Tam Quan Bất Chính

Chương 13




CHƯƠNG 12

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Phó Lỗi trước giờ không thích ứng việc bay đường dài, sau khi về nước gần như ngã xuống liền ngủ. Cậu vặn đồng hồ báo thức, thời gian là bốn giờ sáng khi Tín Đồ Trò Chơi công bố báo cáo tài chính quý hai. Vì Tín Đồ lựa chọn sau khi giao dịch chứng khoán xong thì công bố tin tức, thị trường chứng khoán Hoa Kì ba giờ rưỡi đóng cửa, đến bốn giờ vừa vặn có thể nhìn thấy công bố tài chính. Còn hội nghị báo cáo tài chính trong nước lúc chín giờ sáng, cậu còn lâu mới thèm quan tâm. Cậu không quên: thứ đặt cược là một con số, tỉ lệ % tăng giảm lợi nhuận so với quý trước. Hơn nữa, cậu tuyệt đối tin rằng con số mình đoán chuẩn hơn Đàm Ngạn. Đặt lưng xuống ngủ hai mươi mấy giờ, chưa đến bốn giờ sáng Phó Lỗi đã tỉnh. Tâm trạng sốt ruột chờ công bố tài chính thật giống như cậu học sinh hưng phấn đến mất ngủ trước đêm đi chơi.

Tăng 15.8%, Phó Lỗi cảm thấy có nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Thứ nhất, mấy con số này biểu hiện Tín Đồ Trò Chơi dưới sự dẫn dắt của Đàm Ngạn đã một lần nữa đi vào con đường tăng trưởng lợi nhuận liên tục, thứ hai, chỉ lệch 0.8% so với con số cậu nhét trong “áo mưa”, cho dù có là chuyên gia phân tích tài chính chuyên nghiệp thì độ chính xác cũng quá khó tin, cậu không tin Đàm Ngạn có thể chuẩn hơn cậu. Cậu biết Đàm Ngạn nhất định cũng không ngủ, tức thì gọi điện qua.

“Đàm Ngạn, tôi đang chờ anh chúc mừng đó.”

“Tự tin vậy à?”

“Tôi đoán 15%, còn anh?”

“Ồ, vậy tôi thua, toàn bộ theo ý quý ngài.”

“Tôi muốn ở trong văn phòng của anh, dù gì bao cao su cũng để trong tủ sắt riêng của anh. Lúc cá cược, anh thiết lập mật mã bên ngoài, tôi thiết lập mật mã bên trong; giờ chúng ta làm ngay tại chỗ, hiệu suất cao. Không biết CEO đại nhân khi nào thì rảnh?”

“Chín giờ mở hội nghị báo cáo tài chính, mười giờ rưỡi tôi ở văn phòng đợi ngài đại giá.”

Một đường huýt sáo đi tới Tín Đồ Trò Chơi, chiếc Cherokee cũ nát của Phó Lỗi cùng áo thun cổ thấp và quần cargo hoàn toàn không ăn nhập gì với tòa nhà văn phòng hào nhoáng của CBD (central business district: quận thương mại trung tâm). Phí đỗ xe mười đồng một giờ khiến cậu rất khó chịu, không biết trong vòng một giờ có thể chấm dứt chiến đấu hay không? Cảm giác áp bức khi bị một gã đồng tính nắm cổ từ trên cao nhìn xuống làm Phó Lỗi cảm thấy đó là một kiểu xâm phạm mà đã là đàn ông thì không thể tha thứ. Vậy nên cậu đã ra canh bạc bản thân có phần thắng nhất, cậu tin mình nhất định có thể thắng Đàm Ngạn! Tuyệt đối phải để cho đối phương cũng thể nghiệm một chút cảm giác bị đàn ông đặt dưới thân.

“Ê, Sui, hỏi cậu một vấn đề.”

“Chuyện gì? Mười giờ sáng cậu không ngủ đúng là một kỳ tích.”

“Ở trên giường cậu gọi Lâm Thịnh thế nào?”

“Hả?”

“Là… chuyện đó… nói thế nào nhỉ? Người ở trên, có phải có một tên gọi không?”

“Phó Lỗi cậu chết đi!”

Lúc chờ thang máy nhàm chán quá, gọi một cuộc cho Tô Dục Tu, kết quả chưa được ba câu đã bị tàn nhẫn dập máy. Chỉ là một câu hỏi, có nghiêm trọng đến vậy à? Xem ra đối với đàn ông, ai ở phía trên đúng là một vấn đề rất nghiêm túc cũng rất quan trọng. May quá, người thắng là mình, đè Đàm Ngạn dưới thân cũng là mình. Về phần cụ thể làm gì, không quan trọng.

Nhân viên tiếp tân không thèm để ý đến cậu, cũng không có trợ lý dẫn đường cho cậu. Đi thẳng lên tầng trên cùng, đến cuối hành lang đẩy cửa ra, Đàm Ngạn mặc âu phục xanh đậm và sơ mi kẻ sọc xanh nhạt đang ngồi trong văn phòng CEO chờ cậu. Thuận tay khóa trái cánh cửa, Phó Lỗi lộ ra nụ cười thợ săn chụp mồi thành công.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng. Đã quấy rầy thời gian làm việc.”

“Không sao, vì chuẩn bị báo cáo tôi đã làm việc mười mấy tiếng liên tục. Bây giờ xem như nghỉ bù.”

“Vậy chúng ta mở tủ so số đi.”

Đó là hai cái “áo mưa” được mở bao rồi buộc lại bằng dây thun, cái trong suốt là của Phó Lỗi, cái màu đỏ là của Đàm Ngạn. Sau khi nhập mật mã tủ sắt xong, hào nhoáng đặt trên bàn làm việc màu đen của Đàm Ngạn.

“Không cần mở, tôi nói rồi tôi thua.”

“Đúng là thẳng thắn, có chơi có chịu, tôi đợi ngày này đã đợi rất lâu.”

Bước từng bước tới gần Đàm Ngạn, có thể ngửi được mùi nước cạo râu của anh. Đàm Ngạn hô hấp bình tĩnh, không thấy chút hoảng hốt. Càng là bình tĩnh, Phó Lỗi càng muốn nhìn thấy dáng vẻ thần phục của người đàn ông này. Tuy thấp hơn đối phương nửa cái đầu nhưng chỉ cần đẩy ngã Đàm Ngạn lên bàn, Phó Lỗi có thể dễ dàng nhìn xuống anh. Dường như đã có một đoạn thời gian không cùng bất luận ai tiếp xúc thân mật, tay đặt lên ngực Đàm Ngạn, cách lớp áo sơ mi có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp trong căn phòng điều hòa có nhiệt độ quá thấp, cậu nhịn không được bắt đầu thò tay vào trong âu phục của nam nhân, sờ chấm nhô lên nho nhỏ.

“Tôi không biết anh thích làm kiểu gì, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn nằm xuống của anh rất mê người.”

“Cám ơn đã khích lệ.”

Cơ thể nghiêng về phía trước ép tới gần hơn, mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Đàm Ngạn, bức đối phương bày ra tư thế xấu hổ, khi có khi không cọ cọ hạ thể đối phương. Bàn tay trêu đùa cũng không đình chỉ, đầu ngón tay lướt qua đuôi mày cánh mũi anh tuấn của nam nhân, theo khóe miệng chạy tới hầu kết nhô lên, dằn xéo thưởng thức chiếc cà vạt vô tội. Đột nhiên, cậu nắm lấy cổ nam nhân, cúi người sát vào, cố ý phun nhiệt khí vào tai người nọ:

“Cho anh nếm thử cảm giác bị người áp chế. Thế nào? Hở?”

Cảm giác được thân thể Đàm Ngạn khẽ run lên, bộ phận kề sát nửa người dưới của cậu tựa hồ có phản ứng. Phó Lỗi vừa lòng mỉm cười, chậm rãi thả lỏng áp bức với Đàm Ngạn. Mục đích trả thù đã đạt được, không cần dẫn lửa thiêu thân nữa, cậu khoái chí nhìn bộ dạng bị cậu khiêu khích đến bốc hỏa nhưng không thể phát tiết của Đàm Ngạn.

“Chỉ vậy thôi?”

Một giây sau, cơ thể bị nam nhân đẩy, vô thức té ra sau, nặng nề ngã ngồi xuống ghế bành rộng lớn. Phó Lỗi còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân đã rút lấy cà vạt bị cậu nới lỏng vừa nãy, xoay ghế dựa, nhanh chóng thắt nút hai tay cậu sau ghế.

“Cậu không muốn xem trong “áo mưa” màu đỏ viết số mấy à?”

Dáng vẻ xé “áo mưa” bằng răng nanh của đối phương cực kỳ khiêu gợi. Mẩu giấy màu trắng rớt ra từ bên trong dính bên môi anh, 15.5%, chính xác hơn Phó Lỗi 0.5%.

“Anh! Vì sao?”

“Tôi chỉ muốn nhìn xem – cậu đối với tôi có cách nghĩ và cách làm thế nào? Đúng rồi, cậu ngàn vạn lần đừng nói câu “đê tiện vô sỉ hạ lưu”. Nghe vào cứ như tôi đang ép cậu làm chuyện cậu không muốn làm vậy. Có chơi có chịu không phải sao? Cậu vừa mới mới nhắc tôi xong.”

Lưng ghế được hạ thấp về phía sau, cả cơ thể gần như nằm xuống. Hai chân bị tách rộng ra, đặt lên hai tay vịn; sau đó lòng bàn tay ấm áp đặt lên trung tâm yếu ớt, quần cargo mỏng hơn quần bình thường, tính khí gần như có phản ứng tức thì trong tay đối phương. Chỉ trong giây lát thế cục điên đảo, mạch suy nghĩ của Phó Lỗi hầu như không theo kịp tốc độ lột bỏ của ngón tay Đàm Ngạn.

“Này… Họ Đàm, cái kia…”

“Cái gì?”

“Áo mưa, ba tháng trước mở rồi, hẳn là không thể dùng nữa. Có vi khuẩn…”

“Cậu lo lắng chu đáo nhỉ. Không sao, cho dù không có “áo mưa”, chúng ta vẫn có thể làm rất nhiều chuyện sảng khoái.”

Cằm bị nắm, không thể không tiếp nhận nụ hôn của nam nhân. Hương vị trao đổi bằng miệng lưỡi, cà phê đen và sing-gum bạc hà hòa lẫn nhau. Bị dùng lực hút hết tất thảy trong miệng, ngay cả đầu lưỡi mẫn cảm cũng tê dại. Phó Lỗi lang bạt chốn phong nguyệt sao không biết đây là tín hiệu đã vượt qua hôn môi, cậu muốn phản kháng nhưng hai tay không thể nhúc nhích, cộng thêm mệnh căn tử còn nằm trong tay người ta.

Đàm Ngạn nâng mặt cậu lên, dùng chóp mũi khẽ chạm chóp mũi. Động tác dịu dàng như người yêu đang tâm sự với nhau.

“Cậu không muốn thua, tôi cũng không muốn thua. Nhưng Phó Lỗi, giữa hai chúng ta chỉ có một người thắng.”

Áo thun cổ thấp thật tiện cho Đàm Ngạn kéo sang một bên, lộ ra bả vai ít khi thấy ánh mặt trời và xương quai xanh mỏng manh. Nam nhân như linh cẩu đói khát nhào vào gặm cắn, răng nanh và đầu lưỡi cùng kích thích khiến cho cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng khó chịu. Nhưng dày vò đáng sợ nhất còn chưa tới, mạnh mẽ cắn môi áp chế rên rỉ, rốt cục vào khoảnh khắc đầu nhũ bị ngậm, đã lọt ra từ khóe môi.

“Buông! A…”

“Cậu hẳn rất rõ ràng, thanh âm như thế chỉ khiến người phía trên càng hưng phấn thôi. Nếu tôi lý giải không sai thì cậu là đang chờ đợi tôi làm chuyện quá mức hơn với mình.”

“Ư a… Quá mức, a…”

Áo thun bị cuốn lên trên ngực, đầu nhũ hồng nhạt bị thô bạo đùa giỡn, vừa rời khỏi khoang miệng ấm áp đã lập tức dựng thẳng trong không khí mát lạnh. Phó Lỗi thở dốc từng đợt khiến cho tiểu quả thực màu đỏ nằm trên bộ ngực phập phồng càng thêm kiều diễm ướt át.

“Na, phía dưới, ướt rồi.”

Thẳng đến khi quần lót bị cởi, Phó Lỗi mới tin tưởng người đàn ông nham hiểm này nhất định sẽ không buông tha cho mình. Nhưng ngay sau đó, bị Đàm Ngạn ngậm vào dục vọng đã hoàn toàn cương. Deep throat chưa từng được thể nghiệm từ bạn gái, thì ra là — mất hồn như thế. Chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc màu đen của nam nhân chôn giữa hai chân mình di động trước sau. Kích thích quá mức khiến cậu hoàn toàn không còn sức lực phản kháng, cả người trầm mê trong khoái cảm cao nhất từ khoang miệng ấm áp của người kia. Gần như nuốt vào hết rồi thong thả lui ra sau, sau đó một lần nữa nuốt vào toàn bộ.

“A a… Đàm… Ngạn, ưm… a…”

Nam nhân hơi ngẩng đầu, thứ nhìn thấy là khóe mắt phiếm hồng vì động tình của Phó Lỗi. Đôi mắt rưng rưng giống như trách cứ lại như cổ vũ, khi ánh mắt đụng nhau tựa hồ lại nhiễm thêm một ít ngượng ngùng. Thua trước mặt người không muốn thua nhất, lại còn bị đối phương dày vò đến mức này, Phó Lỗi lần đầu tiên muốn che khuất mặt mình khi cùng người khác làm tình, nhưng lại phát hiện không thể che được. Cậu chỉ đành nhắm mắt lại, nước mắt nóng rực theo khóe mắt chảy xuống, dính vào mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi.

Vậy mà Đàm Ngạn cảm thấy còn chưa đủ, một ngón tay len vào miệng cậu đùa bỡn đầu lưỡi. Phía dưới cũng cải biến phương thức phục vụ, hoàn toàn rời khỏi sau đó tay nắm lấy trụ thể, phối hợp cùng lưỡi liếm lấy đầu chóp tối mẫn cảm, thậm chí đánh vòng quanh linh khẩu, nỗ lực dùng kỹ xảo thành thục làm Phó Lỗi hoàn toàn khuất phục. Phó Lỗi quả nhiên bị kích thích đến không nhịn được phun ra một ít chất mật, nhưng dù có xúc động muốn phóng thích cũng sẽ bị tàn nhẫn xiết chặt, sau đó triển khai đợt sóng công kích tiếp theo.

“Ô… Ư a, đừng…”

Người dưới thân không hề nhận ra rằng từng tiếng rên quyến rũ của mình đang khiến cho Đàm Ngạn gần như muốn mạnh mẽ thượng cậu. Nhưng Đàm Ngạn không định làm đến cùng vào lúc này, mục đích của anh vào giây phút Phó Lỗi bước vào phòng là làm cho đối phương rơi vào chiếc bẫy đang từng chút thu chặt của mình.

Trừ bỏ rên rỉ, miệng lưỡi bị nam nhân khuấy lộng đã không thể phát ra âm thanh khác; xương quai xanh, ngực và đùi trong đã bị để lại bao nhiêu dấu vết nhục nhã; còn thứ phản bội ý chí chủ nhân thì đang không ngừng chảy ra chất lỏng vui thích dưới sự phục vụ tận tình của nam nhân, Phó Lỗi cảm thấy tất cả giác quan toàn thân đều sa vào lòng bàn tay người kia. Thật đáng sợ, chưa từng thể nghiệm qua loại cảm giác này trên giường: toàn thân toàn tâm đều bị đối phương chặt chẽ khống chế, gần như là làm tình một phía. Chỉ vì đối phương thay đổi một động tác mà phát ra tiếng kêu đến mình cũng thấy thẹn, cậu không biết Đàm Ngạn đang nghĩ gì, cậu chỉ biết mình đã lâm vào hoạt động điên cuồng này, quên mất nơi đây là văn phòng CEO của Đàm Ngạn, quên mất dự tính tới đây trả thù Đàm Ngạn, quên mất Đàm Ngạn cũng là đàn ông…

Ngay cả khi nào được cởi trói hai tay cũng không biết, Phó Lỗi chỉ nhớ rõ cuối cùng mình bị ép cầm lấy tính khí cũng căng đến phát nhiệt của Đàm Ngạn, trong tiếng rên trầm thấp của nam nhân, cùng nhau phóng ra cực hạn cao trào. Ánh dương quang gần trưa chiếu vào từ cửa kính, làm cho dịch thể màu trắng trên ghế bành đen và trên quần tây của Đàm Ngạn hiện rõ hơn bao giờ hết. Chỉ là dùng tay và miệng mà đã trải nghiệm một đợt tình sự kịch liệt chưa bao giờ có, thân thể chưa ăn sáng như bị rút hết sức sống, tê liệt ngồi trên chiếc ghế bành đã khiến cậu xấu hổ.

“Phó Lỗi! Anh tới công ty chúng tôi…?”

“Là Dung Tịnh à. Phó tiên sinh có chút vấn đề với báo cáo tài chính vừa công bố của chúng ta, đã trực tiếp tới tìm tôi nói chuyện. Chúng tôi vừa thảo luận xong, hiện đang chuẩn bị cùng nhau đi ăn trưa. Đúng rồi, chiều nay tôi không tới công ty, có chuyện gì cô kêu mọi người liên hệ với tôi bằng di động.”

“Ờ, được. Phó tiên sinh có phải phát sốt không? Mặt anh đỏ quá…”

“Khụ… Tôi không sao, Nancy, hôm nào hẹn cô uống cà phê nhé.”

Phó Lỗi lúng túng thanh thanh cổ họng, mãi đến khi được Đàm Ngạn đưa vào chiếc Cherokee của mình, hai chân mềm nhũn mới hơi có lại chút sức lực.

“Nhà cậu hay nhà tôi?”

Cho dù Phó Lỗi đã niệm một trăm lần trong lòng rằng “Mình không bị thiệt, không thể nổi điên như phụ nữ bị cường bạo được, không thể để Đàm Ngạn đắc ý.” Nhưng cậu vẫn nhịn không được dùng giọng nói đã kêu đến khản đặc của mình, gào lên một câu:

“TMD cách xa ta ra!”