Editor: Sakura Trang
Lạc Thánh Anh không biết mình bị sao nữa, mỗi lần thấy gương mặt Lạc Huỳnh Tâm giống như Trầm Huỳnh kia, liền không nhịn được nghĩ, nếu như không phải vì y, người yêu mình sẽ không chết, nếu như người yêu mình không chết, bây giờ mình làm sao trở nên xấu tính như vậy. Vì vậy hắn không nhịn được nổi giận với Lạc Huỳnh Tâm, nhưng mà mỗi lần vừa nghĩ tới chuyện mình đồng ý với Trầm Huỳnh, lại cảm thấy mình nhi tử mình đáng thương như vậy, từ nhỏ liền mất đi cha.
Hắn cứ ở trong mâu thuẫn như vậy, nuôi Lạc Huỳnh Tâm từng chút từng chút lớn lêm một mặt nghiêm túc dạy võ công phòng thân cùng y thuật của Lạc gia, một mặt sau khi y phạm sai lầm không nhịn được trừng phạt y, hơn nữa tính khí Lạc Huỳnh Tâm luôn là im lặng phản kháng, tình phụ tử giữa hai người cuối cùng càng lúc càng xa.
*
Lạc Huỳnh Tâm bị A Đại đặt nhẹ nhàng lên giường, tiểu Mạc cảm kích cười cười với A Đại, sau giúp Lạc Huỳnh Tâm nằm xuống.
Lạc Huỳnh Tâm không rên rỉ nữa, trận đau tạm thời đã qua, y nhắm hai mắt, hy vọng trận đau góp nhặt một ít thể lực cho trận đau tiếp theo.
Tiểu Mạc ở bên cạnh nhẹ nhàng giúp Lạc Huỳnh Tâm lau mồ hôi, sau đó nhìn Lạc Huỳnh Tâm hơi nhắm mắt, tâm tư cũng đã phiên mấy lần. Cưỡng bách mình trấn định, lúc này Huỳnh Tâm cần trợ giúp của mình, mình không thể còn giống như thường ngày toàn bộ cũng dựa vào y để để giải quyết vấn đề.
Suy nghĩ một chút, quay đầu thấy Dương Đồng Âm mặt đầy lo lắng: “Dương bá bá, xe ngựa lúc chúng ta đến đâu? Cái hòm thuốc của Huỳnh Tâm ở bên trong, bên trong rương có rất nhiều thuốc dùng cho sinh sản mà Huỳnh Tâm đã chuẩn bị.”
“Ở hậu viện, ta cái này thì sai người đi lấy!” Dương Đồng Âm vội vàng đi ra ngoài, phân phó tiểu đồng đi hậu viện lấy hòm thuốc, lần nữa đi vào, nhưng thấy tiểu Mạc đã giúp Lạc Huỳnh Tâm cơi y phục, cẩn thận kiểm tra. Không khỏi thở phào một cái. Hắn vẫn cảm thấy thiếu gia nhà mình tại sao lại thích một người giống như hài tử như vậy, dáng thấp tuổi nhỏ, không dám đảm bảo phương diện sinh hoạt còn muốn chăm sóc hắn, để cho người khó hiểu nổi là còn vì hắn sinh hài tử!
Nhưng là bây giờ, từ thấy hai người bắt đầu, nhất cử nhất động của tiểu Mạc, năng lực không đầy đủ nhưng liều mạng bảo vệ thiếu gia, dưới tình huống này cưỡng bách mình trấn định. Không khỏi gật đầu một cái, thiếu gia có lẽ, là là lý do giúp thiếu niên trưởng thành, chỉ cần hai người đều yêu thương nhau, có lòng chăm sóc lẫn nhau, nhất định sẽ hạnh phúc!
“Tiểu Mạc, thiếu gia như thế nào?” Ông đến gần tiểu Mạc. Tiểu Mạc lại nhìn kỹ, sau kéo chăn đắp kín cho Lạc Huỳnh Tâm, “Mở ra ước chừng nămm sau ngón, có thể còn cần phải chờ một chút, Huỳnh Tâm nói muốn đợi đến tám ngón tay mới được.”
“Được, tốt, thiếu gia còn nói gì, ngươi nhất định nói với ta, ta dặn dò người đi làm.”
“Vâng, cám ơn người, Dương bá bá.” Tiểu Mạc đối với Dương Đồng Âm không khỏi cảm kích, hắn là lần đầu tiên theo Lạc Huỳnh Tâm trở lại nhà y, người còn không nhận biết hết. Lại bị phụ thân của Huỳnh Tâm tạt một thùng nước lạnh, bây giờ hắn đã hận chết phụ thân của Huỳnh Tâm, Từ nhỏ hắn liền sống trong gia đình hạnh phúc, phụ thân và cha chỉ có một hài tử là hắn, đối với hắn yêu mến có thừa. Học học đường tốt nhất, tìm phu tử tốt nhất, dạy cho hắn đạo lý làm người, nói cho hắn thế sự. Hắn vẫn cho là song thân yêu hài tử là chuyện tự nhiên, nhưng là bây giờ nhưng không xác định nữa.
Thật may còn có Dương Đồng Âm, ở trong tuổi thơ của Huỳnh Tâm chăm sóc y, cho y yêu thương.
Dương Đồng Âm cười một tiếng, nhưng chớp mắt cặp mắt đỏ lên, nâng tay lên xoa xoa đầu của tiểu Mạc. Mái tóc mềm mại như vậy, hẳn là một hài tử có tấm lòng mềm mại, hy vọng hắn lớn lên sau, có thể cho thiếu gia nhà ông hạnh phúc.
Không! Nói không chừng bây giờ thiếu gia, đã có hạnh phúc đâu!
Hai người không nói nữa, Lạc Huỳnh Tâm lại đột nhiên nhẹ nhàng rên rỉ lên.
Tiểu Mạc vội vàng tiến tới, “Huỳnh Tâm, lại bắt đầu sao? Vẫn chưa tới tám ngón tay, vẫn không thể dùng sức đâu!” Hắn bắt tay của Lạc Huỳnh Tâm, hy vọng mình có thể cho hắn lực lượng. Mà Lạc Huỳnh Tâm thì cầm chặt lại tay của tiểu Mạc, nghiến chặt hàm răng tới chống cự đau đớn.
“Tới tới, Dương quản gia!” Tiểu đồng bên ngoài ôm cái hòm thuốc của Lạc Huỳnh Tâm vội vã chạy vào cửa. Tiểu Mạc cúi đầu hôn một cái Lạc Huỳnh Tâm: “Huỳnh Tâm, hòm thuốc tới, ngươi yên tâm, ngươi nói ta đều nhớ.”
Trong hòm thuốc, có một ít công cụ Lạc Huỳnh Tâm thường dùng để chẩn bệnh, tiểu Mạc cầm mấy tờ giấy từ bên trong, Dương Đồng Âm nhìn, là mây phương thuốc.
“Dương bá bá, ba phương thuốc này, phiền toái người dặn dò người sắc lên, nhất định dựa theo thứ tự, đến lúc đó là phải dựa theo tình huống để Huỳnh Tâm uống.” Dương Đồng Âm gật đầu một cái, đem toa thuốc dặn dò hạ nhân đi sắc. Sau thấy tiểu Mạc cầm ra một cái bình sứ nhỏ từ trong hòm thuốc, đổ ra một viên thuốc, rót nước ấm, xoay người Lạc Huỳnh Tâm bên cạnh Lạc Huỳnh Tâm, “Huỳnh Tâm, là bổ thụy đan.”
Lạc Huỳnh Tâm chậm thật lâu, trận đau mới rốt cuộc đã qua một ít, thoáng ngẩng người dậy, đem viên thuốc trong tay tiểu Mạc nuốt vào, tiểu Mạc đem ly đưa cho Dương Đồng Âm, trợ giúp Lạc Huỳnh Tâm chậm rãi nằm xuống. “Huỳnh Tâm, vào lúc này đau dữ dội sao?”
Lạc Huỳnh Tâm không trả lời, chẳng qua là lắc đầu một cái, nhưng mà hàm răng cắn chặc, Tiểu Mạc biết Lạc Huỳnh Tâm nhất định là đau, chẳng qua là y ẩn nhẫn quen, biết ở trong phạm vi mình có thể chịu được, nhất định là sẽ không rên rỉ thành tiếng.
Tiểu Mạc đau lòng nghĩ muốn rơi nước mắt, nhưng hít lỗ mũi nhấc một cái, ngẩng đầu cố ép nước mắt về.
Lúc này, hắn là tuyệt đối không thể khóc!
Hắn đưa tay vào chăn trong, nhẹ nhàng xoa bụng của Lạc Huỳnh Tâm, toàn bộ bụng đã hoàn toàn khác cảm giác thường ngày, cái bụng căng cứng, sờ lên lại cũng không mềm mại như bình thường, bụng cứng rắn đi đôi với phập phồng rõ ràng, da trên bụng nóng bỏng.
Nhìn dáng dấp, hài tử ở trong bụng rất sống động, không kịp đợi muốn đi ra.
“Ngô ~~” trên giường Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên lại căng thẳng thân thể, cả người đều đang run rẩy, tay trái siết chặt sàng đan, tay phải nhưng nâng lên, dùng bàn tay nhét vào trong miệng mình, mồ hôi một giọt một giọt chậm rãi trượt xuống trán.
“Ách, a...” Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền tới, thật lâu mới chậm qua một hơi, Lạc Huỳnh Tâm bắt đầu thở từng ngụm từng ngụm, y cảm thấy không chỉ toàn bộ bụng mình rũ xuống, thậm chí toàn bộ phổi đều phải bị đè ép một chút đến không khí đều sắp không có, hơi thở của y càng ngày càng nặng nhọc, hy vọng cho để cho mình đạt được càng nhiều không khí hơn.
Bụng co rúc lại để cho hắn không tự chủ ưỡn hông, nghĩ muốn dùng sức xuống dưới, theo sau đau đớn kéo lý trí của y về, không dám lại dùng lực, chỉ có lấy tay dùng sức nắm chặt sàng đan tới phân tán sự chú ý.