Editor: Sakura Trang
Sau khi Đại bảo ra ngoài trong phòng mặt rốt cục yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có tiếng tiểu Mạc khóc lóc, Lạc Huỳnh Tâm thở dài, kéo tiểu Mạc qua ôm vào trong lồng ngực mình, hôn một chút bụng lớn của y.
“Tiểu Mạc, ngươi là biết đến, ta từ nhỏ liền cùng phụ thân không thân, cùng ngươi thành thân sau mới cảm nhận được tình thân chân chính, ngươi ở bên cạnh ta, ta mới cảm thấy được ta mỗi ngày làm công việc bề bộn như vậy là có ý nghĩa, ta chỉ muốn xem ngươi mỗi ngày đối với ta cười, liền cảm giác được chính mình càng vội vàng càng việt đáng, ngươi biết không?”
Lạc Huỳnh Tâm rất ít nói nhiều như vậy, y từ trước đến nay thích làm không nói, thường thường đến sau cùng tiểu Mạc mới biết được Lạc Huỳnh Tâm làm điều gì, nhưng là y mỗi lần làm và quyết định, tuyệt đối là không thể chính xác hơn, lại thêm nữa tiểu Mạc mỗi ngày líu ríu không ngừng, hai người ở chung thật là hài hòa.
Nhưng là, ai nói Huỳnh Tâm chúng ta sẽ không nói lời tâm tình a, y nói một câu như vậy, còn hơn vô số lời ngon tiếng ngọt! Tâm tiểu Mạc ngọt giống ăn mật, xoa xoa nước mắt.
“Huỳnh Tâm, ta biết, về sau ta có bất luận cái gì không khoẻ đều sẽ nói cho ngươi, ta biết, có đôi khi sợ ngươi lo lắng, thường thường lại càng làm cho ngươi lo lắng, thực xin lỗi!”
Lạc Huỳnh Tâm yên lặng nhìn tiểu Mạc, cũng không nói thêm gì, thật lâu, lại ngẩng đầu lên, hôn một chút tiểu Mạc!
Tiểu Mạc hơi cong môi một cái, hạnh phúc không thôi!
Lạc Huỳnh Tâm chân lướt như bay, đi cực kỳ nhanh. Y muốn nhanh tiến đến thôn lân cận. Vừa rồi thôn lân cận có người tới, thôn bọn họ có một hộ buôn bán lớn, lúc trở về gặp cướp phỉ, thương vong thảm trọng, trong thôn liền chỉ có một đại phu không đủ, vì thế tới thôn trấn Lạc Huỳnh Tâm ở để cầu cứu.
Lúc y đến, đại phu trong thôn đã nhìn, nên băng bó băng bó, nên bôi thuốc bôi thuốc, nhưng đại phu trong thôn rõ ràng y thuật thật bình thường, lẽ cũng có thể xem một chút bệnh đơn giản hay bị thương nhẹ, đối mặt mấy cái thương thế có vẻ nghiêm trọng, có chút thúc thủ vô sách (bó tay).
Lạc Huỳnh Tâm để cho tâm mình lắng đọng lại, lúc y ra khỏi nhà đúng là lúc vừa qua giờ cơm không lâu, vốn muốn cùng tiểu Mạc ra ngoài loanh quanh tản bộ, kết quả lại vẫn không kịp làm, liền thấy tiểu đồng trong y quán vội vàng chạy tới nói rõ nguyên nhân.
Lúc ấy Lạc Huỳnh Tâm có chút do dự, chuyến đi này không chừng một đêm đều đã cũng chưa về, ban đêm Tiểu Mạc bên người không ai như thế nào được, hắn sắp sinh, có bất luận cái sai lầm gì chính mình đều đã chịu không nỗi. Nhưng mà… Lương y như từ mẫu, một ít tai nạn thương tổn như thế, là chờ cứu mạng, người ta cũng có người nhà, có lẽ cũng có ái nhân và hài tử đang chờ bọn họ về nhà, làm sao có thể nói không đi là không đi được!
Nội tâm đấu tranh kịch liệt, đã thấy Tiểu Mạc kéo ống tay áo Lạc Huỳnh Tâm. Y quay đầu lại, gặp Tiểu Mạc nâng bụng, cười hắc hắc với y, Huỳnh Tâm, ngươi đi đi, mạng người quan trọng nhất, Ta biết ngươi không yên lòng ta, như vậy, tối hôm nay để cho tiểu Cẩn ngủ trên giường nhỏ bên ngoài, ta có cái động tĩnh gì nhất định kêu hô hắn có được hay không. Hơn nữa, ta cũng không nhất định sẽ sinh trong tối hôm nay a, chẳng may, liền thật sự là tối hôm nay sinh, cũng không thể nhanh như vậy liền ra đời đi, có lẽ ta đều còn chua vỡ ối, ngươi liền trở lại a!”
Tiểu Mạc nói thoải mái, chỉ là hi vọng Lạc Huỳnh Tâm không cần quá lo lắng, bởi vì hắn, mà làm trái lương tâm mình.
Hắn biết Huỳnh Tâm là một người mềm lòng như thế nào, không hiểu y có lẽ cảm thấy được y người này ăn nói có khôn khéo, đối với người đạm mạc, nhưng là chỉ có đến gần y mới biết, y có một trái tim mềm mại hơn bất kì ai, đối sinh mệnh, y là tôn trọng, không phân địa vị cao thấp giàu nghèo, không đành lòng khinh nhờn, Tiểu Mạc so với người nào cũng biết, Lạc Huỳnh Tâm là một thầy thuốc như thế nào, y được người khác tôn kính! Nếu tối hôm nay bởi vì hắn mà đi không được, có lẽ chuyện này sẽ trở thành trí nhớ không phai nhật trong lòng y, giống như một móng vuốt ma quỷ, lưu lại một vết trảo không thể xóa nhòa, y sẽ hội áy náy cả đời!
Lạc Huỳnh Tâm rõ ràng nhìn qua có chỗ động dung, nhìn nhìn tiểu Cẩn, lại nhìn tiểu đồng nhi nhà lão quán trưởng, gật gật đầu.
Nói với tiểu Cẩn: “Tiểu Cẩn, sau khi Đại bảo ngủ ngươi đem Đại bảo cho Tôn gia phụ thân, nhờ hắn giúp một chuyện, đã nói ta ngày khác nhất định đăng môn bái tạ. Ngươi tối hôm nay liền ngủ trên giường nhỏ gian ngoài, nhất định phải chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Mạc!”
“Vâng thưa thiếu gia, người cứ yên tâm đi, tiểu Mạc thiếu gia giao cho ta!” Tiểu Cẩn bình thường đừng nhìn ầm ầm ĩ ĩ, nhưng là một người tâm tư cẩn thận, nếu nói thật sự, là một người cực kỳ khiến người khác yên tâm nếu gioa cho chuyện gì.
Gật gật đầu, thu dọn đồ của mình, vội vàng đi theo tiểu đồng bước đi!
Tiểu Mạc chống eo, nhìn bóng dáng màu xanh của Lạc Huỳnh Tâm biến mất mất ở trong tầm mắt, thật lâu không thể thu về!
*
Dưới tay Lạc Huỳnh Tâm đang lần mò bộ ngực một chàng trai trẻ tuổi, xương sườn của hắn chặt đứt một cây, lão Đại phu trong thôn tóc bạc, tuổi tác tuy lớn nhưng lại không đụng tới quá loại tình huống này, khám khám đợi cho Lạc Huỳnh Tâm tới mới khẩn trương dẫn y đến xem chàng trai trẻ này.
Người trẻ tuổi giờ phút này đã hôn mê sâu, hô hấp mỏng manh, Lạc Huỳnh Tâm lại thăm dò chút mạch đập của hắn, ổn định tâm thần, quay đầu nói với lão Đại phu: “Lão tiên sinh, người nhanh nhanh mang tới một chút băng gạc dài tới, ta sau khi điều chỉnh xương lại vị trí cũ cần băng bó dầy một chút, xương sườn khả năng chui vào phổi, nhưng là xem trạng thái hắn hẳn là có thể chịu được, ta trước viết bài thuốc, người tìm người sắc thuốc, sau khi nắn xương cho hắn lập tức cho hắn uống.”
Lão giả tóc bạc gật gật đầu, nhanh chóng người đi cửa hàng lấy vải mỏng, lại cầm phương thuốc của Lạc Huỳnh Tâm đi tìm người sắc thuốc.
Bên cạnh đứng một trung niên nhân, vẻ mặt lo lắng nhìn Lạc Huỳnh Tâm, bộ dáng muốn nói chuyện lại sợ quấy rầy đến y.
Lạc Huỳnh Tâm nhưng không có xem bất luận kẻ nào, y bình tĩnh ở bên người người trẻ tuổi dọc theo lồng ngực, tìm đúng vị trí, quyết đoán xuống tay, nam nhân trung niên chỉ cảm thấy hoa mắt, Lạc Huỳnh Tâm đã buông tay xuống.
“A…!” Đột nhiên một phen kêu đau, người trẻ tuổi khinh hô một tiếng, lập tức yên lặng xuống, thấy thế trung niên nhân liền muốn nhào lên, bị Lạc Huỳnh Tâm một phát ngăn lại: “Người cứ yên tâm, lúc trở lại vị trí cũ rất đau, hiện tại đã không ngại, lát nữa ta băng bó cho hắn, xương sườn không dễ dàng được, cần hắn nhiều tĩnh dưỡng một trận, nhớ kỹ thiên vạn đừng cho hắn bị nhiễm phong hàn, một khi ho khan, đối phổi cùng xương sườn cũng không tốt.”
Trung niên nhân nước mắt bá một chút chút đến đây, không ngừng gật đầu, hận không thể quỳ xuống cho Lạc Huỳnh Tâm, thanh âm của y thanh nhã đạm mạc, làm cho người ta một loại cảm giác tin phục, làm cho người ta cảm giác giống như trời sập, theo ý y chẳng qua cũng chỉ là chuyện mây khói.
Chẳng qua trong chốc lát lão đại phu cầm lấy băng gạc và thuốc tới đây, Lạc Huỳnh Tâm nhận lấy vải gạt cố định cho người trẻ tuổi, liền lui ra.