Editor: Sakura Trang
Lão đại phu đem thuốc cho nam nhân trung niên, liền dẫn Lạc Huỳnh Tâm đi đến mấy nơi có những người bị thương nghiêm trọng khác. Đợi đến lúc tất cả đều làm tốt, quả thật đã qua nửa đêm rồi, Lạc Huỳnh Tâm ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh trăng rất tròn, cho mặt đất trải lên một tầng ánh sáng.
Giờ Tý cũng đã qua, chủ nhân thôn trang muốn lưu lại Lạc Huỳnh Tâm ở một đêm, nhưng giờ phút này y thầm nghĩ nhanh lên về đến nhà, không biết chỗ tiểu Mạc thế nào. Chủ nhân thấy thế cũng không bắt buộc, nhờ người kéo tới hai con ngựa: “Lạc đại phu lần này đến đây không kịp cảm ơn, nhìn người vội vã về nhà, chắc hẳn trong nhà có việc gấp, ta phái người cưỡi ngựa tiễn đưa người, cũng có thể trợ người nhanh chóng về đến nhà!”
Lạc Huỳnh Tâm dừng thoáng một phát, cũng không hề khách sáo, gật gật đầu trở mình lên ngựa, cáo biệt chủ nhân, đưa tay quất roi ngựa, thân ảnh hai người thoáng qua biến mất tại trong bóng đêm mênh mông!
Buổi tối tiểu Cẩn cùng tiểu Mạc trong sân đi vài bước, đến buổi tối lúc ngủ, hắn dỗ Đại bảo đi ngủ sau đó mang sang nhà họ Tôn, kết quả Đại bảo lại tỉnh, ở nhà họ Tôn làm trễ nải chút thời gian, vội vã gấp trở về ôm lấy tấm nệm đặt ở trên giường bên ngoài gian phòng của Lạc Huỳnh Tâm và tiểu Mạc, vào nhà nhìn lại một chút tiểu Mạc, cái này vừa nhìn, làm tiểu Cẩn hết hồn!
Chỉ thấy tiểu Mạc tự mình một người nghiêng dựa vào trên giường, tay phải vuốt phần bụng, tay trái nắm chặt y phục dưới thân, đã đau đầu đầy mồ hôi rồi!
Tiểu Cẩn tranh thủ thời gian chạy qua, sờ lên bụng tiểu Mạc, đã cứng rắn như bàn thạch, không khỏi âm thầm lo lắng!
Đứa nhỏ này, quả nhiên muốn lúc này đi ra sao?
“Tiểu Mạc thiếu gia, có phải muốn sinh có phải hay không! Ta, ta đi tìm người tranh thủ thời gian gọi thiếu gia về! Tiểu Cẩn cũng là nóng nảy, hắn chưa từng thành thân, ở đâu một mình gặp qua trận thế này. Lần trước Lạc Huỳnh Tâm sinh sản chung quanh nhiều người như vậy, hắn đều là dựa theo lệnh giúp đỡ, lần này trong phòng này không có người khác, ngoại trừ tiểu Mạc nhưng cũng chỉ có chính hắn a!
Tiểu Mạc lắc đầu, cắn chặt răng rồi lại không nói lời nào, nhưng mà trên mu bàn tay nổi gân xanh biểu hiện tình trạng giờ phút này của hắn, nào là không phải đau chứ!
“Không muốn đi quấy nhiễu Huỳnh Tâm, sinh con đều như vậy” hắn thở dốc một hơi, co thắt tử cung theo thời gian dần yếu bớt, hơn nửa ngày tiểu Cẩn mới trả lời.
“Lần trước Huỳnh Tâm từ giữa trưa đau nhức đến trong đêm mới sinh hạ Đại bảo, ta đây giờ mới bắt đầu, chính là Huỳnh Tâm trở về vẫn là bộ dạng như này.” Tiểu Mạc nói lại để cho Tiểu Cẩn ổn định lại tâm thần, chính như lời hắn nói, bây giờ gấp cũng sẽ vô dụng thôi. Gật gật đầu:
“Ta đây đi trước đun chút nước ấm, lại đi làm chút cháo, trong chốc lát thừa dịp khoảng cách người ăn một chút, bằng không thì thật sự đã đến sau nửa đêm vẫn không sinh hạ được, khẳng định không còn khí lực rồi!” Dứt lời vịn tiểu Mạc nằm xuống, đắp chăn xong cho hắn, sắp xếp ổn thỏa mới đi phòng bếp.
Đun nước nấu cháo, tiểu Cẩn vội vã lại trở về phòng, thấy tiểu Mạc đã chịu đựng không được nằm xuống, chăn màn đã bị hắn giật đi, cả người như bị vớt trong nước ra. Tiểu Cẩn không biết làm sao, không biết nên làm cái gì cho phù hợp, đành phải cầm lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu Mạc.
Tiểu Mạc thở hào hển dần dần ổn định lại, nói với tiểu Cẩn đang ơ phía đối diện: “Tiểu Cẩn, ngươi đỡ ta đứng lên, ta đi một chút,
Huỳnh Tâm để cho ta nhiều đi một chút, nhất định là không thành vấn đề, ta đây nước ối cũng còn không có vỡ, khoảng cách sinh sản còn xa, đi một chút, nói không chừng xuống nhanh chút ít!” Nói qua muốn ngồi dậy.
Tiểu Cẩn tranh thủ thời gian đáp lời, vịn tiểu Mạc chậm rãi ngồi dậy, sau khi ngồi dậy tiểu Mạc đóng mắt cau chặt lông mày, sợ tới mức tiểu Cẩn động cũng không dám động.
Tiểu Mạc đau qua cái này một hồi, rốt cuộc lần nữa chậm rãi đứng người lên, tiểu Cẩn đặt cánh tay của hắn đến trên cổ mình, vịn hắn nhấc chân từng bước một. Lúc này tiểu Mạc cảm thấy toàn bộ bụng tựa như rơi xuống một cái tảng đá, nặng trịch, áp cả người hắn đều cảm thấy muốn không thở nổi, hơn nửa ngày mới đi ra mấy bước nhỏ, bụng lại bắt đầu đau, cái bụng co rút, bụng dưới đau tựa như có một thứ gì đó đang kẹp cấu!
Mắt thấy tiểu Mạc chân mềm muốn xuống ngồi, sợ tới mức tiểu Cẩn nâng chặt hắn dậy, sợ hắn ngồi xuống, đả thương chính mình đả thương hài tử, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện thiếu gia ngươi tranh thủ thời gian trở về đi, ta có chút chống đỡ không được a!
May mắn tiểu Mạc và tiểu Cẩn thân cao không sai biệt lắm, thân hình cũng không sai biệt lắm, thân thể mang thai của tiểu Mạc cũng không thay đổi béo, bằng không thì tiểu Cẩn thật sự muốn không chịu nổi cậu.
Tiểu Mạc từng ngụm từng ngụm hô hấp, làm cho mình hút vào càng nhiều không khí hơn, vuốt bụng của mình, nong nóng nóng đấy, nhưng mà chậm rãi biến mềm, lại một đợt cung lui trôi qua, hắn mấp máy môi, dùng sức trừng mắt nhìn, lần nữa nhấc chân lên.
Nhất định phải kiên trì, nhất định phải kiên trì, Huỳnh Tâm rất nhanh sẽ trở về, nhất định phải kiên trì! Hắn không ngừng cổ vũ cho mình, Lạc Huỳnh Tâm liền như một cái tín niệm của chính mình, chống đỡ hắn từng bước một chịu đựng đau đớn nhấc chân bước đi.
Lại rời đi không biết bao lâu, cái này không riêng tiểu Mạc rồi, liền tiểu Cẩn đều một đầu một thân mồ hôi, hắn cảm giác mình đều mệt mỏi không chị nổi, tiểu Mạc vẫn còn kiên trì, không khỏi cảm thán nội tâm tiểu Mạc cường đại. Nhưng mà hắn không biết, nội tâm chính thức cường đại chính là thiếu gia nhà hắn cơ, tiểu Mạc cùng Lạc Huỳnh Tâm cùng một chỗ lâu như vậy, tín niệm kiên định của y tựa như một cái hải đăng trong đời của tiểu Mạc, lại để cho hắn chịu đựng đau đớn có thể kiên trì bản tính nhấc chân, từng bước một bước đi.
Không biết lại đi bao lâu rồi, tiểu Mạc rốt cuộc không kiên trì nổi, tiểu Cẩn dùng tất cả khí lực rốt cuộc đem tiểu Mạc đưa đến bên giường, muốn tiểu Mạc ngồi xuống. Tiểu Mạc lắc đầu: “Không được... Ngồi, không ngồi được, ngươi đem đệm giường phủ kín đến trên mặt đất cạnh giường, ta quỳ một lát!”
Tiểu Cẩn gật gật đầu, giúp đỡ tiểu Mạc lại để cho hắn trước tựa ở bên giường thở một ngụm, động tác của mình lưu loát đem đệm giường trên giường giật xuống phủ kín trên đất cạnh giường, sợ hắn quỳ đau, lại đem chăn màn cũng kéo tới đây cùng nhau kê lót tốt, mới giúp đỡ tiểu Mạc tới đây.
Tiểu Mạc chống đỡ mép giường, làm cho mình chậm rãi quỳ đến cạnh giường, đem cánh tay chống lên trên giường, hai chân chuyển hướng, bụng nặng trịch rơi xuống tại trên đùi, hắn đóng hai mắt, nước mắt vì đau sắp chảy ra.
Tiểu Cẩn sợ hắn nhịn không được, tại bên cạnh vịn hắn, cái tay còn lại không ngừng giúp hắn bóp sau lưng, hy vọng giảm nhẹ một chút đau đớn nơi eo.
“A…! Đau chết mất! Ách...!” Tiểu Mạc ung dung nói câu, không biết là nói cho tiểu Cẩn nghe, hay vẫn là chỉ là vì trên tâm lý thoải mái một chút. Hắn đem cái trán trán đặt vào trên mu bàn tay, dùng sức hít sâu.
“Tiểu Mạc thiếu gia nhịn một chút, Thiếu gia khẳng định rất nhanh phải trở về đến rồi! Người nhất định phải chịu đựng!”
Tiểu Mạc không có trả lời, bình thường lúc nào cũng cười đùa tí tửng, rút cuộc không thấy, nghiêm túc nghiêm mặt, cắn chặc hàm răng gật đầu.