Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 73: Kính Hoa tái ngộ (2)




Editor: Táo

Sau câu đó, Cam Ninh đặt bát đũa tôi ăn xong vào khay thức ăn khi nãy mang đến, rồi lằng lặng cầm đi.

Tôi nghĩ hắn có cảm xúc tức giận hay gì khác chăng?

Khác với suy nghĩ của tôi, không bao lâu hắn đã quay trở lại, còn mang đến một chiếc chăn dày.

“Sau này, cần gì cứ nói ta biết là được, ta sẽ tận lực giúp muội giải quyết”.

Thì ra cũng chỉ có tôi nghĩ nhiều, hắn làm sao lại không vui chứ? Vẫn luôn là huynh đệ nhiệt tình Cam Ninh.

“Đa tạ huynh, phá dỡ”. Tôi mỉm cười đáp lại.

“Không cần nói đa tạ nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Gặp lại Chu Du, ngài ấy nói với tôi rằng bên Tào Tháo không tìm thấy tôi, có vẻ rất sốt ruột.

“Thật giống thái độ năm đó khi ta đi tìm ngươi.” Ngài ấy hời hợt nói.

“Vì thế ta phái người thả tiếng gió đi, nói ngươi bị người ta bắt đến Giang Đông. Ngươi đoán xem, sáng sớm hôm nay ta nhận được thư của Tào Tháo. Ngươi có biết trong thư có gì không?”

Tôi không nói gì, giữ im lặng từ đầu đến cuối.

“Hắn thế mà lại uy hiếp chúng ta, nói nếu không thả người, cũng chỉ có khoảng sáu mươi vạn đại quân vượt sông quét sạch Giang Đông. Ồ, nực cười!”

Tôi giật mình! Tôi không muốn Tào Tháo đánh trận này như vậy, lại bởi vì không tìm thấy tôi mà hắn lại tuyên bố muốn khai chiến!

“Không biết con dân Giang Đông ta đang chờ trận chiến này sao? Xem Tào Tháo kia kiêu ngạo đến đâu?” Chu Du phẫn nộ dâng trận.

“Chỉ không ngờ, ngươi lại quan trọng với Tào Tháo như vậy?” Giọng nói Chu Du lại trấn định lại: “Xem ra lần này bắt ngươi tới đây, thật đúng là có thêm thu hoạch.”

Những lời nói sau đó của ngài ta, tôi đã không còn nghe lọt tai gì nữa, trong đầu tất cả đều là lời Tào Tháo tuyên bố khai chiến! Trận Xích Bích lịch sử kia sao có thể nghịch chuyển, thế nhưng, ngàn vạn lần không nên vì không tìm thấy tôi mà khai chiến?

Tôi nào có quan trọng như vậy, Tào Tháo vọng tưởng thống nhất thiên hạ, chinh chiến miền Nam nên mới sớm cân nhắc chuyện đó. Còn tôi, ở bên trong này, chỉ đóng vai trò là ngòi nổ thôi sao?

“Sao lại không nói lời nào? Ôn Nhiễm, ha ha, thật đúng là không thể khinh thường ngươi. Mấy năm nay ở Tào doanh, thật không biết ngươi đã dùng bản lĩnh gì, mà lại khiến Tào Tháo lo lắng như thế?” Chu Du, ngài ta vẫn còn đang tự mình nói.

Cuối cùng, tôi cũng lạnh lùng mở miệng: “Nghe khẩu khí của ngài đối với chuyện khai chiến lại nắm chắc như vậy, chắc đã có đồng minh?”

“Yo, tiểu tử Cam Ninh kia nói với ngươi rồi sao?”

“Gì chứ?” Tôi phản ứng lại, lắc đầu: “Huynh ấy làm sao có thể đem chuyện trong quân doanh cho ta biết. Đó là suy đoán của riêng ta.”

Bầu không khí im lặng.

Một giọng nói cất lên: “Thiếu chủ đã đồng ý liên minh chống Tào với Lưu Bị!”

Đây là một giọng nói khác ngoài tôi và Chu Du.

Âm thanh cũng rất quen thuộc.

Không kịp chờ tôi phản ứng lại, không khỏi ở trong lòng cười khổ một lần, làm sao có thể không quen thuộc chứ?

Giọng nói này thuộc về một người mà tôi đã từng yêu thích một cách lố bịch như vậy – Lữ Mông.

Hắn, dĩ nhiên vẫn luôn ở bên đây!

“Ta sẽ đi trước. Tử Minh ngươi muốn ôn chuyện cũ, cứ tùy ý.”Chu Du lại thản nhiên nói một câu, cuối cùng đã rời đi.

Chu Du đi rồi, chỉ còn lại hai người tôi và Lữ Mông.

Không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, chỉ có hình ảnh vị thiếu niên trong trí nhớ với gương mặt anh tuấn kia.

“Đã lâu không gặp.” Đó là lời chào đầu tiên của hắn khi gặp lại tôi sau nhiều năm qua đi.

“Ừm, không đến cũng không sao.” Tôi cúi đầu lên.

“Nghe Cam Ninh nói, nàng…Nàng bị mù à?”

“Rất rõ không phải sao? Bây giờ ta không biết huynh cách ta bao xa, đứng hay ngồi?” Tôi ra vẻ thoải mái tự chế giễu bản thân mình.

“Đúng vậy, thực thứ lỗi..” Hắn đột nhiên lại nói một câu như vậy.

Tôi tự hỏi: “Nói gì mà thứ lỗi chứ, dù sao ta bị mù cũng là sự thật, không liên quan tới huynh”.

“Là thứ lỗi. Ngày ấy… Năm đó không nên trách lầm nàng.”

Tôi nghĩ, có phải khi ấy hắn đã tức giận hơi thái quá không, nên giờ đây mới nói ra những lời này.

Nếu như tôi nói với hắn, thật sự là phải cảm tạ hắn vì những sai lầm khi ấy, mới có thể để tôi gặp được phu quân của mình, không biết hắn sẽ có cảm giác sao?

Nhưng tôi cũng chỉ giữ những suy nghĩ hẹp hòi ấy ở trong lòng, đối với lời xin thứ lỗi của hắn, chỉ cười trừ bỏ qua mà thôi.

Ngày cứ trôi qua từng ngày.

Cũng chỉ có Cam Ninh hay đến thăm tôi.

Từ miệng huynh ấy cũng lẻ tẻ biết được vài chuyện như Tào Tháo đang luyện thủy quân, có thể thấy được trận này chắc chắn sẽ đánh.

Trong lòng tôi nóng nảy, nhưng cách thì hoàn toàn không có.

Một người mù, càng không có cách nào.

Dường như còn nghe qua cái tên Gia Cát Lượng nữa..

Đúng vậy, hắn phải xuất hiện ở đây. Năm Quách Gia qua đời, Gia Cát Lượng xuất sơn.

Lúc trước vô duyên không gặp, có lẽ lần này cũng như vậy.

Xem ra vị danh nhân Tam Quốc này, ở chỗ tôi nhất định sẽ bảo trì tấm màn thần bí của hắn đến cùng.

Năm Kiến An thứ 13, Tào Tháo tự lập mình làm thừa tướng.

Cùng năm đó, Tôn Quyền phong Chu Du làm đại đô đốc tiền bộ, lãnh đạo binh lính chống Tào.

Đại chiến giống như tùy thời cơ sẽ xuất trận.

“Tôn – Lưu là liên minh, nhưng ta nhìn Đô Đốc cùng Gia Cát Lượng kia cũng không thân thiện như vậy.” Ngày hôm nay, Cam Ninh lại đến thăm tôi, nói cho tôi một ít chuyện vụn vặt giải sầu.

“Đại đô đốc nhà huynh có phải đang ghen tị với tài năng của Gia Cát Khổng Minh không?” Tôi nghĩ hai người này chẳng lẽ thật đúng như những gì tam quốc diễn nghĩa ghi lại, có hiềm khích với nhau.

“Sao có thể? Đô Đốc có thể thì không ai có thể, nào có nhu cầu ghen tị với người khác!” Cam Ninh vội vàng bênh vực Chu Du: “Chỉ nghe nói mấy ngày gần đây, Gia Cát Lượng được lệnh phải lấy được mười vạn mũi tên trong vòng ba ngày, điều này là không thể, có người nói đây là chủ ý của Đô đốc, lại có tin đồn nói Đô Đốc cố ý gây khó dễ Khổng Minh.”

Tôi không khỏi mỉm cười: “Liên minh đương nhiên phải lấy chút thành ý đưa ra, mười vạn mũi tên, là chuyện nhỏ với Gia Cát Lượng.”

“Nói đi lại nói lại. Tại sao bụng muội lại không lớn ra nhỉ?”Cam Ninh đột nhiên chuyển đề tài, tôi đang uống nước, cứ như vậy bị ho đến sặc sụa.

“Phải không?” Tôi đưa tay sờ sờ bụng, hình như đúng là không lớn lên: “Có lẽ, phải đến tháng thứ năm mới rõ ràng hơn? Phải không?”

“Này, muội đừng hỏi ta, ta còn độc thân làm sao biết được? Lần sau, ta sẽ thay muội hỏi Lữ Mông xem, nương tử hắn đã sinh được một đứa, hiện tại lại mang thai thêm đứa nữa!”

Tôi ấn bụng, không khỏi có chút tâm trạng bất ổn.

“Không nói nữa, à nhìn kỹ vẫn thấy bụng muội có hơi nhô lên”. Cam Ninh lại nói như vậy, cũng không biết có phải là vừa nhìn sắc mặt tôi không vừa ý, mà cố an ủi tôi không?

“Cam Ninh, huynh có thể cùng ta đi ra ngoài một chút được không? Ta muốn đi hóng gió.”

“Dù sao Chu Du cũng cho người canh chừng ta, không cho ta trốn. Mà, vả lại ta cũng là một người mù, có thể trốn đi đâu chứ? Còn có huynh bên cạnh ta mà?” Thấy hắn không phản ứng, tôi tiếp tục khẩn cầu hắn.

“Được rồi, được rồi! Đi một vòng phải quay lại ngay!” Cuối cùng, hắn cũng thỏa hiệp.

Từ lâu, chúng tôi đã ở trong trại. Trại nằm ngay bên bờ sông.

Đi ra không xa là có thể cảm giác được gió sông đang thổi.

“A, đó không phải là Gia Cát Lượng và Lỗ Túc tiên sinh sao!” Cam Ninh ở bên cạnh tôi có chút kinh ngạc nói.

“Ôi! Rất nhiều mũi tên! Khổng Minh này thực sự quá lợi hại, lại có thể lấy được mười vạn mũi tên! Mà xem ra đâu chỉ có mười vạn đâu!”Cam Ninh bên cạnh ngạc nhiên ngưỡng mộ không ngừng.

Vậy, đây là mượn tên mang ngược trở về sao? Ai, trong lòng tôi không khỏi tiếc nuối cho Tào Tháo, lại bị tổn thất một ít mũi tên như vậy.

“Ha ha ha ha…” Xa xa, tôi nghe được tiếng cười..

Tiếng cười kia như đến từ phía bên kia bờ sông.

Là Gia Cát Lượng và Lỗ Túc đang cười nói vui vẻ.

Trước mắt, chỉ cảm thấy sương mù mờ mịt một vùng.

Trắng xóa một vùng, giống như cả sương mù đều nổi trên mặt sông.

Tôi lắc lắc đầu, sao lại giống như bị sương mù mờ mịt vây kín hai mắt, không làm sao xóa tan. Vùng mắt từ trước giờ vẫn luôn tối đen, sao giờ đây lại bỗng nhiên biến thành một vùng lớn màu trắng

Có vẻ như có một chiếc thuyền đang ở gần bờ.

Có vẻ như ai đó mỉm cười và đi xuống.

Nhưng sao tôi có thể nhìn thấy con thuyền gần bờ kia, cả người đi xuống.

Mặc dù đó là một bóng tối..

Có vẻ như Cam Ninh đang nói chuyện với họ, còn tôi, lại không thể nghe thấy bất cứ điều gì.

Tôi nhìn người đến, cứ như vậy nhìn.

Tôi biết hắn đang đứng cách đó không xa, nơi có thể nhìn thấy hắn, một nam nhân.

Sương mù trước mắt dần dần tản ra, không còn sương mù che khuất, cũng không còn những vùng đen tối tăm kia.

Tôi thực sự còn cảm thấy người nam nhân đứng cách đó không xa cũng đang nhìn tôi.

Nam nhân này dường như cũng nhìn tôi với một nét mặt ngạc nhiên.

Còn tôi, cũng rất ngạc nhiên.

Bởi vì tôi… đã nhìn thấy…Quách Gia!