Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 57




"Tôi tìm Hạ Tri Thu." Tòng Thanh Vũ đã lần thứ hai đến nhà Hạ Tri Thu.

"Tiểu thư đã phân phó, đưa cô trực tiếp đến phòng ngủ cô ấy tìm cô ấy." Quản gia như đã đợi thật lâu, Tòng Thanh Vũ vừa đi đến cửa, ông cũng đã đứng ở nơi đó.
Tòng Thanh Vũ theo người dẫn đường từng bước lên bậc thang, đi tới trước cửa phòng Hạ Tri Thu.
"Tòng tiểu thư tự mình vào đi." Người dẫn đường nói, "Tiểu thư không muốn người khác tự tiện vào."
Tòng Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, cô phủi phủi vài tia tán ở trên trán tóc rơi, thở dài một hơi. Nói thật, đối với người an ổn sống qua hai mươi mấy năm như cô, cô biết rõ chuyện mình sắp làm sẽ phá vỡ cuộc sinh bình an của mình. Nói không do dự là giả, nhưng mà nghĩ đến những người cho mình là đúng ngang ngược càn rỡ trước mặt cô, trong nội tâm Tòng Thanh Vũ hiện lên tia phẫn hận, không do dự nữa, cô gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói của người bên trong ngăn cách bởi cánh cửa, không thế nào rõ ràng truyền ra.
Tòng Thanh Vũ mở cửa đi vào, chỉ thấy Hạ Tri Thu còn mặc đồ ngủ nằm trên giường. Cô không khỏi có chút kinh ngạc: "Ơ, cô vừa dậy đó à? Mặt cũng sắp xuống núi mất rồi."
Hạ Tri Thu chống nửa người, mềm nhũn nói: "Vừa thân mật cùng tiểu tình nhân, mệt mỏi quá."
Tòng Thanh Vũ nhếch môi: "Tiểu tình nhân nào? Mang ra cho tôi xem xem. Tôi thật sự muốn xem có thể đem cô ép khô à nha, khiến cô bây giờ giống như vừa mới hít ma túy ấy, chán chường tê liệt trên giường như vậy."
Hạ Tri Thu biết rõ Tòng Thanh Vũ độc miệng, cũng liền bỏ qua, vẫy vẫy tay: "Chẳng muốn nói với cô." Nói xong, nhịn không được hít mũi một cái.
"Cô bị cảm?" Tòng Thanh Vũ quay đầu, nhìn nàng chăm chú.
"Ừ." Hạ Tri Thu mơ hồ dùng giọng mũi lên tiếng.
"Có muốn..." Lời nói mới thoát ra, Hạ Tri Thu liền cưỡng ép cắt ngang lời cô, "Nói chuyện chính trước, cô nói cô thay đổi chủ ý, là có ý gì?"
Tòng Thanh Vũ nương đến trên tường, thần sắc cũng không thoải mái giống như trước, cô suy tư một phen, ở trong đầu sắp xong cho tốt mới chậm rãi mở miệng: "Hai ngày nay, Triệu Kiên cùng Lương Bách Hàm người này đến người kia đều đến tìm tôi, bọn họ đều muốn tôi rời khỏi Triệu Y Cách."
"Ồ? Đe dọa dụ dỗ à?" Hạ Tri Thu từ trong chăn ngồi dậy, rót một ly nước ấm, dáng người lộ ra vẻ thong dung quyến rũ.
"Triệu Kiên có, Lương Bách Hàm mặc dù không có dụ dỗ, nhưng mà ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng." Tòng Thanh Vũ thoạt nhìn là người vô cùng dịu dàng, nhưng là điều này cũng không đại biểu cô mềm yếu. Nếu là người khác khi dễ đến đến trên đầu cô rồi, cô cũng sẽ không để mặc người khác chém giết.
Hạ Tri Thu đi đến bên người cô, gần cô dựa vào cửa sổ, ngữ khí dị thường bình tĩnh tùy ý: "Cho nên, cô thẹn quá hoá giận ư? Suy nghĩ muốn thay đổi kế hoạch, muốn hạ độc mạnh hơn?" Hạ Tri Thu nói xong, một mình không hài lòng cười rộ lên, "Cho xin đi, bác sĩ Tòng, chỉ như vậy thôi đã chọc cô tức điên ư? Đây không giống cô à nha."
Lời của nàng ít nhiều mang theo ý chế nhạo, Tòng Thanh Vũ cũng không giận, chẳng qua bình tĩnh mở miệng: "Tôi tức điên rồi, nhưng mà nguyên nhân khiến tôi thay đổi chủ ý không phải như vậy."
Hạ Tri Thu con mắt dài nhỏ nhìn cô: "Nguyên nhân khác?"
Đôi mắt Tòng Thanh Vũ như nước trở nên tĩnh mịch: "Tôi ghét như vậy."
"Sao?"
"Tôi ghét bản thân mình như thế —— không có năng lực bảo vệ tình yêu của mình, không có năng lực bảo vệ người yêu của mình." Tòng Thanh Vũ nhớ tới Trần Thần Tĩnh, đến cuối cùng, bản thân mình đến mạng của cậu ấy cũng không giữ được. Thậm chí còn, đã qua lâu như vậy, mình cũng không nghiêm trị được hung thủ giết cậu ấy, càng khỏi phải nói bảo vệ tình yêu gì đó. Ánh mắt lưu chuyển, Hạ Tri Thu lưu ý đến trong mắt cô ngăn không được toát lên tia ưu thương.
"Triệu Kiên hỏi tôi, có thể cho Triệu Y Cách cái gì. Tôi rất tự tin nói cho ông ta biết, mấu chốt ở chỗ Triệu Y Cách muốn cái gì, chị ấy muốn tôi đều có thể cho. Nhưng bây giờ ngẫm lại, thật ra bỏ qua những thứ này, tôi ngay cả làm chị ấy an tâm yêu tôi đều không làm được. Chị ấy cần đề phòng ba mình ly gián, cần chịu đựng áp lực rất lớn đi cự tuyệt mối quan hệ thông gia với Lương Bách Hàm, những thứ này đều chỉ bởi vì thân phận của chị ấy cùng gia thế hùng hậu của Lương Bách Hàm. Tôi căn bản không có năng lực giúp chị ấy giải quyết mọi thứ, chỉ cần Lương Bách Hàm cùng Triệu Kiên thoáng động tay động chân, sau đó tôi sẽ những thứ khác mà không thể không buông tay chị ấy. Ví dụ như, Triệu Kiên lợi dụng ba tôi để uy hiếp tôi."
Dù cho cô cực kỳ không nguyện ý buông tha cho tình cảm với Triệu Y Cách, nhưng mà Triệu Kiên nếu thật sự như ông ta nói, rat ay với ba mình, nói thật, lấy thực lực của cô trước mắt, căn bản là lấy trứng chọi đá. Cuối cùng đến sức lực để đánh trả Triệu Kiên cũng không có.
"Loại tình huống này, cô cần phải khiến mình mạnh mẽ hơn, mới có thể đối đầu với bọn họ, đúng không?" Thật ra lời này của Tòng Thanh Vũ gợi ý cho nàng. Nàng thích Lương Mộng Hàm nhiều năm như vậy, đã dùng hết thủ đoạn, còn thiếu điều muốn moi tim ra đặt lên tay cô ấy. Nhưng như Tòng Thanh Vũ nói, là vô dụng mà thôi, mấu chốt không phải tại nàng có thể cho Lương Mộng Hàm cái gì, mà là thứ Lương Mộng Hàm muốn, mình có thể cho hay không. Đáp án dĩ nhiên là chối bỏ, như Lương Mộng Hàm, có thân phận có bối cảnh có sự nghiệp, cô thiếu chỉ là một người yêu mình, người mình cũng yêu. Người này là Triệu Y Ninh, nàng Hạ Tri Thu không có cách cho cô. Cho nên, mình dù cố gắng thế nào, Lương Mộng Hàm cũng sẽ không cùng một chỗ với nàng.
Nghĩ tới đây, Hạ Tri Thu dường như cởi bỏ khúc mắc dây dưa với mình nhiều năm. Thì ra, rất nhiều việc, thật sự không thể miễn cưỡng. Lương Mộng Hàm, có lẽ mình thật sự nên buông tay.
"Không sai. Cho nên, tôi muốn cô, từng bước xơi tái Lương thị, tốt nhất để Triệu Kiên cũng nếm chút khổ sở." Cô hận Triệu Kiên lấy Tòng Khải đến uy hiếp cô.
Hạ Tri Thu không động thanh sắc: "Sau đó thì sao?"
Tòng Thanh Vũ nghiêng thân nhìn nàng, hai mắt mang chút hận ý: "Tôi muốn một phần cổ phần Lương thị."
Hạ Tri Thu vốn hơi mở mắt phút chốc trợn to: "Cái gì?" Thật ra nàng cũng không kinh ngạc nếu Tòng Thanh Vũ muốn cổ phần công ty Lương thị, chẳng qua, nàng biết rõ, Tòng Thanh Vũ không phải người tham lam, nàng muốn biết, vì sao cô bỗng nhiên yêu cầu như vậy.
"Cô yên tâm, chờ sau khi tôi hoàn thành chuyện mình cần làm, tôi sẽ đem số cổ phần chuyển đó chuyển qua cho cô, đến lúc đó, cô thích như thế nào. Đồ gì đó của họ Lương, tôi không có gì hứng thú." Nói thật, cô nếu như có thể, cô không hy vọng có bất kỳ qua lại nào với nhà họ Lương, nhưng mà trời cao không do người, từ giây phút cô xuất hiện ở thế giới này, có lẽ đã định đời này cùng họ Lương đều tránh không được có quan hệ. "Coi như là... Tôi trở về lấy thứ thuộc về mình đi." Khi nói xong lời này, trong giọng nói Tòng Thanh Vũ mang theo bất đắc dĩ.
"Cô thật sự... Thật sự khiến người ta đoán không được. Coo rốt cuộc muốn làm cái gì?" Hạ Tri Thu khuỷu tay phải đỡ trên cánh tay trái, ngón trỏ hữu ý vô ý cọ lấy môi, nàng muốn xem một chút vị bác sĩ dối trá mặc áo blouse này đến cùng cất giấu cái gì.
Tòng Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: "Đoán được thì thế nào? Cô lại không thể mang tôi về nhà."
"Thôi." Cũng không biết Hạ Tri Thu câu thôi này chỉ cái gì, nàng để ly xuống một lần nữa nằm lại lên giường, "Được rồi, cô đều đã quyết tâm rồi, tôi không còn gì để nói nữa. Chẳng qua, vẫn là nói một câu, đừng gây án mạng ở Lương gia.
"Tôi biết." Cô từ đầu đến cuối, cũng không có ý niệm giết người trong đầu.
"Cô không đi sao?" Hạ Tri Thu chui vào ổ chăn.
Tòng Thanh Vũ đi tới, đưa tay tìm được trán của nàng: "Hơi sốt. Đã bị cảm rồi, cô cứ nằm cả ngày như thế, không gặp bác sĩ?"
Hạ Tri Thu cau mày, tay cô lạnh buốt chạm lên cái trán có chút nóng của mình dễ chịu không nói nên lời: "Mất hứng tìm bác sĩ. Bọn họ còn dài dòng hơn gái có chồng, còn nói chuyện hết sức giật gân." Phát sốt cảm mạo mà thôi, tai mình không có tội tình chi cả.
"Nhìn không ra cô còn rất tùy ý đó. Coi như cô may mắn, hôm nay gặp được tôi." Tòng Thanh Vũ thừa nhận mình có một chút bệnh nghề nghiệp, tật xấu thích chiếu cố người khác vẫn còn.
"Không phải cô chuyên khoa tim sao?"
"Bệnh nhẹ của cô tôi còn có thể kiêm chức một chút. Nhanh, nhà có cô có hộp thuốc chứ?"
"Ở đó."
Sau khi Tòng Thanh Vũ tìm ra cái hòm thuốc, lục tung tìm ra một ít thuốc: "Uống thuốc rồi, ngủ một giấc thì tốt rồi." Cô lại cầm khăn lông ướt thoa lên trán Hạ Tri Thu.
"Bác sĩ chỉ có những thủ đoạn này? Tôi cũng biết làm." Hạ Tri Thu nói.
Tòng Thanh Vũ cười một chút: "Vậy sao cô không tự mình làm những thứ này?"
Hạ Tri Thu biết rõ nói không lại cô, lật người trốn vào trong chăn, nàng nghĩ đến mình mấy năm nay đều hiếm có người săn sóc quan tâm mình như vậy, cô gái mới quen biết không lâu đối xử với cô như thế. Cho dù là không thật, Hạ Tri Thu trong lòng cũng bị xúc động không ít.
Qua một hồi lâu, Hạ Tri Thu lật người, lại phát hiện Tòng Thanh Vũ vẫn ngồi ở mép giường nàng: "Sao... Sao cô còn chưa đi?"
Tòng Thanh Vũ sắp ngủ mất: "Tôi tạm thời không muốn về. Thật sự là nói chia tay với chị ấy không được." Trở về sẽ nhìn thấy Triệu Y Cách, cô đang sợ, sợ nói chia tay người mà mình yêu sâu đậm, cô thật sự khó mà làm được. Nhớ tới Triệu Y Cách, tim Tòng Thanh Vũ bắt đầu quặn đau. Nàng là vô tội nhất, nhưng mà cô vì đạt được mục đích của mình, thế tất yếu đi lợi dụng nàng.
"Hiện tại cũng không bỏ được?"
Tòng Thanh Vũ không để ý tới nàng ta. Hạ Tri Thu nhìn cô, cuối cùng đem đầu dời đến trên đùi Tòng Thanh Vũ: "Để cho tôi dựa vào trong chốc lát có được không?" Nàng cũng rất mệt mỏi, "Yên tâm, không có ý gì khác với cô đâu." Sợ Tòng Thanh Vũ hiểu lầm, Hạ Tri Thu còn đặc biệt bồi thêm một câu.
"Không sao, cho dù có ý cũng không sao , đạo hạnh của tôi cao thâm lắm, đối phó hồ ly tinh đều có một bộ." Tòng Thanh Vũ trêu ghẹo, thuận đường còn xoay người, thay đổi tư thế thoải mái của hai người.
Hạ Tri Thu không nói lời nào, nóng lên, cơn nóng đã làm toàn thân nàng mềm nhũn rồi, nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào rồi mộng đẹp.
Một giấc ngủ này, nằm ngủ đã đến hừng đông.
Lúc Hạ Tri Thu tỉnh lại, Tòng Thanh Vũ còn ôm nàng chưa có tỉnh. Điềm tĩnh ngủ khiến Hạ Tri Thu cảm thấy cô đặc biệt trong trẻo mê người, chẳng qua nàng thật sự không thể tin, Tòng Thanh Vũ trong đáy lòng cất giấu chính là cô thật sự, còn đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng, Tòng Thanh Vũ, ngực của cô thật sự rất ấm áp, ấm áp khiến cho người ta mê luyến...
Liên tiếp vài ngày, Tòng Thanh Vũ đều dùng các loại lý do không về nhà. Trong lòng Triệu Y Cách cảm thấy không được bình thường, nàng khi thì nôn nóng đi lại trong phòng làm việc, khi thì ngồi trên ghế phiền não suy nghĩ nguyên nhân. Nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra cái gì cả.
Cuối cùng thật sự chịu hết nổi cái loại hành hạ tinh thần này, nàng trực tiếp cầm giỏ xách rời đi, bỏ bê công việc cả buổi sáng.
Đến bệnh viện rồi, Triệu Y Cách không có trực tiếp đi tìm Tòng Thanh Vũ. Đứng trên hành lang cả buổi chưa tiến vào.
Cấp dưới của Tòng Thanh Vũ chính là tiểu hộ sĩ vừa mới từ bên trong đi ra, trông thấy cô gái dáng cao gầy ngoài cửa, cô nhịn không được nhìn thêm mấy lần. Vài lần qua đi, tiểu hộ sĩ nhớ ra: "Chị... Chị có phải là người lần trước không?"
Triệu Y Cách bị thanh âm tiểu hộ sĩ dọa sợ.
"Lần trước vì cứu chị, bác sĩ Tòng còn bị nữ người phụ nữ kia đâm mấy dao." Tiểu hộ sĩ nói.
Triệu Y Cách biết rõ cô nhầm mình thành Y Ninh, nhưng mà giải thích quá phiền phức, nàng lúng túng gật gật đầu: "Bác sĩ Tòng có ở đây không?"
"Ở đây, lát nữa cô ấy tan làm rồi." Tiểu hộ sĩ làm người nhiệt tâm, vội vàng đem hành trình của bác sĩ Tòng báo cáo, "Chị vào đi, bên trong chỉ có một mình cô ấy thôi." Nói xong, cười đi mất.
Triệu Y Cách gõ gõ cửa.
"Vào đi." Là giọng nói quen thuộc của cô.
Triệu Y Cách đóng cửa, cứ như vậy nhìn cô. Tòng Thanh Vũ đang xem bệnh án, thấy đối phương không nói lời nào, ngẫng đầu, trông thấy con ngươi của Đại tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào mình. Lòng của cô cứ như vậy trầm xuống.
Tòng Thanh Vũ nhìn thoáng qua cô lại cúi đầu xuống: "Chờ một lát, xem hết cái này, tôi hết giờ làm, sau đó tìm chỗ ăn cơm." Sau đó, nói với chị chuyện chia tay. Đương nhiên, một câu cuối cùng để ở trong lòng rồi.