Trương Lăng bên cạnh bình tĩnh nhìn Trương Dịch, giống như chuyện này không quan hệ gì tới y.
- Công tử nên quay về Trường Sa.
Sắc mặt Trương Lăng không chút thay đổi nói.
- Quay về? Đệ đệ của ta còn chưa được cứu, làm sao có thể quay về?
Hai mắt Trương Dịch như vô thần, thì thào nói.
- Tiếp đến hãy để chúng ta xử lý.
Trương Lăng bình tĩnh nói.
- Phụ thân giao nhiệm vụ cứu đệ đệ cho ta, không cứu được đệ đệ ta có thể đi đâu?
Trong mắt Trương Dịch khôi phục chút sắc thái.
- Đại nhân phái người nhắn nhủ, nếu công tử không xử lý được, sẽ giao nhiệm vụ này cho chúng ta xử lý.
Trương Lăng kiên nhẫn giải thích.
- Chuyện này ta không xử lý được, ngươi có thể xử lý sao?
Trương Dịch hỏi ngược lại.
- Chuyện này không cần công tử bận tâm, công tử ngày mai hãy trở về Trường Sa đi.
Trương Lăng hiển nhiên không muốn dây dưa về vấn đề này.
- Ngươi muốn...
Trương Dịch kinh hãi nhảy dựng lên, chỉ tay về phía Trương Lăng nói không thành lời.
- Công tử không cần hỏi nhiều, ngày mai ta sẽ sai ngươi đưa công tử trở về Trường Sa, chuyện tình bên này hãy giao cho chúng ta xử lý.
Ngữ khí của Trương Lăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang theo vài phần nghiêm khắc. Nói xong cũng không đợi Trương Dịch phản ứng, liền đứng dậy rời đi.
Còn Trương Dịch nhìn bóng dáng Trương Lăng rời đi, im lặng không nói gì. Lúc này mới nhớ tới lời phụ thân dặn dò trước khi đi:
- Nếu ngươi không đủ năng lực xử lý, hãy quay về.
Lúc ấy nghĩ phụ thân không tin chính mình, hiện tại mới biết phụ thân đã đoán trước được sự khó khăn của việc này.
Ngày hôm sau, Trương Dịch dẫn theo mấy người bí mật trở về Trường Sa.
.....
Tại phủ Lưu Kỳ, Lưu Kỳ đang giáo huấn hai người Lưu Tu và Lưu Bàn.
Lưu Kỳ đã ý thức được, hai đệ đệ này của mình là đóa hóa được nuôi dưỡng trong phòng ấm, không hiểu biết gì đối với việc đấu đá ngoài xã hội. Nếu như không dạy bảo, tương lai ra ngoài e là bị người bán đứng còn không biết, nói không chừng còn là vật để người khác lợi dụng.
- Bất cứ việc gì không nên nhìn vẻ bề ngoài, thí dụ như chuyện này, dân chúng vì sao biết Trương Dịch vận chuyển hơn mười xe tài vật tới Tương Dương? Vả lại làm sao biết Trương Dịch tặng lễ cho các quan viên trong thành Tương Dương? Rất rõ ràng, chính là có người sau lưng công bố. Người có khả năng nhất đứng phía sau động thủ là ai? Rất rõ ràng, chính là ta! Không phải ta thì chắc chắn có vấn đề...
Lưu Kỳ phân tích từng ly từng tý với hai người. Nhìn sắc mặt hai người rất chăm chú, trong lòng cảm thấy hai người này vẫn có chút ưu điểm. Nghĩ vậy, Lưu Kỳ bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm. Sau đó tiếp tục giáo huấn tư tưởng cho hai người, Lưu Kỳ kiếp trước sống ở thế kỷ 21, kinh tế phát triển ở tốc độ cao, không chỉ phải đấu đá lẫn nhau, mà ngay cả khi nói chuyện cũng phải suy đoán trong lòng người khác suy nghĩ điều gì. Nhìn hai người chưa hiểu hết, Lưu Kỳ nhất thời không nghĩ ra biện pháp tốt, đành phải để hai người quay về đọc binh pháp Tôn Tử.
Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh, thương thế của Lưu Kỳ gần như khỏi hẳn. Trong vòng ba ngày này hắn tỉ mỉ chuẩn bị lễ mừng thọ Lưu Biểu, chính là một chiếc ghế tựa, chỉ là chiếc ghế tựa này tốt hơn so với ghế tựa của hắn rất nhiều. Toàn bộ ghế đều được làm bằng gỗ lim, trên mặt có khắc hoa văn đẹp mắt, còn tỉ mỉ chọn một câu luận ngữ để điêu khắc trên mặt ghế, dù sao Lưu Biểu thích đọc sách là chuyện mọi người đều biết.
Không chỉ có Lưu Kỳ vội vàng chuẩn bị lễ vật, mà quan viên lớn nhỏ trong thành Tương Dương cũng vội vàng chuẩn bị lễ vật, trong vòng ba ngày này, Y Tịch tới chơi vài lần, bởi vì lần trước lan truyền tin đồn, y cho rằng không phải chuyện gì lớn nên không nói với Lưu Kỳ, chỉ là khi tới mang theo vài vị văn nhân thân thiết gồm có Vương Sán, Lý Khuê... Lưu Kỳ chợt nhớ tới Lý Khuê, Lý Khuê là người duy nhất ở Kinh Châu đứng ra phản đối Lưu Tông đầu hàng Tào Tháo, sau bị Thái Mạo sát hại, về phần mấy người khác, Lưu Kỳ chưa từng nghe nói đến. Nhưng Lưu Kỳ không bởi vậy mà lạnh nhạt với bọn họ, hắn vẫn khách khí chiêu đãi vì thế có không ít tiết lễ. Cũng để lại cho mấy người ấn tượng không tồi.
Sáng sớm ngày thứ tư, Lưu Kỳ dậy sớm, dưới sự trang điểm tỉ mỉ của Tình nhi và Uyển nhi, Lưu Kỳ mặc một thân cẩm bào màu vàng đeo dây lưng màu tím, tô điểm thêm sự oai hùng của Lưu Kỳ. Một cây châm búi tóc màu tím tùy ý áp trên đỉnh đầu, tạo lên sự tuấn dật thoát tục không gì tả được, ngay cả Uyển nhi, Tình nhi cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng. Bản thân Lưu Kỳ cũng hiểu rõ, cùng hai nàng cười đùa một hồi, rồi mới sánh bước với hai người Lưu Bàn, Lưu Tu ra khỏi cửa.
Lưu Bàn, Lưu Tu đương nhiên đã ăn mặc gọn gàng. Chỉ thấy sắc mặt Lưu Bàn sắc như đao, một thân trang phục có vẻ mạnh mẽ, khí thế hào hùng bức người. Lưu Tu một thân nho bào, toát lên vẻ nổi bật bất phàm.
- Chương Bá, tại sao lại là thúc tự mình đánh xe, việc này để cho người khác làm là được rồi, thúc đâu cần tự mình làm?
Lưu Kỳ nhìn ra ngoài cửa thấy Chương Bá đang chỉnh sửa xe ngựa, liền nói.
- Ha ha... Thiếu gia đến đây, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, người khác đánh xe ta không yên tâm, vì thế muốn tự mình đánh xe. Dù sao không mệt nhọc gì, ta cũng muốn hoạt động xương cốt nếu không lâu ngày sẽ mục nát.
Chương Bá cười nói.
Thấy Chương Bá cố chấp, Lưu Kỳ cũng không hỏi nữa, vì trong trí nhớ mỗi lần Lưu Kỳ xuất môn phần lớn đều là Chương Bá đánh xe, trừ phi Chương Bá có việc.
- Được rồi, thiếu gia lên xe đi.
Chương Bá sắp xếp xe ngựa xong xuôi, nói với Lưu Kỳ.
- Uhm.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói với Chương Bá, rồi lên xe ngựa. Lưu Tu, Lưu Bàn thấy Lưu Kỳ lên xe cũng tự lên xe của mình, còn có một chiếc xe chuyên môn vận chuyển lễ vật đi ở phía sau.
Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, có nước trà ngon, có vài cuốn sách, hiển nhiên là để Lưu Kỳ dùng trong khoảng thời gian nhàm chán.
Lưu Kỳ ra ngoài lần thứ hai, nào có tâm tình đọc sách thưởng thức trà, hắn xốc màn che lên, nhìn ra bên ngoài.
Người đi trên đường rất nhiều, hai bên ngã tử đường từng nhà từng nhà giăng đèn kết hoa, hiển nhiên dùng mừng thọ Lưu Biểu, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự náo nhiệt ở ngã tư đường, dòng người vẫn không ngừng mua bán, thanh âm thét lớn làm nhộn nhịp cả con đường, xe ngựa hành tẩu trên ngã tư đường rộng rãi không chút tắc nghẽn. Bốn chiếc xe ngựa theo thứ tự mà đi, tự nhiên thu hút người qua đường dừng bước xem. Nhìn đám người náo nhiệt, trong đầu Lưu Kỳ vô tình hiện ra một câu nói:
- Bọn họ hoạt động náo nhiệt, còn ta cái gì cũng không có.
Nghĩ tới câu này Lưu Kỳ không khỏi có chút cụt hứng, cũng vô tâm xem chuyện bên ngoài. Nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, điều chỉnh chút tâm tư, xe ngựa đã dừng lại.
- Thiếu gia, tới rồi.
Chương Bá đỗ xe ngựa ở ven đường nói. Khi Lưu Kỳ xuống xe Lưu Tu, Lưu Bàn đã đứng ở bên ngoài đợi. Ba người sánh bước tiến về phía phủ Châu Mục.