Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 51: Kính Hoa nhất ngộ (1)




Editor: Táo

Không nằm trong dự liệu, chính Quách Gia cũng không cách nào lường trước được.. Trên đường đi, chúng tôi gặp phải một đám dân chúng bị thổ phỉ đuổi giết cướp bóc.

Phu xe bị đám thổ phỉ hùng hổ này uy hiếp, sợ hãi bỏ chạy. Còn con ngựa kéo xe của chúng tôi bị chém bị thương, đã trở nên phát điên, hại tôi cùng Quách Gia cứ bị nó kéo như bay, không thể khống chế nổi. Tốc độ ngựa phi ngày càng nhanh, nó cứ phi nước đại chạy qua tất cả cảnh vật xung quanh, đến nỗi tôi cũng không biết nó dẫn chúng tôi đi đâu. Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể nhớ là con ngựa bị ngã và hất văng chúng tôi ra khỏi xe. Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại. Còn có tiếng hét của tôi vang vọng khắp trời đất này: “Quách Gia… “

Cũng không nhớ nổi qua bao lâu, lúc tôi tỉnh lại, sắc trời xám xịt, và hình như còn có một trận mưa lớn sắp kéo tới. Khi ấy, một nửa khuôn mặt của tôi và cánh tay phải ướt sũng trong dòng suối nhỏ. À, hóa ra chúng tôi đã bị hất văng tại một bờ suối nhỏ, trước sau không một bóng người.

Thế nhưng, trong nháy mắt, tôi lại không nhìn thấy Quách Gia đâu.

Lo lắng cùng sợ hãi đồng thời đánh vào trong lòng, hết lần này đến lần khác tôi lớn tiếng gọi tên Quách Gia, dọc theo dòng suối một đường mà đi.

Cuối cùng trời cũng không phụ tôi, không qua bao lâu sau, tôi đã tìm được chàng đang hôn mê dưới một gốc cây lớn.

Tôi đỡ lấy người chàng, đập vào mắt là một một vệt máu lớn trên trán.

“Quách Gia! Quách Gia…” Tôi dùng sức gọi chàng, nhưng lại không thấy chàng có chút phản ứng nào.

Ở nơi hoang vu này đối với tôi mà nói, thật vất vả tôi mới có thể kéo thân thể Quách Gia đi tới con đường nhỏ ngoài suối, hi vọng có người ngựa đi ngang qua.

Mưa lớn cuối cùng đã trút xuống, còn tôi vẫn tiếp tục chờ đợi, hi vọng trời cao sẽ rủ lòng thương ân xá cho tôi một chiếc xe ngựa đi ngang qua.

Tôi liều mạng nhảy ra giữa đường cản xe của một vị đại thúc đang vận chuyển lương thảo đi ngang qua đây, xin được đi nhờ tới quán trọ gần nhất.

Tin tốt, Quách Gia cuối cùng đã thức dậy; nhưng tin xấu, chàng bị mất trí nhớ!

Chàng không nhớ tôi, thậm chí còn không biết tôi là ai?

Tôi ý thức được điểm này là khi tôi kích động ôm lấy chàng vừa tỉnh lại trên giường, bỗng nhìn thấy trong ánh mặt chàng đều là cảm xúc hoảng sợ khó hiểu cùng bài xích. Sau đó, chàng từ từ từng chút một rời khỏi vòng tay của tôi, một mực di chuyển đến góc bên kia giường, nhìn tôi chằm chằm: “Cô nương là ai?”

Đây là câu đầu tiên chàng nói với tôi.

“Này! Đừng đùa với ta!” Tôi gần như nhảy lên giường.

Chàng vẫn rất mơ hồ.

“Quách Gia, Quách Phụng Hiếu, Quách Ô Nha!!” Tôi gấp gáp đến đau lòng, nếu cả đời mà chàng không nhớ ra tôi thì tôi phải làm sao bây giờ?

“Cô nương, thật sự không biết cô nương đang nói gì? Thứ lỗi cho, xin hỏi đây là đâu?”

Nghe xong, tôi run rẩy cả người: “Chàng… Còn nhớ mình là ai không?”

Trời đất, sau khi tôi hỏi câu này, lại thấy thái độ của chàng hơi ngây ra một chút, lập tức lại nhìn tôi, luống cuống lắc đầu.

Trời sập quá nhanh, tôi còn chưa kịp thích ứng.

Hỏi đại phu, đại phu nói có lẽ là do máu đông còn đọng trong não, có thể khôi phục được trí nhớ hay không cũng không rõ..

Đêm đó, Quách Gia uống thuốc của đại phu xong, bình thản ngủ tiếp, còn tôi thì ngồi ở giường nhìn chằm chằm chàng, trong lòng rối như tơ vò với một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Là nên ngay lập tức đưa chàng về Hứa Đô, hay là vẫn như kế hoạch ban đầu, đi Ngọa Long xem sao?

Tiền còn sót lại trên người chúng tôi, là tôi tìm được một miếng ngọc bội trên người Quách Gia mà đổi ra vài quan tiền.

Thật ra, cho dù có ra sao, cho dù ở hoàn cảnh gì, tôi rõ ràng biết nên chọn lựa chọn đầu tiên, ít nhất vẫn còn có lời hứa với Hoa Đà! Nhưng không hiểu sao, hết lần này đến lần khác tôi lại lựa chọn thứ hai, đi Ngọa Long, muốn thấy Ngọa Long, Quách Gia đã mất trí nhớ, nhìn thấy thì có ích lợi gì chứ? Cho nên mới nói, khi ấy tôi thật sự là đã trúng tà rồi.

Nhưng, một thời gian dài sau đó tôi đã suy nghĩ lại, lịch sử sẽ thay đổi ra sao khi tôi thực hiện một sự lựa chọn ngược lại. Chuyện này… tôi cũng không dám tưởng tượng nổi.

Mấy ngày kế tiếp, tôi bảo Quách Gia cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở quán trọ, mắt thấy vết thương trên đầu chàng từng ngày một khép lại, nhưng đối với những trí nhớ mất mát này lại không có chút dấu hiệu tiến triển nào..

Tôi đã kể cho chàng nghe câu chuyện của riêng mình, câu chuyện của chúng tôi. Nhưng chàng cũng chỉ biểu hiện thái độ rất mơ hồ. Tôi nghĩ khi ấy tôi như đang nói chuyện với một đàn bò vậy đó! Thậm chí có lúc, tôi bên chàng nói khô cả lưỡi, lại thấy chàng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn cả người ra.

Vì thế, những lời tôi nói chàng căn bản không nghe cũng chẳng thắc mắc gì. Cuối cùng, tôi không nói nữa. Trong bầu không khí yên tĩnh ấy tôi dường như lại nghe ra tiếng thở dài của chàng. Rất giống như tiếng thở dài của một Quách Gia mà tôi từng quen biết.

“Trí nhớ của chàng không còn, tâm sự ngược lại lại rất nặng nề.” Tôi không biết mình nên mở miệng tâm tình như thế nào, đành mở miệng nhẹ nhàng nói với chàng như vậy.

Chàng thoáng quay đầu lại: “Chỉ là luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện đè nặng trong đầu, hơn nữa đều là những chuyện rất quan trọng. Mà ta thật sự không nhớ ra nổi, nên có chút buồn bực”. Câu cuối cùng vừa thốt ra, chàng cười khổ sở một chút.

“Ta muốn đi dạo trên trấn kia.” Chàng ấy nhìn tôi như thể đang chờ đợi yêu cầu của chàng sẽ được tôi chấp thuận mà cho phép chàng ra ngoài.

Tôi bỗng nhiên lại đồng ý: “Thật kỳ lạ… Cảm thấy… Dáng vẻ sau khi mất trí nhớ của chàng, so với con người chàng lúc trước thật sự như hai con người khác nhau”.

“Không phải chứ?”. Chàng vuốt mũi, cũng không nói nhiều.

Đi bộ trên đường ra trấn, tôi bối rối trong một thời gian dài, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của chàng.

Tay chàng lạnh hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, rõ ràng tôi cảm giác được chàng theo bản năng muốn rút tay về, nhưng chàng lại không làm như vậy. Tôi cũng kệ, cứ như bình thường kéo tay chàng lên và đi bộ suốt dọc đường.

Đi một lúc, cuối cùng chàng cũng mở lời: “Trước đây cô nương nói muốn đưa ta đi đâu?”

“Nam Dương. Đi gặp một người mà chàng muốn gặp. Ta cũng đã đi hỏi thật kỹ càng rồi, từ đây đến Nam Dương cũng không xa, thuê xe ngựa, chưa mất đến hai ngày. Chờ chàng cảm thấy thân thể không có gì đáng ngại, chúng ta sẽ xuất phát, còn sớm trở về Hứa Đô nữa. Miếng ngọc bội kia của chàng cũng đổi được không ít tiền, nhưng cầm cự được cho đến ngày trở về thì không biết có nổi không? “

“Nam Dương…” Chàng vẫn lẩm bẩm: “Hai chữ này hình như không xa lạ lắm. ”

Đúng vậy, xem ra quyết định dẫn chàng đi cũng không sai, tôi hiểu lòng chàng nghĩ gì? Trong lòng tôi thầm nghĩ vậy.

Đêm xuống, tôi đã cho chàng uống thuốc xong, cũng đã thay băng gạc xong, thấy chàng ngồi trên giường nhìn chằm chằm tôi, cũng không nằm xuống.

Tôi rất nghi ngờ, đột nhiên nhẹ giọng thốt lên: “Có phải chàng đã nhớ ra rồi hay không?”

Ai ngờ, lại nghe được lời chàng đáp lại: “Thực thứ lỗi… Nếu chúng ta thực sự là loại quan hệ mà cô nương nói, thì xin thứ lỗi cho ta, Ôn, Ôn Nhiễm? Ta biết cô nương sẽ rất buồn, nhưng ta thực sự không biết khi nào mình mới có thể hồi phục lại. Nếu như ta cứ mãi như hiện giờ…”

Tôi bất lực tiến lên ôm lấy chàng, ngăn miệng chàng đang tiếp tục nói.

“Mặc dù…” Trái tim tôi lại bắt đầu run rẩy: “Mặc dù chàng không nhớ được ta, chàng vĩnh viễn mãi là Quách Phụng Hiếu của ta. Ngay cả khi…Cho dù chàng có thích nữ tử khác…” Tôi đột nhiên dừng lại, tôi bị đây là bị phát bệnh thần kinh sao, nói cái gì mà loạn thất bát tao* vậy chứ!

(*): Nói năng lộn xộn, mất suy nghĩ

“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, được chứ?” Chàng lau những giọt nước mắt của tôi và hỏi.

Tôi gật đầu.

“Vậy nghỉ ngơi thật tốt đi. Tối nay, cô nương không nên ngủ dưới nền đất nữa.”

Vì không muốn lãng phí tiền thuê hai gian phòng, vậy nên tôi chỉ thuê một phòng, tiện cho việc nếu Quách Gia có chuyện gì không thoải mái, tôi cũng có thể kịp thời phát hiện. Ai bảo chàng lúc trước đối với tôi không chút tín nhiệm còn bài xích tôi, nên tôi mà còn mặt dày đi chen chúc một cái giường với chàng, thì tám phần chàng sẽ chạy mất.

Hiện giờ, chàng lại nói vậy, tôi cũng không chút khách khí nằm xuống trên giường.

“Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tôi nháy mắt với chàng. Vừa khóc vừa cười, tâm tình tôi chuyển biến cũng rất nhanh.

“Vậy… Vậy ta ngủ dưới đất.”

“Này – chàng nghĩ gì vậy? Thân thể này của chàng, ta kiên quyết không cho phép!” Tôi ngăn ngang người và ôm lấy chàng: “Yên tâm, ta sẽ không động đến chàng, được chưa?”

Tôi nghĩtôi nói quá thẳng thắn, có lẽ là chàng hơi xấu hổ, toàn bộ cơ thể đều cứng lại.

Một hồi lâu sau đó, chàng mới thoáng bình thường lại, nằm xuống bên cạnh tôi.

Bằng cách này, tôi cảm thấy rất thoải mái. Buông tay đang ôm lấy chàng ra, tôi xoay người, quay lưng về phía chàng cứ thế mà ngủ, dù sao tôi thực sự quá mệt mỏi rồi.

Trong lúc hoảng hốt giật mình, tiếng hít thở bên tai vẫn chưa dứt. Giống như là có ai đó ôm tôi từ phía sau. Tôi nắm chặt bàn tay kia, đan mười đầu ngón tay vào tay chàng.

Quách Gia, đa tạ.

Tôi ở trong mộng nhìn nam nhân đặt cánh hoa dong riềng vào lòng bàn tay tôi, đáp lại lời của chàng như vậy.