Đợi nửa canh giờ vẫn không thấy dáng vẻ chậm chạp và giọng nói của lão quản sự, trong lòng không thể chờ đợi thêm nữa, dứt khoát xuống giường, đeo giày, định tới Mạnh Xuân viện nhìn lén một cái. Vừa cất tiếng thở dài, chợt nghe thấy một loạt tiếng chim hót chiêm chiếp vọng vào từ bên ngoài cửa sổ.
Trong phủ cũng không nuôi bất kỳ loài chim nào, vào ban đêm lại có tiếng một đàn chim hót khiến người ta lấy làm lạ. Nàng đưa tay đẩy cửa nhìn ra bên ngoài. Phượng Cửu cảm thấy, nàng đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ có cảm giác chấn kinh như vậy. Trong đình viện, bởi vì A Lan Nhược yêu vẻ đẹp tự nhiên nên mọi cảnh tượng đều chất phác, ngay đến cả cái sân trước nhà cũng rất bình thường, giản dị, nơi đặc biệt nhất có lẽ cũng chỉ là ở một đầu cây cầu trong đình viện có rất nhiều cây cổ thụ rậm rạp, khi mặt trời lên cao là một nơi hóng mát lý tưởng.
Nhưng lúc này, dưới ánh trăng sáng, trước mắt nàng là cảnh tượng từng đám cánh hoa liên tiếp nối đuôi nhau tạo thành một biển hoa phật linh phiêu diêu, ở giữa biển hoa là hình một con chim tước sáng rực, cánh hoa theo gió tung bay, trên mặt đất là một thảm hoa tuyết trắng, thảm hoa ở bên trên cao hơn mặt đất một tấc, mang màu lam của cánh hoa quỳnh, tựa như một chiếc chén nhỏ lung linh trôi nổi giữa không gian đầy ánh sáng bạc.
Tử y Thần Quân nhàn nhã đứng trong biển hoa, miệng đang cắn dở nửa viên kẹo hồ ly, cúi đầu đưa tay cuốn hoa thành một chiếc vòng hoa, phát hiện nàng đang đứng ở cửa phòng, nhìn nàng một lát, đem vòng hoa đã kết xong đưa về phía nàng. Phượng Cửu đứng yên không động một hồi lâu, mấy còn chim tước đã bay tới bên tay Tức Trạch, nâng vòng hoa đặt lên trên đầu Phượng Cửu.
Một cành hoa nhỏ gài thêm những vòng hoa dại hoặc trắng hoặc lam, yên ổn nằm trên đỉnh đầu nàng, rất hợp với cảnh tượng lúc này. Phượng Cửu vẫn dựa vào khung cửa lo lắng, trong đầu nhất thời hiện ra nhiều suy nghĩ. Thí dụ như Chiết Nhan thường xuyên khoe khoang về rừng đào mười dặm của hắn, hôm nay xem ra biển hoa phật linh này có thể sánh ngang với rừng đào ấy, cả về độ lớn lẫn sắc đẹp.
Lại thí dụ như Kỳ Nam Thần cung cách đây một quãng đường khá xa, mà Tức Trạch lúc này lại xuất hiện ở đây, có thể nhận thấy là hắn vừa tới, có nên mời hắn vào trong phòng uống chén trà nóng một lát không? Thí dụ nữa chính là trong lịch sử ghi lại từ thời thượng cổ, khi một nam tiên yêu ai đó sẽ kết vòng hoa tặng cho tiên nữ mà trong lòng mình ngưỡng mộ làm vật đính ước, Tức Trạch lại tặng vòng hoa cho nàng coi như tạ lễ nàng đã làm kẹo hồ ly cho hắn, có thể thấy được hắn đã quá khách khí, hơn nữa cũng chưa từng tìm hiểu về lịch sử… Trong tiếng chim kêu rộn ràng, mặc dù nàng đang mải mê suy nghĩ nhưng Tức Trạch lại vẫn rảnh rỗi đứng trong biển hoa nói: “Lại đây, ta dẫn nàng đi xem lễ nữ nhi”.
Lời nói giống như gió thoảng qua nhưng lại giống như một sức mạnh vô hình nào đó lôi kéo, Phượng Cửu đi về phía Tức Trạch, quần của nàng vung lên trên thảm hoa, đám hoa dưới đất sáng rực lên, quanh quẩn bên mắt cá chân của nàng. Phượng Cửu lững thững đi trên thảm hoa, những cánh hoa lại biến thành rất nhiều điểm sáng.
Mà đàn chim tước cũng cất lên những tiếng kêu vui tai, nàng bỗng cảm thấy vui, cao hứng nói với Tức Trạch: “Khó có lúc ngươi khiến cho nơi này trở nên đẹp như vậy, chúng ta đi dạo ở đây một lát, không ra ngoài…”, lời nói còn chưa hết, thắt lưng đã bị nắm lấy, ba chữ “có được không?” vừa ra khỏi miệng, hai người đã mơ hồ đứng trong buổi chợ đêm ở vương thành.
Phượng Cửu nhìn những cánh hoa tung bay giữa không trung mà trợn mắt há hốc miệng: “Ngươi đem cảnh tượng huyền ảo này… phủ kín khắp thành sao?”. Lúc ấy có hai cô nương đang chơi đùa đi qua trước mặt bọn họ, nói vài câu loáng thoáng: “Có lẽ là vị Thần Quân kia đêm nay tâm tình tốt, vì muốn nữ tử trong lòng mình được vui vẻ nên mới tạo ra cảnh tượng huyền ảo đẹp như vậy trong lễ nữ nhi, vị Thần Quân kia đúng là thật cuồng si, nữ tử trong lòng hắn thật là có phúc phận”.
Phượng Cửu có phúc phận kia đang chuyên tâm đuổi theo Tức Trạch vào trong chợ, hai cô nương ấy nói gì nàng cũng không nghe được, lúc đuổi theo vẫn không quên nói tiếp: “Tạo ra cảnh tượng như vậy tuy không phải là pháp thuật gì nặng nề nhưng phủ rộng khắp thành thì rất hao phí linh lực, vài ngày trước ngươi còn bị trọng thương, lúc này lại không biết tốt xấu, ta thật không hiểu tại sao ngươi lại làm một việc lợi bất cập hại như vậy?”.
Bộ dạng Tức Trạch giống như thể nàng hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch: “Không phải hai nàng kia vừa nói sao, tối nay tâm tình ta tốt”. Phượng Cửu không khỏi thắc mắc: “Trước kia chưa từng thấy tâm tình ngươi tốt tới mức này, hôm nay vì sao bỗng nhiên lại tốt khác thường như vậy?”.
Tức Trạch chỉ chỉ viên kẹo hồ ly đã tan mất hình dạng trong tay: “Nàng cho ta cái này”. Phượng Cửu ngẩn người. Nàng yên lặng đưa mắt nhìn viên kẹo hồ ly, lại chậm rãi nhìn sang Tức Trạch, một hồi lâu sau nói: “Ta tặng ngươi mấy viên kẹo hồ ly mà ngươi vui như vậy sao?”.
Thanh âm Tức Trạch nhu hòa, ừ một tiếng, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng: “Nàng tặng kẹo hồ ly, ta rất vui, tới đây cùng nàng đón lễ nữ nhi, tạo ra cảnh tượng huyền ảo mà nàng thích, ta có ý gì, nàng hiểu được chứ?”. Tức Trạch vừa ừ một tiếng kia, tâm của Phượng Cửu đã sớm tan ra như viên kẹo hồ ly, lại nghe được những lời này, tâm tư đã tan thành nước dường như muốn bốc hơi.
Thiếu niên này thực sự khiến cho người khác phải thương xót, khi còn nhỏ không có cha mẹ, không có tình thương yêu, lúc này chỉ tặng hắn mấy viên kẹo hồ ly không đáng giá mấy đồng tiền, hắn lại có thể cao hứng tới như vậy. Thiếu niên này còn thực sự là một tri âm tốt, nàng tặng kẹo hồ ly cho nhiều người như vậy, chỉ có một mình hắn tới báo đáp lại một cách trân trọng, người khác ghi nhớ ân tình báo đáp về sau, còn hắn nhận một ân tình sẽ báo đáp một ân tình.
Phượng Cửu dành cho Tức Trạch một ánh mắt tỏ vẻ ta hiểu, giọng nói hàm chứa tình yêu thương và sự cảm động: “Ta hiểu, ta rất hiểu”. Tức Trạch yên lặng trong chốc lát: “Ta cảm thấy nàng không hề hiểu”. Phượng Cửu đồng tình nhìn hắn. Trong thói đời hôm nay, người nhận một ân báo một ân như Tức Trạch không còn nhiều, sẽ không dễ dàng tìm được tri âm.
Tức Trạch hắn, nhất định là một thanh niên rất cô độc. Quá nhiều người không hiểu hắn, cho nên gặp được người có thể hiểu hắn, trong chốc lát hắn không thể tiếp nhận ngay được. Cái này cũng không thể ép buộc hắn. Nàng càng nhìn hắn, càng cảm thấy có một thứ tình cảm giống như tình mẫu tử ấm áp nhộn nhạo trong lòng, hận không thể quay trở lại lúc hắn còn nhỏ mà trở thành mẫu thân để chiếu cố hắn, bàn tay không nhịn được đưa lên xoa xoa vai hắn: “Ngươi nói ta không hiểu, ta đúng thật không có hiểu, ngươi nói thế nào thì chính là như vậy”.
Lại nhìn tay của hắn: “Chiếc kẹo này chỉ còn cái que, chín cái kia ngươi đã ăn hết rồi ư? Ngươi thích ăn kẹo này? Hiện tại ta không mang theo kẹo này trên người, ở chợ đêm chắc chắn có bán điểm tâm, ta sẽ mua cho ngươi hai hộp, khi nào trở lại rồi ta sẽ làm cho ngươi nhiều hơn nữa được không? Hoặc là ta sẽ cho ngươi ở bên cạnh xem ta làm, chỉ có một mình ta ở trong bếp làm kẹo cũng rất chán”.
Tức Trạch nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Ta không kén ăn, nàng làm cái gì ta ăn cái đó”, lại nói: “Nàng có thể quan tâm tới ta như vậy, ta thật cao hứng”. Khóe mắt Phượng Cửu gần như rưng rưng lệ, lời này nói ra thực thân thiết, nàng cũng biết nhiều người có nội tâm cô độc, nhưng có lẽ không có ai dịu hiền như Tức Trạch.
Nàng càng cảm thấy Tức Trạch đáng quý hơn. Phượng Cửu nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ rằng không biết khi hắn còn là một đứa nhỏ sẽ đáng thương thế nào, không cha không mẹ mà có thể lớn được như vậy, không hiểu được đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất, chỉ hận lúc còn nhỏ không thể mua đồ chơi cho hắn, không thể dạy hắn chơi các trò chơi cho thỏa thích.
Ánh mắt nàng trìu mến, nàng nắm lấy tay áo Tức Trạch, trong lòng dạt dào yêu thương: “Đi, ta dẫn ngươi đi chơi cho thật đã!”. Nữ nhi lễ, nghĩa hiển ngôn* chính là ngày lễ dành cho các cô nương, thần tiên ở ngoài Phạn Âm cốc thường không biết tới ngày lễ này, nhưng hai trăm năm trước Phượng Cửu chính là khách quen ở trần gian, đương nhiên có chút hiểu biết, nhận thấy tiết khất xảo* ngày bảy tháng bảy có vài phần giống với ngày lễ này.
*Nghĩa hiển ngôn: Nghĩa trên bề mặt câu chữ mà người nghe, người đọc không cần phải suy nghĩ để nhận diện và lý giải ý nghĩa này. *Tiết khất xảo: Tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá. Nhưng ngày lễ của thần tiên đương nhiên là thú vị hơn rồi.
Thí dụ như dãy đèn đường này, mỗi thân đèn đều miêu tả một loại thú mang lại may mắn, có thể nói là sáng tạo, cho dù là bên trên chỉ treo duy một chiếc đèn lồng, chỉ cần áp tai gần lại cũng có thể nghe được tiếng gió lướt nhẹ qua truyền ra từ bên trong. Lại thí dụ như quán nhỏ bán tò he* trước mắt cũng là một cách sáng tạo rất độc đáo, thoạt nhìn khá vừa mắt.
*Tò he: Một loại đồ chơi dân gian được làm bằng bột gạo hoặc bột mì, ban đầu chỉ nặn hình, được dùng làm đồ cúng lễ, sao đó có gắn thêm phần que ở bên dưới, dùng làm đồ chơi cho trẻ nhỏ. Không rõ tò he xuất hiện từ khi nào, chỉ biết Việt Nam, Trung Quốc và Nhật Bản đều có loại đồ chơi đặc sắc và sáng tạo này.
Vị tiểu ca đang ra sức dùng số bột còn dư nặn một chiếc đàn Không* nhỏ, đặt vào bên cạnh một loạt những con tò he khác, chiếc đàn Không tuy bằng đất nặn nhưng vẫn tạo ra tiếng nhạc. Phượng Cửu cảm thấy thú vị, ánh mắt nhìn rất chăm chú, nghe thấy Tức Trạch bên trên hỏi: “Nàng thích cái đàn Không này sao?”.
*Đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây. Tức Trạch hỏi như vậy, không khỏi khiến cho nàng nhớ tới biểu đệ, Cục Bột. Cục Bột là một hài tử hết sức khéo léo, muốn cái gì chưa bao giờ nói rõ ràng là mình muốn, tỷ như nàng dẫn nó xuống phàm giới chơi, thấy trứng tráng bao* thì mắt mở to ngấn nước, vê vê chéo áo e lệ hỏi nàng: “Phượng Cửu tỷ tỷ, tỷ muốn ăn bánh nướng sao?”, nàng sẽ hiểu rằng, nó muốn ăn bánh nướng.
*Trứng tráng bao: món trứng ốp la. Trứng ốp la hay còn gọi chung là trứng chiên (phiên âm tiếng Pháp "Oeufs au plat") là một món thức ăn làm từ trứng gà bằng phương pháp chiên nhanh qua chảo dầu, trứng chiên có tròng đỏ còn trong thể lỏng nằm giữa tròng trắng (lòng đào), khác với trứng ốp lết ("Omelette") là trứng đánh lên cho tròng đỏ và tròng trắng lẫn vào với nhau rồi đổ vào chảo chiên.
Cách Tức Trạch đặt câu hỏi lúc này, thật sự rất giống với Cục Bột. Khuôn mặt vị tiểu ca đối diện Tức Trạch lập tức sáng rực như hoa sen: “Công tử quả nhiên thật tinh mắt, tiểu nhân mặc dù có cái hư danh là tài nói khoác, nhưng kỳ thực có sở trường nặn đàn Không, trong thành cũng có rất nhiều vị công tử tới chỗ của tiểu nhân mua đàn Không tặng cho các cô nương, cái đàn Không này là chiếc cuối cùng rồi, công tử nếu muốn tiểu nhân giúp công tử…”.
Lời nói còn chưa dứt, Phượng Cửu đã ném một miếng vàng lá lên trên mặt bàn: “Tốt, ta muốn, bọc lại!”. Khuôn mặt vị tiểu ca sững sờ, lắp bắp nói: “Là tiểu thư muốn mua sao? Không phải là các vị công tử thường mua cho cho các tiểu thư ư?”. Tức Trạch còn chưa kịp phản ứng, Phượng Cửu đã lấy món đồ kia đặt vào trong lòng bàn tay hắn, lời nói phát ra vô cùng trìu mến: “Ngươi từ nhỏ tới giờ còn chưa được chơi cái này đúng không? Cái này mặc dù được làm từ bột gạo và lúa mì nhưng không ăn được, đặt nó ở đầu giường ngắm chơi mấy ngày cũng được.
Nếu muốn ăn, phía trước có một tiệm bán kẹo đường, ta sẽ mua cho ngươi”, háo hức nói: “Cái đàn Không này ngươi có thích không?”. Tức Trạch khó khăn nhìn nàng một lát, đắn đo nói: “… Thích”. Phượng Cửu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, quay đầu nhìn vị tiểu ca đang trợn mắt há mồm trước mắt, hào sảng nói: “Ngươi làm được cái này, hắn rất thích, đây chính là công lớn của ngươi, tiền thừa không cần phải trả lại, coi như cảm tạ tài năng của ngươi”.
Mặt vị tiểu ca ngẩn ngơ, nhận lấy miếng vàng, kính nể đưa mắt nhìn bóng lưng Phượng Cửu đã đi xa, lẩm bẩm khen: “Thật là cô gái kỳ lạ, thật vĩ đại!”. Phượng Cửu mua hai chiếc kẹo đường hình rồng phun lửa như đã hứa với Tức Trạch, ngoài ra nàng còn mua thêm hai hộp bánh ngọt.
Dọc đường đi, Tức Trạch từng hỏi qua nàng có muốn mua một vài thứ nữa không. Một quả cầu làm bằng lông đuôi của tộc Tỷ Dực Điểu, một cái mặt nạ hồ ly, lúc ấy hắn tự lẩm bẩm rằng mình sai lầm rồi, sau đó là một cái khóa bát quái. Vì thế nàng nhất nhất mua một quả cầu, một cái mặt nạ, một cái khóa cho hắn.
Mua xong lại bày ra bộ mặt rất thỏa mãn, hỏi Tức Trạch một câu có thích hay không, đương nhiên, Tức Trạch chỉ có thể trả lời rất thích. Nghe Tức Trạch nói ra chữ thích, Phượng Cửu vô cùng cao hứng, không nhịn được liền thưởng ngay cho những người tiểu thương bán rong đồ chơi kia.
Đi dạo một đêm, bạc trong túi đã hết nhẵn nhưng nàng lại hết sức hài lòng. Ba bốn đứa nhỏ mang mặt nạ đùa giỡn chạy qua hai người bọn, có đứa nhỏ cao hứng nhảy lên với đóa hoa quỳnh nở ở trên cao, nhưng đóa hoa kia lại đung đưa giữa không trung né tránh như có tri giác, đứa nhỏ sửng sốt một hồi, chớp mắt lại cười khanh khách bỏ chạy.
Phượng Cửu nhất thời nhớ tới trước đây chính mình giống như Hỗn Thế Ma Vương, quay đầu lại nhìn Tức Trạch, vui vẻ nói: “Trước đây khi còn bé ta cũng giống bọn chúng, cũng thích chạy tới chạy lui ở trên đường như vậy”. Thời thơ ấu của nàng thực sự có rất nhiều chuyện thú vị, vừa đi vừa mặt mày hớn hở thao thao bất tuyệt nói với Tức Trạch những chuyện thời nhỏ: “Khi đó ta có một bạn học cùng trường, là giống sói lông xám, có một lần ta không cho hắn chép bài, hắn thừa dịp ta ngủ trưa ở trường bèn đem da lông… Ách, lông chim trên người ta tất cả đều nhuộm thành đen”.
Tức Trạch ngắt lời nàng: “Nàng trước đây thường bị khi dễ sao?”. Phượng Cửu nhướng mày: “Sao có thể chứ, môn sinh trong trường nịnh bợ hiếu kính ta còn không kịp, chỉ có lang đệ đệ thỉnh thoảng còn dám phản kháng một chút, đương nhiên đều bị ta trả thù. Hôm phu tử đưa chúng ta đi lên núi để học nhận biết thảo dược, buổi tối phải ngủ lại trong núi, ta bèn vào rừng bắt một con thỏ, thừa dịp lang đệ đệ đó ngủ đem đặt con thỏ ở dưới bụng của hắn, sáng sớm hôm sau nói cho hắn đó là lúc hắn nằm mơ sinh ra nó, ta còn giúp hắn đỡ đẻ, lang đệ đệ sợ đến nỗi khóc ngay tại trận”.
Khóe miệng Tức Trạch nở một nụ cười hài lòng nói: “Làm tốt lắm”. Phượng Cửu thở dài một tiếng: “Nhưng sau lại hắn biết được là ta gạt hắn, bèn đuổi đánh ta hai tháng liền”. Tức Trạch nói: “Đuổi hai tháng?”. Phượng Cửu bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Bởi vì hai tháng sau đó thi học kỳ, hắn muốn chép bài môn lịch sử thượng cổ của ta”.
Tức Trạch gật đầu nói: “Xem ra nàng rất khá môn lịch sử thượng cổ”. Phượng Cửu thoáng giật mình, nhưng lập tức dứt bỏ tạp niệm, thẳng thắn nói: “Là như vậy, trước đây ta có sùng bái một vị tôn thần, hắn là đại anh hùng thời thượng cổ, một bộ sử thượng cổ quả thực cũng chỉ là để ghi lại những chiến công huy hoàng của hắn, ta đương nhiên đọc đến thuộc làu”.
Thấy Tức Trạch bỗng nhiên nghỉ chân, nàng cũng dừng lại, lại nói: “Kỳ thật khi đó, ta còn nghĩ sẽ vì hắn mà bỏ chút công sức học những thứ hắn thích, có điều thứ hắn thích chính là phật lý, môn này ta có tâm vô lực. Ta khi ấy vẫn luôn không hiểu được hắn trước đó cả ngày chém chém giết giết, vì sao lại muốn ngộ giáo lý phật pháp, sau đó có một ngày rốt cục hiểu được, kẻ vung kiếm giết người, không hẳn là không thể bàn luận về phật lý.
Kỳ thật hắn còn thích câu cá, nhưng đáng tiếc phu tử không đưa ra môn thi câu cá”. Dứt lời tự đáy lòng cảm thấy đáng tiếc bèn thở dài một tiếng. Nàng vừa ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt của Tức Trạch có chút khó hiểu, tay hắn vuốt ve vòng hoa hơi lệch trên đầu nàng, thấp giọng nói: “Nàng đã vì hắn mà làm rất nhiều”.
Phượng Cửu nghe ra lời này là khen nàng, có chút ngại ngùng, thuận tay cầm lấy chiếc mặt nạ vừa mua cho hắn đeo lên, từ phía sau mặt nạ truyền đến thanh âm ấp úng: “Cái này, cái này thực ra cũng không tính là nhiều gì cả, chỉ là lúc nhỏ có chút ngây thơ mà thôi”. Chợt nghe thấy phía trước có những thanh âm reo hò rộn ràng vang lên, phấn chấn nói: “Phía trước tựa hồ như các cô nương đang ném hương bao, mau đi đi, ta cũng muốn xem một chút”.
Việc các cô nương ném hương bao trong ngày lễ nữ nhi của tộc Tỷ Dực Điểu, Phượng Cửu đã từng được nghe. Nghe nói ban đêm trong thành có một ngôi lầu cao mọc lên, tên là Vụ Nữ Lâu, lầu này vạn năm trước được Vụ Nữ Quân - người cai quản sao Vụ Nữ - tặng cho một vị vương tử của tộc Tỷ Dực Điểu làm lễ vật đính ước.
Có điều tộc Tỷ Dực Điểu không có thói quen lấy người ngoại tộc, hai người tuy có một thời gian yêu đương ngắn, nhưng cuối cùng lại đành chấp nhận vô duyên, lưu lại một tòa lầu chỉ hiện thế vào đêm lễ nữ nhi, tạo điều kiện cho các cô nương được lên đài cao, nói ra hết tấm lòng của mình.
Trong truyền thuyết, về đêm, các cô nương mang theo hương bao do chính tay mình cẩn thận thêu, lên lầu, nếu như người mình yêu đi qua dưới lầu thì ném hương bao xuống người đó, nếu hắn có tình ý sẽ nhận hương bao, nếu không có tình cảm thì vứt hương bao, nhưng vị công tử nào bị ném hương bao thì phải đi chơi một đêm cùng cô nương đã ném bao.
Từ tận trong đáy lòng Phượng Cửu cảm thấy, đây quả thực là một lễ nghi vừa hữu tình lại vừa mang thú đùa giỡn, nếu như Thanh Khâu có loại lễ nghi như thế này sớm mấy vạn năm thì có lẽ Mê Cốc cũng không còn độc thân tới tận bây giờ. Nàng hăng hái bừng bừng dẫn Tức Trạch đi thẳng về phía Vụ Nữ Lâu, trên đường lại gặp lại vị tiểu ca bán hàng khi nãy, vị tiểu ca vội vàng cất tiếng chào hỏi bọn họ: “Dáng vẻ của tiểu thư vội vã như vậy là muốn chạy tới Vụ Nữ Lâu sao? Xin khuyên tiểu thư một câu, công tử nhà ngươi lớn lên quá anh tuấn, thật sự là không nên tới nơi đó!”.
Phượng Cửu vội vàng nhưng chung quy vẫn không quên quay đầu cảm tạ vị tiểu ca một câu, vui mừng mà nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, hắn là hoa đã có chủ, đương nhiên sẽ không nhận hương bao của các cô nương, cảm phiền tiểu ca đã nhắc nhở”. Lời tiểu ca kia vừa nói bị lẫn vào trong giọng nói ồn ào của biển người xung quanh, nhưng câu nói ấy cũng chỉ là nói với Phượng Cửu, thế nên Phượng Cửu có chút không yên tâm mà nói với Tức Trạch: “Những lời ta vừa nói, ngươi có nghe rõ không?”.
Tức Trạch rất tự nhiên cầm lấy tay nàng để đề phòng việc nàng bị cuốn theo biển người kia: “Ừ, ta là hoa đã có chủ”. Phượng Cửu kéo mặt nạ xuống, vẻ mặt có chút ngưng lại: “À, câu này đúng là ta có nói, nhưng đó không phải là trọng điểm, cái quan trọng là ngươi không thể tùy tiện nhận hương bao của các cô nương khác, hiểu chứ?”.
Mới vừa rồi đã quên dặn dò hắn. Tức Trạch này là một thanh niên cô độc không có bạn bè, lúc này nếu có thấy cái gì đương nhiên cũng là điều mới lạ với hắn, từ việc hắn yêu thích quả cầu, mặt nạ và chiếc khóa bát quái thì có thể nhận ra như vậy. Nếu như hắn cảm thấy hương bao của các cô nương cũng là một điều mới lạ, vì hiếu kỳ mà nhận lấy hương bao của cô nương nào đó… Cô nương ném hương bao đương nhiên sẽ cho rằng tâm nguyện của mình đã hoàn thành, nhưng sự thực thì chỉ là hắn vui đùa một chút, nếu như các cô nương hiểu được rồi, nhất định sẽ thống khổ, thậm chí còn suy nghĩ không thông suốt mà nhảy tự tử từ trên Vụ Nữ Lâu xuống.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi trùng xuống, lại nhìn hắn, lặp lại một lần nữa: “Nhất định không thể nhận hương bao của các cô nương, ngươi đã biết chưa?”. Tức Trạch nhìn nàng, ánh mắt thật sâu, dường như còn hàm chứa một nụ cười khó phát hiện ra, nói: “Ừ, đã biết!”.
“Thật đã biết?”. “Thật đã biết”. Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm. Đáng tiếc suy nghĩ của nàng đã quá đơn giản, vừa lúc đến trước Vụ Nữ Lâu, vô số hương bao lập tức ào ào bay tới đập vào hai người bọn họ. Phượng Cửu nhướng mày, trong truyền thuyết, khi các cô nương ném hương bao, các công tử có thể ném đi không nhận, bỏ qua duyên phận của mình.
Nhưng mấy cái hương bao rơi trên người Tức Trạch lúc này lại tựa như dính ngay tại người hắn, loại ném hương bao này cũng hơi quá đáng rồi. Nàng rốt cuộc đã hiểu được ý tứ nhắc nhở của vị tiểu ca khi nãy. Làn gió đưa một mùi hương thơm từ trên Vụ Nữ Lâu xuống, một loạt mỹ nhân trên lầu dựa lan can khẽ cười, có vài nhóm mỹ nhân khác đang vui vẻ xuống lầu, gặp vị công tử bị hương bao rơi trúng, cũng chính là Tức Trạch Thần Quân.
Đại nương bán phấn bên cạnh tặng cho Phượng Cửu một ánh nhìn cảm thông: “Cô nương đích thị là người ở bên ngoài mới tới cho nên tối nay mới dẫn người yêu đến nơi này đúng không?”. Phượng Cửu không hề để ý tới việc đại nương kia gọi Tức Trạch là người yêu nàng, lại gần nói: “Đại nương tại sao lại biết chúng ta không phải người ở đây? Đại nương chắc có lẽ cũng biết được vì sao những hương bao này không hề rơi xuống đất chứ?”.
Đại nương đã bán phấn cả đời dưới Vụ Nữ Lâu ,đương nhiên là biết chuyện này, thần sắc khó lường nói: “Trước kia, những hương bao này cũng chỉ là những hương bao bình thường thôi, Vụ Nữ Lâu khẳng định là nơi cầu lương duyên rất linh thiêng. Nhưng trăm năm trước trong thành xuất hiện một vị mỹ nam tử dung mạo trác tuyệt, là phu quân trong mộng của rất nhiều vị tiểu thư.
Các tiểu thư vì muốn có thể làm bạn một đêm với vị công tử kia mà đã tập hợp sức lực của mọi người, làm ra những chiếc hương bao khi ném sẽ dính lại trên người vị công tử kia mà không rơi xuống đất”, thổn thức một tiếng: “Vị mỹ nam tử kia vì vậy mà trong đêm lễ nữ nhi phải gắng sức một người đi chơi vương thành cùng bảy mươi ba vị tiểu thư.
Lão vẫn còn nhớ được đêm hôm ấy đúng là một cảnh kỳ lạ hiếm thấy”. Phượng Cửu trong đầu thầm tưởng tượng, than thở nói: “Quả thật là kỳ cảnh. Không biết sau đó vị mỹ nam tử ấy cưới cô nương nào trong bảy mươi ba cô nương kia không, có điều cho dù là cưới vị cô nương nào thì đó cũng là một đoạn giai thoại*”.
*Giai thoại: câu chuyện hay, lý thú. Đại nương kia một lần nữa lại dành cho nàng ánh mắt cảm thông: “Sau đó sao? Sau đó chín đời con một nhà mỹ nam tử kia đều đoạn tụ”. Phượng Cửu sửng sốt, chợt quay đầu lại liếc nhìn Tức Trạch. Khó trách tối nay hơn phân nửa nam tử qua lại dưới lầu đều là những kẻ không đứng đắn, khó trách Tức Trạch vừa tới đã bị ném hương bao quanh thân.
Thân thủ hắn đã không còn được nhanh nhẹn, lại có thể vì che chở nàng không bị những hương bao kia rơi trúng người nên mới khó tránh khỏi bị trúng vài hương bao. Là nàng đã cố ý mang Tức Trạch tới nơi này, nàng tuy không muốn quan tâm, nhưng nếu Tức Trạch nối gót người xưa, cũng vì chuyện xảy ra ở đây mà bị buộc trở thành đoạn tụ… Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được.
Nàng không dám tưởng tượng nhiều hơn nữa, nắm chặt tay Tức Trạch, kéo hắn bỏ chạy. Chỉ nghe loáng thoáng phía sau có tiếng nữ tử hờn dỗi: “Công tử, đừng chạy mà…”, nàng lôi Tức Trạch cố gắng chạy thật nhanh. Đám người rối rít mở đường, kéo theo rất nhiều thanh âm kêu la vang lên, một vài đóa hoa rơi xuống đất nhanh chóng bị dập nát.
Ánh sáng của đèn đường dần trở nên thưa thớt, Tức Trạch bị bắt chạy theo ở phía sau đầu chậm rãi nói: “Tại sao đột nhiên lại chạy?”. Phượng Cửu nghe được lời này của hắn, lại nhớ tới những mỹ nhân trên Vụ Nữ Lâu, nhất thời sợ run cả người: “Không chạy thì còn làm gì nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đêm theo các nàng đi chơi vương thành sao?”.
Tức Trạch ngừng lại một cái: “Nàng không muốn ta đi theo bọn họ?”. Vừa nói vừa kéo Phượng Cửu vào một con hẻm nhỏ, nơi này tuy có chút không xứng với thân phận của họ, nhưng hoa phật linh và mây lại nhiều hơn trong chợ, vầng trăng lộ ra từ trong mây, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Phượng Cửu đứng lại, vừa thở vừa nghĩ thầm, đây quả thực là một câu nói nhảm, ta đương nhiên không hy vọng ngươi bị các nàng ép thành đoạn tụ rồi, nhưng nàng khi nãy vừa chạy nhanh lại vừa nói đôi câu, lúc này không khỏi thở dốc, ngay cả một tiếng ừ cũng không nói nổi, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu một cái.
Cái gật đầu này tựa hồ khiến cho Tức Trạch hài lòng. Biển hoa phật linh dập dờn trong mây, trong con hẻm nhỏ yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nàng. Mới vừa rồi chạy trốn nhanh như vậy nhưng vòng hoa trên đầu nàng cũng không có rơi xuống, mồ hôi trên trán làm một ít tóc ươn ướt, vết bớt hình lông phượng bỗng nhiên trở nên hoa lệ đến kinh ngạc, khuôn mặt tuyết trắng hiện ra chút sắc hồng nhuận.
Nàng quả thực rất đẹp, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ nên còn chưa dính tới hai chữ phong tình, có điều lúc này lại giống như mỹ nhân phong tình thực sự. Chiếc mặt nạ rơi xuống cổ nàng, đôi tai hồ ly vướng trên cằm nàng, khiến nàng có chút không thoải mái, đưa tay gẩy gẩy, nhưng lại bị bắn ngược trở về, động tác này lộ ra chút ngây thơ.
Tức Trạch bước đến gần một bước, giúp nàng cầm mặt nạ, chẳng qua là cầm lấy nó như vậy nhưng cũng không nói là lấy xuống hay gạt đi giúp nàng. Ánh mắt xinh đẹp của hắn chăm chú nhìn nàng. Phượng Cửu không biết hắn muốn làm gì, cũng giương mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, nàng mới chậm chạp cảm thấy không khí lúc này có chút gì đó không đúng.
Mắt thấy Tức Trạch nghiêng thân về phía mình, nàng vội vàng lui về phía sau một bước, mở miệng nói: “Đã lâu lắm rồi ta chưa phải chạy mệt như vậy…”, những lời nói phía sau lại bị Tức Trạch chặn lại trong miệng. Hắn một tay ném chiếc mặt nạ kia đi, một tay đặt ở eo nàng, cúi xuống bên môi nàng, thấp giọng nói: “Ta cũng vậy”.
Phượng Cửu mở trừng hai mắt, đưa tay đẩy Tức Trạch một cái, nhưng lại không có tác dụng, hơi thở của hắn lướt qua khóe miệng nàng, khiến nàng có chút ngưa ngứa. Tay nàng đặt ở lồng ngực hắn, đẩy cũng không được mà không đẩy thì kỳ quặc, nàng vừa đẩy vừa ngập ngừng.
Vừa muốn đẩy thêm lần nữa lại cảm thấy cánh tay đang ôm eo nàng của hắn bỗng nhiên tăng thêm lực, khiến cho cả người nàng đều dán vào thân hắn. Nàng nhảy dựng, mở miệng kêu a một tiếng. Thấy trong ánh mắt đen nhánh của hắn hiện lên nụ cười, chỉ trong chốc lát trong miệng đã cảm thấy có một vật mềm trơn xâm nhập, trong đầu nàng đánh ầm một tiếng, khiếp sợ biết rằng đó chính là đầu lưỡi của hắn.
Ánh mắt của hắn vẫn trầm tĩnh, phảng phất giống như được ánh trăng thắp sáng, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng càng lúc càng áp sát, nàng không biết hắn muốn dồn ép nàng đến mức nào, chỉ mơ hồ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp gì tốt, đầu lưỡi cũng bắt đầu động đậy.
Cảm thấy thân thể Tức Trạch thoáng chốc cứng đờ. Việc này giống như một sự cổ vũ dành cho nàng, ngốc nghếch cuốn lấy lưỡi Tức Trạch, muốn đẩy hắn trở về. Tức Trạch nhìn nàng không chớp mắt, nhưng động tác giữa môi và lưỡi lại rất phối hợp, để mặc cho nàng cuốn lấy lưỡi của hắn cho đến khi trượt hẳn vào trong miệng hắn.
Nàng đúng là có đôi khi không muốn thua kém ai, thích phô trương thanh thế, mà tâm tư muốn phô trương một khi đã được thể hiện thì nhất thời rất khó có thể kiềm chế được. Nàng cảm nhận được mùi hương bạch đàn, là mùi trên người Tức Trạch. Trong đầu nàng trống rỗng, dựa vào bản năng kiên cường của mình, chỉ muốn khiến cho Tức Trạch lui đến mức hết đường lui mới thôi.
Tay nàng đặt lên vai hắn, kiễng chân, đôi môi dính sát vào môi hắn, đầu lưỡi trong miệng hắn liên tục đảo quanh, tự cho như vậy là rất có tính công kích. Thật lâu sau nàng mới lặng lẽ rời khỏi Tức Trạch, cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, hơi đau đau, lại càng hít thở gấp gáp hơn.
Hô hấp của Tức Trạch ổn định trở lại, mũi chạm vào chóp mũi nàng, môi chuyển qua khóe miệng nàng, phủ lên môi dưới của nàng, cái chạm nhẹ ấy khiến nàng khẽ run lên một cái, hắn ngập ngừng một chút bên khóe môi nàng, sau đó buông nàng ra. Chiếc mặt nạ một lần nữa lại được đeo lên cổ nàng, đôi tai hồ ly vẫn vướng trên cằm nàng.
Giống như là thời gian ngưng đọng rốt cuộc đã bắt đầu chảy, những đám hoa quỳnh bên cạnh lại tách ra, tạo ra những vết sáng lốm đốm, hệt như đom đóm mùa hè. Phượng Cửu ngẩn ngơ một hồi lâu, sửng sốt một hồi lâu, sau khi ý thức được mình vừa mới làm gì, trầm mặc một hồi lâu nữa.
Bàn tay Tức Trạch xoa xoa vòng hoa trên đầu nàng, nàng nghiêng người né tránh, khiến bàn tay hắn dừng lại ở giữa không trung, đúng lúc một đóa hoa quỳnh rơi xuống, đụng vào đầu ngón tay, những cánh hoa vỡ tan tành, giống như từ trong lòng bàn tay phát ra một vài gợn sóng. Thân ảnh của nàng dừng ở trong bóng tối, nói: “Ta… ta” một hồi lâu nhưng lại không nói thêm được gì, thấy Tức Trạch không để ý tới nàng, lúc lâu sau, trong thanh âm mang theo một chút xấu hổ, nói tiếp lời đang dang dở: “Ta vừa rồi không biết mình đã làm gì, tối nay ta vốn rất vui vẻ, tựa như hồi còn nhỏ không có sầu lo cũng chẳng phiền não, thật ra thì lúc nãy ta cũng vốn rất vui vẻ”.
Tức Trạch nhìn nàng: “Tại sao hiện giờ lại không vui?”. Nàng trấn áp sự bối rối, cố giả bộ bình tĩnh: “Mấy ngày gần đây ngươi giúp ta rất nhiều, ta cảm thấy tình cảm của ta dành cho ngươi đã có thể sánh ngang được với hai chữ bằng hữu, có thể ta có làm chuyện gì đó khiến cho ngươi hiểu lầm, nhưng đó không phải là chủ ý của ta.
Chúng ta tuy mang danh vợ chồng, nhưng điều này cũng không phải là điều ta mong muốn. Chúng ta kết thành bằng hữu, ngươi cảm thấy vậy có được hay không?”. Tức Trạch nhẹ giọng nói: “Nàng thật sự cảm thấy như vậy?”, thần sắc bình tĩnh nói: “Vậy lúc vừa rồi, nàng đang nghĩ tới ai?”.
Nàng nghĩ tới ai? Nàng đương nhiên cũng chẳng nghĩ tới người nào cả, nàng cảm thấy mới vừa rồi chắc chắn là nàng đã trúng tà nên mới muốn phô trương một chút như vậy. Nàng lắc đầu như cái trống xoay* nói: “Ta không nghĩ tới ai cả, ngươi đừng nói oan cho ta”, nàng chỉ cầu hắn bỏ qua đoạn thời gian vừa rồi, bổ sung thêm: “Ta nghe nói tâm không có chấp niệm cũng không có tham vọng là chuyện rất tốt.
Ta trước kia không mang hình dáng này, hiện tại cũng không muốn biến thành hình dáng này, ta không muốn có chấp niệm hay khát vọng gì, cũng không muốn bản thân trở thành chấp niệm hay hy vọng của người khác. Ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?”. *Trống xoay: Trống nhỏ, dẹt, hai bên tang trống có hai sợi dây gắn hai hạt vòng nhựa, khi lắc thì hai sợi dây va đập liên hồi vào hai mặt trống, tạo nên những tiếng kêu vang liêng tiếp, thường dùng làm đồ chơi cho trẻ nhỏ.
Trong tình huống này, tác giả nhắc tới trống xoay ý muốn nói là lắc đầu liên tục, tới mức muốn gãy cổ. Tức Trạch yên lặng nhìn nàng. Lúc nàng nói những lời này, không hề thấy nét ngây thơ như khi bỏ chạy khỏi chợ đêm nữa, thần sắc lúc ấy hàm chứa sự thận trọng khó có được.
Quả nhiên, vẫn còn quá nhanh, hắn đôi khi cảm thấy nàng rất thông minh, nhưng có khi cũng rất ngốc nghếch, còn có khi vừa thông minh lại vừa ngốc nghếch. Muốn cho nàng nới lỏng sự phòng bị với mình, trước tiên chỉ có thể thuận theo ý nghĩ của nàng mà thôi. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng, lát sau mới nói: “Mới vừa rồi chỉ là độc còn dư lại trong người ta còn chưa được thanh lọc sạch, nàng lại nghĩ gì vậy?”.
Phượng Cửu choáng váng. Mới vừa rồi lúc Tức Trạch hôn nàng, nàng liền nghĩ đến ngay, hoặc là Tức Trạch vừa trúng độc, hoặc là hắn thích nàng nên mới hôn nàng. Nàng cảm thấy hắn không thể xui xẻo đến như vậy, cả hai lần đều là trúng độc, chắc chắn là hắn có chút thích nàng, vậy mà nàng lại hôn đáp lại, hiển nhiên là đầu nàng bị cửa kẹp mất rồi.
Nàng lấy hết dũng khí, tự cho là mình lùi một bước để cho Tức Trạch cơ hội bộc bạch, nhưng lại không ngờ tới chẳng qua chỉ là độc của hắn còn chưa giải hết, có lẽ lúc này nàng cũng đang nhiễm độc trên người hắn. Quả nhiên vẫn là một chữ độc. Tức Trạch hỏi nàng đang suy nghĩ gì, nhất định là bởi hắn cảm thấy được nàng thích hắn, lời này cũng nhất định là ám hiệu nàng đã suy nghĩ nhiều.
Nàng xác thực nghĩ rất nhiều, nghĩ tới đây thì gương mặt xấu hổ lập tức đỏ bừng, vội vàng gượng cười nói: “A, thì ra là độc còn dư, ta, con người ta tâm tư kỹ càng, có đôi khi cũng hay nghĩ nhiều, ngươi cũng đừng cười, ha ha ha ha ha. Có điều chất độc này của ngươi cũng thật lợi hại, mười mấy ngày rồi mà vẫn còn dư độc, ngươi không lo lắng sao?”.
Tức Trạch trầm mặc nhìn nàng một lát, chiểu theo ý nàng mà nói: “Độc của giao long đương nhiên là khá lợi hại, có điều cũng không quá nghiêm trọng”. Phượng Cửu dựa người vào tường, nhất thời không biết nên nói thêm gì nữa, có chút lúng túng, hồi lâu mới nói: “Những ngày độc phát vừa qua, ngươi ắt hẳn rất khó chịu phải không?”.
Tức Trạch bình tĩnh nói: “Ừm, đều nhờ vào nhẫn nại cả”. Phượng Cửu ồ một tiếng, không gian trong hẻm lại rơi vào trạng thái trầm mặc, trong đầu nàng hiện lên một nghi vấn, muốn nhịn, nhưng lại không nhịn được, hỏi: “Nếu dựa vào nhẫn nại, vậy ngươi, ngươi lúc nãy vì sao không cố gắng nhẫn nại?”.
Tức Trạch thẳng thắn nói: “Kiên nhẫn nhiều không tốt lắm”, lại nói: “Nàng đã nói chúng ta kết thành bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, giúp một chuyện nhỏ như vậy chắc là nàng cũng sẽ không để tâm đúng không?”. Phượng Cửu không hiểu vì sao lại có điểm tức giận, nhưng cảm thấy lời của Tức Trạch có đạo lý, hơn nữa nếu như lúc này nổi giận thì thể hiện rằng lòng khoan dung của mình còn quá nhỏ bé, lại đành tiếp tục cười ha ha nói: “Đương nhiên là ta sẽ không để tâm rồi, nhưng dù sao ngươi đã nhịn lâu như vậy…”.
Tức Trạch nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Cũng là bởi vì nhịn đã lâu, cho nên lúc không cần kiên nhẫn mới không cần nhịn”, không đợi Phượng Cửu đáp lại, che ngực nhíu mày tỏ vẻ đau đớn nói: “Lúc nãy gấp gáp chạy trốn, vết thương tựa hồ lại nứt ra rồi, có chút đau, chúng ta nên về đi”.
Mười mấy ngày còn dư độc, vết thương lại chưa lành, vậy mà Tức Trạch còn nói không cần quá lo lắng, đúng là đang gạt nàng. Bản tính Phượng Cửu có đôi khi rất thích quan tâm đến người khác, lúc này lúng túng liền quên sạch mọi chuyện, trong đầu chỉ có một nỗi sầu lo, bước lên phía trước một bước đỡ Tức Trạch nói: “Ta cảm thấy vết thương này của ngươi dường như còn chưa được xử lý tốt, lúc trước không nhận ra, nhưng giờ thì nhanh đi về, ta gọi người đến trị thương cho ngươi”.
Nàng lo lắng cau mày đỡ lấy Tức Trạch, lại không chú ý khóe miệng hắn khẽ nhếch lên như có ý cười. Trà Trà hãy còn ở Kỳ Nam Thần cung, tiểu tỳ làm nhiệm vụ thay cho nàng tuy cũng thông minh cơ trí, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, chung quy vẫn có một số việc không giải quyết tốt bằng Trà Trà.
Thí dụ như vấn đề tối nay Tức Trạch sẽ ở đâu. Nếu như là Trà Trà, ước chừng lại… lựa lúc thần không biết quỷ không hay, đặt thêm một cái gối sứ nữa trên giường Phượng Cửu. Có điều, tiểu tỳ thay việc cho nàng lại cẩn thận, rất nền nếp xin ý kiến của Phượng Cửu: “Điện hạ, tối nay sắp xếp cho Thần Quân ở lại sương phòng theo tiền lệ có được không ạ? Điện hạ cũng đã từng chuẩn bị sẵn cho Thần Quân, hoặc ở sương phòng phía đông, hoặc là sương phòng phía tây, nhưng… không biết Thần Quân muốn ở phía đông hay phía tây?”.
Lúc đó, Tức Trạch đang lười biếng nằm trên giường Phượng Cửu, đại phu vừa tới xem vết thương trên người hắn. Trên người hắn vốn không có vết thương nào, nhưng không ngờ rằng đêm ấy Phượng Cửu lại thật sự mời đại phu tới, nhận thấy chướng nhãn pháp* không che mắt được thần tiên, cho nên đã tự tạo ra một vết thương trên ngực, hiện tại đang dưỡng thương cũng là danh chính ngôn thuận.
*Chướng nhãn pháp: pháp thuật dùng để che mắt kẻ khác Phượng Cửu lập tức hỏi Tức Trạch: “Hiện tại cũng không còn sớm nữa, ngươi muốn ở sương phòng phía đông hay phía tây?”. Trên ngực Tức Trạch cuốn vải băng, đôi mắt nhắm lại, không ngẩng đầu đáp: “Ta cảm thấy ta chỉ có thể nằm yên bất động, không thể di chuyển đi đâu được, tối nay có lẽ là ta ở lại đây thôi”.
Phượng Cửu cũng đã buồn ngủ ríu mắt, ngáp một cái nói: “Cũng được, tối nay ngươi ngủ lại ở đây, ta tới sương phòng phía đông nghỉ ngơi một chút. À, cũng cần lưu lại cho ngươi một tên sai vặt ở trong phòng hầu hạ, nếu có chuyện gì thì bảo hắn tới báo với ta”. Tức Trạch vẫn nằm yên không động, miệng nói: “Một kẻ sai vặt làm sao có thể lo lắng chu toàn được bằng tri âm?”, tỏ vẻ như nghi ngờ nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng không phải đã từng nói, chúng ta là bằng hữu tốt sao?”.
Đầu óc Phượng Cửu ong ong, bằng hữu tốt, đây quả thực là lời nàng đã từng nói. Nhưng nàng nói lời đó cũng là bắt chước theo Tiểu Yến tráng sĩ. Tiểu Yến là bằng hữu tri âm của nàng, thường cùng nàng uống rượu tâm sự, mặc dù hắn vốn không có văn hóa gì, nhưng lại trở nên có văn hóa.
Còn bằng hữu tốt, Tức Trạch này thì thực sự là ông lớn* của nàng. *Ông lớn: chỉ những người có tính kiêu ngạo, không thích lao động. Nàng bất đắc dĩ gãi gãi đầu, thất bại nói: “Được rồi, nhưng tối nay nếu độc của ngươi còn phát tác nữa thì ngươi cần phải chịu đựng đấy”, nói xong nghiêng đầu phân phó tiểu tỳ, chỉ vào phía bình phong nói: “Đặt một cái giường nhỏ bên ngoài bình phong cho ta”.
Phượng Cửu rất dễ bị động lòng, tình mẫu tử trong nàng cũng rất dễ bị kích thích, mà tối nay, tình mẫu tử ấy trào dâng, nói không chừng, Tức Trạch không cần đề nghị, nàng cũng tự mình ở lại chăm sóc hắn. Đáng tiếc Tức Trạch không nhận ra, khiến cho trái tim nhỏ bé ngập tràn tình thương của mẹ bỗng chốc trở nên lạnh giá.
Suy nghĩ của Tức Trạch quả nhiên không sai, một bước đi kia của hắn, xác thực là có chút nhanh. May mà về sau hắn đã suy nghĩ cẩn thận hơn, coi như là quay trở về nửa bước. Tức Trạch tạm thời dưỡng thương trong viện của Phượng Cửu mấy ngày, mỗi lần nàng có ý định ra khỏi viện làm chuyện gì đó là y như rằng thương thế của hắn lại có dấu hiệu muốn tái phát.
Làm bằng hữu tốt của hắn, nàng đương nhiên không thể làm gì khác ngoài việc suốt ngày ở bên cạnh hắn không rời dù chỉ một tấc để coi chừng hắn. May mà việc coi chừng Tức Trạch cũng không phải không thú vị, hơn nữa còn khiến cho nàng có thêm chút hiểu biết. Thí dụ như việc uống trà, nàng vốn tưởng rằng như Đông Hoa dùng chén sứ nhỏ để nấu đã là rất chú ý, giờ nhìn Tức Trạch mới hiểu được, cách chú ý ấy cũng chỉ là sơ sài, tâm tình sâu xa khi uống trà nằm ở tám chữ “Thiên địa hợp nhất, tựu địa thủ tài*”.
*Ý nghĩa là: Trời đất hợp nhất, chọn vật ngay tại nơi đang ở Đang vào đầu mùa hè, trong viện có mấy khóm sen nở hoa, Tức Trạch bảo nàng hái lấy mấy bông hoa sen, đặt trà khô bên trong nhị hoa, cho cánh hoa cụp lại, chờ tới đêm hôm sau đem trà trong đó đi xông, ngày tiếp theo lấy nước suối để nấu trà, cho dù có cầm hẳn một cốc trà lớn để uống cũng cảm thấy có mùi vị thiên nhiên trong đó, tự nhận thấy đó là một thú vui.
Một thí dụ nữa như hoa cỏ trong viện nở rộ, nàng từ trước chỉ biết là có thể ngắt vài cành vào cắm trong bình, cũng chưa từng nghe qua có thể để chúng trong chậu. Tức Trạch đúng thật là rảnh rỗi, tìm được một cái bát rất lớn làm chậu, lấp đầy cát bên trong, lựa chọn một vài loài hoa trong hoa viên cắm vào trong cát, lấy đá ngọc bích sáng lấp lánh để làm đẹp, thi thoảng điểm thêm vài cành tua rua không rõ, làm được một chậu cây như mô hình thu nhỏ của cảnh cao sơn lưu thủy.
Những cành hoa còn dư lại thỉnh thoảng hắn có thể làm cho nàng con bướm hoặc con thỏ. Thỉnh thoảng bọn họ cũng ngồi chơi cờ, nàng đương nhiên không phải đối thủ của hắn, hắn lại không luôn luôn giành phần thắng, thi thoảng cũng khiến nàng vui bằng cách để cho nàng thắng một hai ván, nhưng lại thắng rất có lí, nàng không phát hiện ra được là hắn nhường.
Nàng không ngủ được, hắn sẽ ngồi cách bên bình phong đọc sách cho nàng nghe, thanh âm của hắn trầm thấp, nhẹ như làn gió mát thổi qua, rất nhanh sẽ khiến nàng chìm vào giấc ngủ. Mỗi lần như vậy, nàng đều cảm thấy để có được một tri âm có vốn hiểu biết rộng là khó tới mức nào, nàng cũng có thể tưởng tượng, nếu như để Tiểu Yến đọc sách cho nàng nghe, nhất định sẽ có một nửa số chữ trong sách hắn không hiểu được mà muốn thỉnh giáo nàng, chỉ có thể càng đọc càng khiến nàng tỉnh.
Càng ở bên lâu ngày, nàng càng cảm thấy Tức Trạch là một người thú vị, có hắn ở bên cạnh, thời gian trôi qua như dòng nước chảy xiết, không còn biết sớm chiều nữa. Ngày hôm đó nàng tâm huyết dâng trào, tự mình tới nhà bếp chuẩn bị thuốc cho Tức Trạch, ở một khóm trúc non cách chỗ gấp khúc của hành lang một đoạn nhỏ, có hai tiểu tì đang nói chuyện riêng, lời nói thì thầm vô tình bay vào tai nàng: “Ta nói, Thần Quân thực ra đối với điện hạ chúng ta rất tình cảm, nghe nói đêm lễ nữ nhi đó, biển hoa tràn ngập khắp thành là do Thần Quân tạo ra, chắc cũng đã khiến điện hạ cảm động rồi, từ hôm ấy tới giờ, ngày nào hai người cũng luôn ở bên cạnh nhau, tính ra đã được sáu ngày qua.
Mà nói không chừng phủ chúng ta sắp chào đón một tiểu điện hạ mới rồi, ngươi nói chúng ta có nên chuẩn bị trước một chút ít đồ lót cho tiểu điện hạ không? Đến lúc đó chỉ cần nhờ Trà Trà tỷ tỷ mang tới cho tiểu điện hạ mặc, nghĩ tới tiểu điện hạ của chúng ta mặc đồ lót có hình bướm bay dập dờn trong viện thật là thú vị, động tác của Thần Quân cần phải nhanh một chút mới được”.
Phượng Cửu thoáng trượt chân, thiếu chút nữa ngã vào ao cá bên cạnh, may nhờ nàng nhanh nhẹn bấu vào rào chắn. Nhưng lời tỳ nữ này nói cũng khiến nàng nhận ra, nàng đã phụng bồi bên Tức Trạch được sáu ngày, nàng trước giờ là người không chịu ngồi yên bao giờ, lần này đã có thể ở liền trong nhà ăn ngủ suốt sáu ngày… Tự đáy lòng nàng cũng cảm thấy khiếp sợ.
Hơn nữa, hai tiểu tỳ này còn nói Tức Trạch có tình cảm với nàng, còn mong có tiểu điện hạ, nàng cũng có chút dở khóc dở cười, khóe môi không ngừng giật giật suốt đường đi tới phòng bếp. Đợi đến lúc bưng được thuốc về phòng, vốn định đem lời đồn thú vị này nói với Tức Trạch, nhưng bên trong nhà rộng thông thoáng, lại không hề thấy bóng dáng của hắn, chỉ thấy ở trên bàn dài gần cửa sổ còn lưu lại một tờ giấy.