chủ động chạy tới hấp dẫn anh nữa.

Cũng đúng lúc đó, anh còn phát hiện, hình như.... dần dần anh đã chiến thắng chính mình rồi, không cần phải cố gắng trấn áp cảm giác đó nữa, hoàn toàn có thể xuôi theo lòng mình.

Hình như anh ngày càng tốt hơn......?

“Có phải làm anh đau không?” Khương Điệu thấy anh có hơi thất thần nên lo lắng hỏi.

Phó Đình Xuyên cúi mắt, lông mi tạo thành một vết mờ trước mặt, khẽ than thở:“Đau, làm sao bây giờ.”

“Em ôm anh một cái xin lỗi được không?” Cô rút tay về, giang hai tay về phía anh.

Phó Đình Xuyên nhướng mày, nhìn về phía trước:“Có người kìa.”

Khương Điệu quay đầu, quả nhiên, cũng là một cặp tình nhân đang đi dạo.

Cô gái bên trái hình như thấy người đàn ông đang đeo khẩu trang này có vẻ quen mắt nên quay đầu nhìn lại vài lần, sau đó lại tự mình lắc đầu, đi xa.

Khương Điệu lại giang hai tay ra muốn ôm, giống con chim nhỏ la hét đòi ăn.

Phó Đình Xuyên cố ý trên cô:“Ở nơi công cộng, ôm nhau sẽ làm hư trẻ vị thành niên đấy.”

Cô cứ muốn ôm! Khương Điệu cọ cọ trước ngực anh, ôm thật chặt, không cho anh đi.

Có lẽ anh không hiểu được, rất nhiều cô gái cho rằng ôm là một hành động có cảm giác an toàn rất cao.

Có thể ngửi được hương vị trên người anh, rơi vào vòng ôm ôn tồn của anh, như thể có được toàn thế giới, giữa không gian nhỏ hẹp này, toàn bộ sinh mệnh của em dựa vào lòng anh, muốn chết trong lòng anh cũng được.

Lẳng lặng để cô ôm một hồi, trong lòng Phó Đình Xuyên lại thấy lo lắng.

Anh vươn hai tay ra, len qua dưới nách cô, dễ dàng nâng cô lên, chân vung vẩy trên không, không chạm được.

“Anh làm gì thế!” Khương Điệu còn chưa phản ứng lại kịp, cứ thể hét to liên tục.

Phó Đình Xuyên cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, anh cứ như vậy, phía sau khẩu trang lặng lẽ bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như một đứa bé đưa cao búp bê vải yêu thích của mình lên. Cứ đưa lên như thế, mặc cô giãy dụa.

Phía sau họ là lớp tuyết, dấu chân đọng trên cũng dần biến mất.

Hồi lâu sau, anh mới đặt cô xuống, không nói lời nào.

Khương Điệu giận dỗi:“Không phải anh nói không được ôm ở bên ngoài sao? Vừa rồi anh mới ôm cực kì khoa trương đó“.

Đôi mi của Phó Đình Xuyên không động một chút, trả lời:“Anh không ôm, chỉ định xem em có nặng hay không thôi“.

“Anh thật là......” Cô vừa muốn đánh anh, lại bị anh giữ lấy khuỷu tay, kéo vào lòng mình.

Khăn quàng cổ và tay áo bay lên, cô có hơi lảo đảo. Đôi giày cọ một đường trên nền tuyết, có bông tuyết bị hất bay lên, như hòa giữa bầu trời.

Chúng nó quấn quanh, rồi từ từ rơi xuống, trở về với mặt đất dịu dàng vĩnh cửu.

Ánh đèn mờ nhạt, tuyết phủ trắng đầu.

Một cái ôm an lòng mà ấm áp, nếu có thể, cô hy vọng cứ mãi ôm như thể, không muốn chia lìa.

Lúc Thượng Đế tạo ra con người, người sáng tạo ra Adam. Sau đó người lại thấy một mình Adam trên đời này sẽ cực kì cô độc, vì thế người lấy một chiếc xương sườn của Adam, biến thành Eva. Chúng ta thích ôm người mình yêu, có lẽ là vì, người đàn ông tìm được phần thiếu hụt trên cơ thể mình, mà người con gái cũng tìm được vị trí mình vốn có.

Quá trình này tự nhiên mà đơn giản, tình yêu cũng không khó khăn như thế.

**

Hôm sau.

Buổi lễ long trọng của trang web Niên độ tinh quang đúng hạn cử hành, Khương Điệu thu dọn hành lý, đi cùng Đồng Tĩnh Niên.

Lúc cô đến trước công ty quản lý, cô gái đó đã mặc lễ phục màu hồng óng ánh, toàn bộ được làm bằng sa tanh, không có tay. Làn váy phủ đến cẳng chân, chỉ lộ đôi mắt cá và phần cánh tay ra ngoài.

Cô ấy sải bước trên giày cao gót đến bên Khương Điệu, giống hệt như một thiên thần từ trên trời giáng xuống.

“Hôm nay cô đẹp quá.” Sau khi Đồng Tĩnh Niên buông Khương Điệu ra, cô hết lòng tán thưởng

“Thật sao.” Cô gái mở cột tóc ra, mái tóc mềm mại phủ xuống đầu vai: “Thế này có hấp dẫn hơn không?”

Cô ấy cúi xuống bên người cô, nhỏ giọng nói: “Đêm nay anh ấy sẽ đến đấy“.

Khương Điệu hiểu ra, cẩn thận nhìn Đồng Tĩnh Niên thật kĩ:“Không cần thả tóc đâu, tôi tết hờ lại cho cô, chắc chắn sẽ đẹp“.

Thực ra với khuôn mặt và vóc người này, mang túi rác trên vai cũng thấy đẹp mắt nữa là.

Đồng Tĩnh Niên vẫn dựa vào rất gần, lại hỏi:“Gặp anh kia chưa?”

Khương Điệu gật đầu.

Đồng Tĩnh Niên: “Hì hì, mau tới đây, trang điểm cho tôi nào.” Cười xong xoay người đi, giống như một con chim vui vẻ vẫy cánh bay tới bàn trang điểm.

Khương Điệu xách túi cùng đi qua, trong mắt lấp lánh ý cười, các cô đều có người để yêu.

Lòng mềm mại, ngay cả hít thở cũng thấy ngọt ngào, cảm giác này thật tốt.

Lúc Khương Điệu và Đồng Tĩnh Niên đến hội trường, ánh đèn đã chớp nháy sáng chaong liên tục, cả mặt đất như biến thành dải ngân hà.

Đồng Tĩnh Niên lên đài, rất nhiều fan bên dưới thét chói tai. Cô ấy cười, tao nhã đáng yêu đưa tay lên chào.

Vẻ mặt ấm áp đưa mắt nhìn quanh bốn phía, như thể không cảm giác được tuyết rơi đầy trên đất

Đồng Tĩnh Niên còn cố ý mang một đôi giày cao gót, người ta vẫn nói giày là công cụ làm đẹp của phụ nữ.

Cô ấy tựa như một nàng tiên cá, biến mình thành dáng vẻ xinh đẹp nhất, chỉ để đi gặp vương tử của lòng mình, mỗi bước đi đều như thể giẫm đạp lên gai.

Cô ấy kí tên lên tường, lại mỉm cười chụp ảnh.

Khương Điệu đứng ở khu vực của nhân viên công tác, nhìn ra xa, đột nhiên cô rất muốn chụp cho cô ấy một tấm ảnh

Đúng lúc này, bên trái vang lên tiếng vang thật lớn, Khương Điệu nhìn theo, đầu ngón tay dừng trên di động, sau đó từ từ nở một nụ cười.

Là anh đến.

Phó Đình Xuyên khom người đi ra khỏi xe, phía sau Từ Triệt lập tức thay cởi áo khoác cho anh.

Anh là diễn viên lão làng, mỗi khi tham dự các hoạt động đều luôn mặc một bộ âu phục màu đen, sao không chịu đổi mới chứ?

Cũng may người này cao ráo chân dài, khí chất lỗi lạc, bằng không các fan sẽ không thèm nhìn đâu.

Đèn flash máy ảnh thi nhau chớp nhoáng, tiếng các fan trong hội trường cùng gào thét ồn ào.

Thật kỳ diệu.

Khương Điệu vẫn đứng ở chỗ cũ, trong lòng nghĩ tới một bài hát: Cả vũ trụ này, rộng lớn không điểm cuối, mỗi một vì sao bé nhỏ đều xoay quanh anh, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ nhìn thấy anh, trời đất đã sinh ra một kì tích như thế.

Anh thật sự là kỳ tích của cô, cô sống thêm mấy đời cũng không dám vọng tưởng mình sẽ có được kỳ tích này lần nữa.

......

Sáng sớm ngày mai, Từ Triệt đưa Khương Điệu ra sân bay.

Ở những nơi công cộng đông người như vậy, chắc chắn Phó Đình Xuyên sẽ không thể đến.

Bước tới trước vị trí đăng kí, Từ Triệt đưa túi xách cho cô, còn truyền đạt nguyên văn lời ông chủ dặn dò: “Lão Phó nói, trời lạnh — chú ý mặc thêm quần áo, làm việc ít thôi, đừng để quá mệt mỏi –”

Khương Điệu nghe xong thì cay cay mũi, cô cố ý cười cười, cố ép hốc mắt nóng rực trở lại như bình thường: “Lời này chắc là phải nói với anh ấy chứ.”

Từ Triệt nghĩ ngợi rồi nói tiếp:“Anh ta còn nói, tái kiến*, không phải tạm biệt, mà là hẹn gặp lại“.

“Được ạ.” Khương Điệu đáp lời, cô chỉ muốn nhanh chóng quay người, đi qua khu vực kiểm tra. Dù Phó Đình Xuyên không ở đây, không đứng trước mặt anh, cô vẫn muốn rơi nước mắt, cô có thể tưởng tượng ra thần thái và giọng điệu lúc anh nói những lời này.

“Vậy thôi, chào nhé.” Từ Triệt vỗ vai cô, giống như ủng hộ, anh chú ý tới vẻ mặt không được tự nhiên của Khương Điệu, cho nên mới trêu chọc cho cô vui vẻ:“Chúng ta có nên ôm một cái tạm biệt không nhỉ?”

“Cái gì?”

Từ Triệt cười sang sảng:“Ha ha ha tôi nói đùa mà, nếu bị người nào đó biết được lại xử tôi nữa.”

“Ơ......” Cô nín khóc mỉm cười.

“Ừm.”

“Tạm biệt.” Cô nói.

“Gặp lại sau nhé, yên tâm đi, cậu ta sẽ nhớ cô mà, không nhớ tôi cũng sẽ giám sát buộc cậu ta phải nhớ.”

Từ đầu tới đuôi, Từ Triệt đều cố gắng khiến cô thả lỏng tinh thần.

“Được, vậy cám ơn anh.”

“Lần sau mời tôi ăn cơm đó.”

“Được, đi nhé.”

“Đi thôi.”

Khương Điệu kéo túi xách bước tới cửa kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong cô có quay đầu lại một lần, Từ Triệt đã không còn ở chỗ cũ.

Dòng người qua lại, quay tới đi lui, cô đã hòa mình trong đó.

Chiếc xe màu đen yên lặng đậu trước phòng chờ máy bay, Phó Đình Xuyên an vị bên trong.

Qua cánh cửa sổ thủy tinh phản quang, không ai nhìn thấy được bên trong.

Ngoài trời cao xanh, mung lung mờ mịt, một làn khói trắng tỏa ra phía sau chiếc máy bay bay, xé nát bầu trời.

Anh biết đó không phải là máy bay chở Khương Điệu, nhưng mà anh vẫn cảm thấy mình cách cô càng lúc càng xa.

Sau buổi tối hôm xem phim đó, anh có nói một câu, lại không muốn cho cô biết.

Nhưng lúc nay đây, bỗng nhiên anh rất muốn đẩy cửa xông ra, chạy đến bên cạnh cô, nói cho cô nghe thật rõ. Anh muốn biết suy nghĩ của cô, quyết định của cô.

“Đến làm việc bên cạnh anh đi.”

Ở lại, đừng nữa đi. Đừng khiến cho anh phải trơ mắt nhìn em đi nữa, anh thực sự rất ghét thứ cảm giác này.

Trong lồng ngực phập phồng thật mạnh, Phó Đình Xuyên bực bội giật tấm che trên cửa xuống, không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ.

......

**

Một lần nữa Khương Điệu trở về Hoành Điếm, trời cao thăm thẳm, thời tiết quả là rất tốt.

Cô thu dọn hành lý xong thì đi đến phim trường, đẩy nhanh tốc độ làm việc.

Mọi người đều đang nghỉ ngơi, cô đi gặp lãnh đạo xong bước ra thì chỉ thấy còn vài đồng nghiệp đang ngồi tụ tập, không biết đang nói chuyện gì, nói về ai.

Tôn Thanh ngẩng đầu thấy cô thì kích động hô to:“Khương Điệu! Mau tới đây! Có tin mới cho cô xem này! Tin cực lớn!”

Tin gì lớn, Khương Điệu bước sang, trên mặt đầy vẻ hoang mang.

Cô có thể khẳng định, chuyện bát quái của mấy cô gái này không liên can gì tới mình, nếu không cũng sẽ không lôi kéo mình như vậy.

Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ việc này có dính dáng tới Phó Đình Xuyên, nguyên nhân giống như trên. Bởi vì cô là fan của anh.

Khương Điệu xách túi bước từng bước một, dáng vẻ có phần phong trần mệt mỏi.

Tôn Thanh thấy cô đi lại thì lập tức đưa di động lên trước, ồn ào:“Khương Điệu ôi chao, nam thần của cô xong đời rồi. Lúc náy hồ sơ bệnh án tâm lý của anh ta bị tung lên, trên weibo giờ sắp nổ tung rồi! Cô biết không, thần tượng của tô có bệnh yêu tay! Còn không phải là bệnh thông thường đâu, mà là yêu tay đẹp, trời hạ, hóa ra trên thế giới đúng là có bệnh nà“.

A a a a a Tôn Thanh phấn khởi hô to gọi nhỏ, như muốn cho toàn thế giới đều biết hết.

Khương Điệu sững sờ giật mình đờ người tại chỗ, quả thực quá khó để định thần.