Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 15: Gian hùng? Kiêu hùng




Editor: Táo

“Lên lầu đi. Chàng có biết trên lầu ai ngồi không, chính là Lưu Bị và Tào Tháo! Ta muốn xem qua.”Ý tưởng của tôi thực sự quá đơn giản.

“Đương nhiên ta biết là Tào Tháo. Ai ngờ hắn bức Lữ Bố đến Hạ Ấp, hiện giờ lại còn bắt sống. Cho nên mới không hiểu vì sao A Nhiễm nàng phải đi lên, theo ta thấy, Tào Mạnh Đức tuyệt đối không phải loại tốt đẹp gì, không nên tiếp cận.”Xem ra Lưu Bị bây giờ thật đúng là một kẻ bị lãng quên.

Hóa ra Lữ Mông đều biết, lời chàng nói cũng không sai.

“Nhưng mà…” Tôi không có ý muốn tranh luận với chàng: “Ta cũng không muốn tiếp cận, chỉ là nhân cơ hội muốn nhìn xem bọn họ tóm lại có vẻ bề ngoài như thế nào, ngày sau có lẽ không còn cơ hội nữa.”

Lữ Mông vẫn lắc đầu, xem ra nhất định là muốn phủ quyết ý nghĩ này của tôi.

Trong lòng tôi không vui, quay đầu, không muốn nhìn chàng.

Coi như chàng ta còn có chút lương tâm, nhìn tôi không đúng nhưng vẫn có thái độ mềm nhũn xuống dỗ dành tôi: “Được rồi, A Nhiễm của ta, bên này cũng có thể nhìn thấy cảnh trên lầu.”

Tôi liếc chàng một cái: “Nhiều người như vậy cản tầm mắt, cao lớn như chàng còn nhìn xa được!”

“Vậy…” Chàng lại mặt mày nở nụ cười, chẳng lẽ cảm thấy tôi nói chàng cao lớn là đang khen sao?

“Vậy, A Nhiễm lên vai ta đi.”

Tôi không nghĩ tới chàng lại phát ra lời mời như vậy với tôi, thật đúng là có chút cảm giác sủng ái lên tận mây xanh mà.

“Chàng chắc không?” Trên mặt tôi vừa rồi sớm đã không còn dáng vẻ ngại ngùng: “Ta rất nặng ấy.”

“Ừm, lên đi.” Chàng gật đầu và mở tay ra.

Tôi cũng không nhăn nhó lắm, nắm lấy tay chàng để chàng kéo tôi lên vai hắn. Có thể ngồi trên vai bạn trai như vậy, cũng là một loại lãng mạn. Tuy rằng ở bên ngoài nhìn ra một nam nhân ngồi trên vai một nam nhân khác, nhất định sẽ rất quái dị.

Ở chỗ cao, tầm mắt quả nhiên mở rộng.

Tôi vội vàng đi tìm kiếm những người trên lầu có thể ngồi vào chỗ ngồi.

Người mặc y phục màu xám đậm ngồi ngay ngắn mà không nhìn thẳng, hẳn là Lưu Bị, bởi vì bên cạnh hắn có hai người đứng. Một người có bộ râu thật dài, có thể đoán ra là mỹ râu Quan Vũ, ngược kia ngược lại rất trắng trẻo sạch sẽ, so với Trương Phi trong tưởng tượng có chút khác biệt. Nhưng tôi biết, đó hẳn là ba huynh đệ Lưu Quan Trương.

Chỉ liếc mắt một cái, tôi có chút thất vọng với Lưu Bị này, là một nam tử trung niên hết sức bình thường, còn không đẹp như tam quốc sát thượng. Nhưng cũng không sao, dù sao tôi cũng tương đối thiên vị nhân sĩ Ngô Ngụy.

Như vậy, ngồi đối diện Lưu Bị, người đàn ông mặc trường bào màu tím sáng chính là Tào Tháo. Cũng không biết có phải do tôi có thành kiến trong lòng hay không, mà luôn cảm thấy Tào Tháo này so với Lưu Bị nhìn đẹp hơn nhiều, có một vầng quý khí thong dong và khí phách đến như vậy.

“Huyền Đức huynh, Mạnh Đức thật lòng cho rằng Lữ Bố này là nhân tài dũng mãnh hiếm có.” Chỉ thấy Tào Tháo kia dường như nheo mắt lại, nhìn về phía người đang treo cổ, nói.

Lưu Bị vẫn là gương mặt không chút thay đổi, đáp lại: “Mạnh Đức huynh nói vậy ý là gì? Đừng quên Đình Nguyên, Đổng Trác mà hạ màn. ”

“Ha ha ha ha ha. Được, Lưu Bị! Lữ Bố đột nhiên cười điên cuồng, mắng Lưu Bị một tiếng.

Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến Lưu Bị, vẫn gương mặt lặng thinh như trước, cũng không liếc mắt nhìn Lữ Bố lấy một cái.

Tào Tháo cũng giống như coi câu nói kia của Lữ Bố như không khí, lại mở miệng nói: “Ôn Hầu, Tào mỗ Kính huynh là hán tử, nhưng còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Xem ra đây là cơ hội để hắn giao phó di ngôn.

Tôi lại dời tầm mắt về phía Lữ Bố, nhưng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu không nhúc nhích của hắn. Chỉ có thân thể bị trói buộc ở giữa không trung tự nhiên lay động ra một độ cong.

“Đã như thế…” Tào Tháo nói xong, chậm rãi giơ tay phải lên. Trong khi đó, tôi thấy một sợi dây thừng cong cong buộc vào cổ Lữ Bố.

Trong lòng tôi bỗng nhiên có một cảm xúc xúc động, cảm giác vốn không thuộc tính cách này của tôi muốn bộc phát.

Và tôi thực sự nghe theo sự thôi thúc này, tôi giơ tay lên cao, hét lên “Chờ chút”!

Trước mắt bao người như vậy, làm ra hành động khiến người ta chú ý như vậy, thực không phải Ôn Nhiễm bình thường có dũng khí làm.

Thấy tầm mắt mọi người đều chuyển đến trên người tôi, cũng bị càng nhiều người phát hiện thứ quái dị là tôi…một người ngồi trên vai nam nhân, nam nhân?

Cưỡi hổ khó hạ, tôi cũng lười quản những người vây xem hoặc là ánh mắt thổn thức hoặc khinh bỉ, dù sao còn có Lữ Mông cùng tôi chịu đựng.

Ánh mắt rất nhiều người nhắm tới, tôi chỉ chọn hô ứng lời Tào Tháo, tôi nhìn Tào Tháo, chỉ chỉ Lữ Bố nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi hắn, chỉ có một! ”

“Hiệp sĩ phương nào?” Tào Tháo từ từ mở miệng, lại nheo mắt hắn lại, tôi bỗng nhiên cảm thấy đây là một động tác có ám chỉ nào đó.

Ví dụ như, lần này sau khi hắn nheo mắt lại, khóe mắt tôi liếc thấy một nam tử ngăm đen cường tráng bên cạnh hắn nắm chặt kiếm trong tay, dường như tùy lúc sẽ xuất ra vỏ.

Lữ Mông phía dưới ngược lại không kiêu ngạo ôm quyền trả lời: “Dưới trướng Nghịch tướng quân, thất lễ. ”

Tôi ở trong lòng thầm than người thật sự là quá thành thật. Nhưng dù sao tôi cũng không khái niệm về tình thế trong thời gian cụ thể này, nếu Lữ Mông có thể nói ra chúng tôi là người của Tôn Sách, vậy nghĩ lại Tào Tháo trước mắt ngồi bên kia sẽ không bắt chúng tôi sao. Tóm lại, có Lữ Mông ở bên cạnh, tôi rất an tâm.

“Ồ? Vốn là thủ hạ của Nghịch tướng quân, kính xin hai vị anh hùng đi lên tụ tập.” Tào Tháo tiếp tục nói, còn có gương mặt vô cảm của Lưu Bị cũng lướt qua chúng tôi.

Trên đùi chợt bị dùng sức nhéo một cái, tôi mới phát hiện tôi còn ngồi trên người Lữ Mông, chỉ biết cười trừ, vội bảo Lữ Mông thả tôi xuống.

Sau đó theo Lữ Mông đi lên lầu ôm quyền hành lễ nói: “Đa tạ Tào công”.

Đi lên lầu, Tào Tháo dường như đứng dậy nghênh đón: “Tào mỗ vinh hạnh, anh hùng bên người Nghịch tướng quân sao cũng đến đây? ”

Lữ Mông thản nhiên đáp lại: “Tướng quân tây chinh Hoàng Tổ, chúng ta cũng có mệnh trên người, lấy đạo mà đến đây. ”

Tôi không biết bọn họ nói chuyện qua lại có ý gì, nhưng tôi biết rõ bất kể khi nào và ở đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lữ Mông, tôi sẽ cảm thấy rất an tâm. Giống như lần đầu tiên gặp chàng, dưới tình huống tôi không biết chàng chính là Lữ Mông, không hiểu sao tôi nghĩ chàng có thể là bùa hộ mệnh của tôi. Mà bây giờ, quả thật như vậy, chàng chính là bùa hộ mệnh của tôi.

“Được, Tào mỗ kia cũng không hỏi nhiều, thỉnh giáo tên tuổi hai vị.” Tào Tháo vẫn mỉm cười.

“Tại hạ Lữ Mông.”

“Tại hạ là một tiểu tốt vô danh, tên gì cũng không cần.” Thấy Tào Tháo nghe xong, quét qua người tôi, tôi vội vàng dùng mặt cười bổ sung thêm: “Chuyện kia, đa tạ Tào công, ta có thể hỏi câu hỏi ta muốn hỏi hay không? ”

Hai người trong truyền thuyết này tôi cũng có chút kiến thức, thật ra không biết tại sao đã âm thầm hối hận khi nãy nghe lời Lữ Mông thì tốt rồi

Hiện giờ, chỉ cảm thấy nên nhanh chóng hỏi xong các tên tuổi vi diệu này rồi đi.

“Như vậy… Tiểu huynh đệ cứ hỏi đi. Mạng của Lữ Bố cũng chỉ còn lại mấy giờ. ”

Tào Tháo vừa dứt lời, Lưu Bị liền chợt lên tiếng: “Tào công yên tâm như vậy sao? ”

Một giây trước, tôi chỉ cảm thấy lời này của Lưu Bị không giải thích được; một giây sau, tôi mới hiểu ra, đây là đang nghi ngờ chúng tôi.

Lặng lẽ lườm hắn một cái, tôi vẫn đi về phía lan can phía trước, để Lữ Bố có thể nghe rõ lời tiếp theo tôi muốn nói, ai ngờ không chú ý dưới chân, thiếu chút nữa đụng phải Tào Tháo. Vẫn là Lữ Mông kịp thời kéo tôi ra khỏi hắn.

“Cùng lúc đó, nghe thấy Tào Tháo quát “Trọng Khang”, tôi mới phát hiện hắn đang dùng ngôn ngữ ra lệnh thanh kiếm của tên tráng hán đang sát cánh bên cạnh hắn rút ra khỏi vỏ.

Tào Tháo nói Trọng Khang? Tôi không kiềm chế được, quả thực lại xen vào việc của người khác, nói đến với tráng hán khôi ngô kia. “Ngài là… Hứa Chử sao? “Không còn cách nào, đây thật sự là tình cảm của tôi đối với nhân vật thường thấy trong Tam quốc sát.

Thấy mặt mày tráng hán kia run rẩy, tôi nghĩ tôi đoán đúng.

Lại thêm một câu: “Vừa rồi ta đã nghĩ đây là ‘Hổ Si’ hay là ‘Ác Lai’, lại thật đúng là Hứa Chử ngài.” Làm như tôi rất quen thuộc với hắn ta vậy.

“Ác Lai?” Lại nghe Tào Tháo cúi đầu lặp đi lặp lại.

Mà lúc này tôi làm sao biết mình đã phạm sai lầm. Điển tích “Ác Lai”, sau này tôi mới biết cách xưng hô này là đời sau gọi hắn như vậy, nhưng ở thời hắn còn sống, tôi lại không biết xưng hô này chỉ có Tào Tháo mới được gọi như vậy. Còn hiện giờ, tôi lại ở trước mặt Tào Tháo nói ra lời thoại riêng tư của hắn, chẳng cần mạng sống nữa sao.

Những thứ này, cũng đều là chuyện sau này tôi mới hiểu rõ.