Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 66: Thái Vi? Thái Vi




Editor: Táo

Trở về Hứa Đô. Việc đầu tiên Tào Tháo làm là đại tang cho Quách Gia.

Tất các giác quan của con người giờ đây, chỉ cảm thấy một mùi tiền giấy nồng nàn. Nó giống như cái mùi thiêu đốt toàn bộ thời đại này.

Không ai nói cho Quách Dịch nghe, phụ thân thằng bé, Quách Gia, đã qua đời. Nó chỉ biết, phụ thân mình đã đi một chuyến rất lâu, chỉ cần Dịch nhi ngoan ngoãn, Quách Gia sẽ trở về.

Tôi mặc tang phục, tiếp nhận bái lạy mọi người đến viếng.

Tuân Đồng, Dương Tu, Giả Hủ;

Trương Liêu, Hứa Chử, Hạ Hầu.

Và…

Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy cũng nghe được tin tức mà đến.

Ngài ấy hướng về phía linh vị Quách Gia cúi chào thật sâu ba lần, trong mắt mơ hồ như có nước mắt. Không ngờ, khi ấy một ngày ở chung, hai người bọn họ đã xây dựng được loại tình cảm này.

“Phu nhân, đã lâu không gặp. Thế sự vô thường, xin chớ đau buồn quá độ.

“Thắp hương xong, ngài ấy đi ngang qua bên cạnh tôi, nhẹ giọng thì thầm.

Cuối cùng cũng đến tối. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi ở lại bên linh cữu Quách Gia. Cảm xúc ban ngày căng thẳng như vách đá, cuối cùng cũng có thể xả ra. Ra hết đi…

Và cách tôi xả ra, không có cách nào khác ngoài việc khóc.

Canh ba.

Mơ hồ cảm thấy ngoại trừ tiếng khóc của chính mình, ngoài cửa dường như cũng có những người khác đang khóc nức nở. Tôi câm lặng, cẩn thận nghe qua, quả thật rõ ràng có tiếng khóc ở ngoài cửa cách đó không xa.

“Ai, ai ở đó?” Tôi hét lên khàn khàn.

Tiếng khóc kia bị tiếng hét của tôi cắt đứt, như dừng lại một hồi, nhưng ngay sau đó lại vang lên.

Tôi nhịn không nổi đứng dậy, đi tới cửa dò xét đến cùng.

Nhìn qua một lượt, lại thấy trên bậc thềm ngoài cửa có một nữ tử, đang vùi đầu giữa hai cánh tay, khóc nức nở đến hai bả vai sẽ run lên từng hồi.

“Cô, cô nương là ai? Tại sao cô nương lại khóc ở đây?” Tôi đi đến bên cạnh và hỏi nàng ấy.

Nàng nâng nhẹ mí mắt đã sưng húp lên, nức nở nói: “Thực, thực bất kính với phu nhân… Nô tỳ, nô tỳ có thể đi vào bái tế quân sư không?”

Dáng vẻ nàng ấy có chút quen mắt, tôi cố nhớ lại, mới bừng tỉnh nhớ lại, hóa ra là nha hoàn theo hầu của Điêu Thuyền khi còn sống… Phụng Nhi.

Tôi dẫn nàng vào phòng, nàng khi nhìn thấy linh vị Quách Gia, cả người hoàn toàn đau thương quỳ rạp xuống đất, cứ thế lại khóc thật to thêm…

Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng, cảm xúc đau đớn như vậy của nàng trong nháy mắt lại càng lây nhiễm cho tôi. Cứ thế, linh đường lớn như vậy, lại chỉ thấy thấy hai người chúng tôi tựa vào nhau mà khóc.

“Quân sư. Tại sao một Tư không quân sư tế tửu lại có thể chết chứ? Quân sư… Quân sư đột ngột chết như vậy… Ngài ấy làm sao có thể chết chứ..”Tiểu nha hoàn khóc lớn, đứt quãng than lên.

Tôi không biết nàng vì sao lại thương tâm với Quách Gia như thế? Trong ấn tượng, nàng cùng Quách Gia không hề giao tiếp, nhưng ký ức trước kia lại hiện lên, tôi mơ hồ cũng có thể đoán ra được, nàng vẫn luôn có lòng ái mộ với Quách Gia.

Quách Gia, chàng thấy đấy, ở nơi chàng biết hay không biết, có rất nhiều người vì cái chết của chàng mà tiếc nuối thương tâm. Ông trời ơi, ngài nhìn xem, người mà ngài bắt đi, rất nhiều người không muốn chàng ấy rời đi? Sao ông trời có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Thời gian trôi dần về canh tư.

Hoa Đà xách theo hòm thuốc của hắn xuất hiện ở cửa. Mang theo cả nỗi cô đơn vây kín người.

“Quách Gia… Quách Phụng Hiếu…” Hắn dường như không để ý tới sự tồn tại của tôi, chỉ lẩm bẩm tên Quách Gia, mở rương thuốc của hắn ra, đem đồ vật bên trong, từng thứ từng thứ đốt trước linh vị kia.

Thứ cuối cùng hắn lấy ra từ trong hòm thuốc là một bình rượu.

Hoa Đà tự mình uống một nửa, nửa còn lại rắc lên trước bài vị Quách Gia.

“Quách Phụng Hiếu, khi còn sống ta đối với kẻ uống rượu như ngươi rất kiệm lời. Đợi cùng nhau xuống dưới, ta nhất định sẽ cùng ngươi uống đến thoải mái! Ha ha..”. Hoa Đà phát ra âm tiết cười, nhưng nét mặt vẫn không thể hiện gì.

“Từ biệt, Quách Phụng Hiếu.” Hoa Đà đứng dậy, đeo hòm thuốc rỗng của hắn rời đi.

Nếu như lúc ấy tôi có thể nghe ra những lời hắn nói.

Chỉ là khi ấy, tôi cũng không dám phán đoán thứ tình cảm gắn bó của hai người bọn họ.

Tôi nghĩ, cuối cùng bản thân tôi cũng chẳng ngăn cản được chuyện gì xảy ra..

Vì hai ngày sau, truyền đến tin Hoa Đà đã chết.

Có người nói vì hắn không chữa khỏi Quách Gia, bị Tào Tháo ban chết.

Cũng có người nói, là tận mắt nhìn thấy hắn nhảy xuống từ thành cao ngã chết.

Sự thật như thế nào, có lẽ chỉ có thể để Tào Tháo chứng thực. Nhưng cái chết của Hoa Đà, chỉ vài ngày đã không còn bất kỳ tin đồn gì. Giống như vị thần y mà mọi người khen ngợi này, cho tới bây giờ cũng chỉ nghe kể trong truyền thuyết, chưa từng thật sự tồn tại.

Canh năm đến…

Bước chân của Tào Tháo bước vào linh đường.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy kia, hốc mắt sưng phù, hẳn là một đêm chưa từng ngủ.

Hắn im lặng, đứng trước linh vị Quách Gia, lặng lẽ nhìn, thật lâu, thật lâu.

Một tiếng thở dài không thể nghe thấy từ giữa môi hắn lộ ra.

“Phụng Hiếu nhờ ta, ta tất nhiên sẽ không thất hứa.” Giọng nói của Tào Tháo phiêu tán trong linh đường.

Tôi không dám nhìn hắn, chỉ nhìn tên Quách Gia trên bài vị, khàn khàn giong: “Đa tạ Tào công. Mẫu tử chúng ta, có thể có một nơi ở, là đủ.”

Tào Tháo không nói gì.

Ánh nắng ban mai đầu tiên của sáng sớm, mơ màng xuyên thấu qua khung cửa sổ mờ nhạt mà quét qua.

Thanh đạm như vậy, lại không một tia nắng ấm nào có thể sưởi ấm người.

Có một vài tia nắng lướt qua mặt Tào Tháo. Hắn chôn kín cảm xúc buồn đau, đọc văn tế tế Quách Gia: “Quách Gia, đệ có biết không?

“Quách Phụng Hiếu tuổi chưa đầy bốn mươi, tương hòa chu toàn bên cạnh ta mười một năm qua, không ngại hiểm trở nguy nan đều cùng nhau. Lại lấy sự thông suốt của mình, thấy thế sự không chút nghi ngờ trì trệ, muốn sau này là chuyện thuộc về, ý tốt mất đi, đau thương thương tâm. Hôm nay, Tào huynh ta con trai đông đủ, ngàn quân đầy đủ, nhưng nhiều người thì có lợi gì! Cảm giác nhớ nhung sâu sắc, hơn nữa Phụng Hiếu là người hiểu ta nhất. Thiên hạ ít người biết nhau, lại lấy đó làm thương tiếc. Thế nhưng? Thế nhưng?”

Hai tiếng cuối cùng, theo một giọt nước mắt trong đó, tất cả đều hòa tan trong gió thu năm Kiến An thứ 12 đau thương ấy.

Có thứ gì đó rơi xuống đất từ trong ống tay áo rộng lớn của Tào Tháo, khóe mắt tôi vô tình liếc qua, ba chữ có mục đích khiến cho tôi kinh hãi đến gần như mất đi ý thức!

Tào Tháo hiển nhiên thấy được phản ứng của tôi, lập tức hỏi tôi: “Ngươi quả nhiên biết?” Giọng nói vội vàng, nào còn có một cảnh đau thương vừa rồi.

Còn tôi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lúc ngã xuống đất, tôi nghĩ, để cho tôi cứ như vậy thật sự mất đi ý thức, vậy cũng rất tốt.