Tam Phục

Chương 24




Lúc xuống lầu, Đoàn Phi Phàm xem giờ, lần này về trường, xem ra không kịp ăn đợt phát cơm đầu tiên rồi, có thể sẽ rơi vào đúng lúc đông người nhất, chi bằng cứ tới muộn thêm chút nữa còn hơn.

Vừa vặn dùng khoảng thời gian này gói một ít thịt bò nấu tương.

Cậu vốn định ngày mai trở lại trường, mang thịt bò về ký túc chia cho mấy người trong đó, rồi mang cho chú Triệu một phần.

Nhưng Giang Khoát đã làm việc cả một buổi chiều như vậy…

“Này, tôi hỏi cậu,” Giang Khoát ở phía sau cậu hỏi, “Thịt bò nấu tương đều là do người ta đặt hàng sau đó mới định lượng mà làm hả? Tôi thấy trên trang cá nhân của cậu có đăng gì đó về tương với thịt, đều là làm theo đơn đặt hàng phải không?”

“Nhiều người đặt lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong tiệm cũng có bán.”

“Lát cho tôi một miếng đi,” Giang Khoát nói, “Tôi muốn thử.”

Đoàn Phi Phàm dừng lại, thở dài: “Sao cậu lại gấp gáp như vậy, không thể đợi tôi nói ‘Cậu có muốn thử thịt bò nấu tương do chính mình làm không’ hay sao?”

“Muốn.” Giang Khoát vội nói.

“Đi xuống thái cho cậu một ít.” Đoàn Phi Phàm tiếp tục xuống lầu, “Đường đường là một đại thiếu gia chuyên ăn nhà hàng đắt cắt cổ, có mấy miếng bò nấu tương mà cuống lên vậy.”

“Bữa trưa tôi chưa ăn, mà giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi,” Giang Khoát nói, “Tôi lại còn lao động tay chân cả một buổi chiều…”

“Cậu chưa ăn trưa?” Đoàn Phi Phàm ngạc nhiên quay đầu lại.

“Ừ~ hứ~” Giang Khoát nói.

“Đừng bắt chước tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ!” Giang Khoát gật đầu rồi gạt Đoàn Phi Phàm sang một bên, chen lên phía trước mà chạy xuống, “Chưa ăn, ngài đây còn bận ép tôi làm việc nên cũng chẳng cho tôi cơ hội ăn cơm mà.”

“Đoàn Lăng!” Đoàn Phi Phàm hét xuống dưới nhà, “Thái cho cậu ấy ít thịt bò!”

“Đượcccc.” Đoàn Lăng từ tầng một trả lời, tiếp đó là một tiếng dao chặt xuống thớt, “Đang thái đây!”

Đoàn Lăng đang đeo một cái khẩu trang bếp bằng nhựa, tay cắt thịt bò từ trong mấy cái nồi nấu mẻ đầu tiên, có vài khách yêu cầu thái nhỏ rồi mới cho vào túi.

Đoàn Lăng nhanh nhẹn chọn một miếng thịt to bằng nắm tay thái thành lát mỏng, sau đó cầm dao chỉ vào đó, hất đầu với Giang Khoát.

“Dạ?” Giang Khoát ngẩn người.

“Lấy đi.” Đoàn Lăng nói.

“Dùng… tay ạ?” Giang Khoát hỏi.

“Vậy thì em dùng chân đi.” Đoàn Lăng nói.

Không hổ là chị họ của Đoàn Phi Phàm, nói năng cũng là một phẩm chất sáng ngời.

Giang Khoát còn đang định nhìn xem bồn rửa tay trong tiệm ở chỗ nào thì Đoàn Phi Phàm nhìn cậu: “Sạch mà! Đây là dao với thớt chuyên dùng cho đồ chín! Còn sạch hơn tay cậu nhiều đó!”

“… Vậy nên tôi mới phải rửa tay.” Giang Khoát trả lời đầy bất lực.

Đoàn Phi Phàm rút một cái đĩa nhỏ dùng một lần, cầm chen vào giữa hai người, sau đó lấy con dao trong tay Đoàn Lăng gạt chỗ thịt đã thái xong vào trong đĩa.

Tiếp đó đưa cho Giang Khoát: “Cầm lấy.”

“Em đúng là kỹ tính.” Đoàn Lăng thở dài, rồi lại rút một đôi đũa đặt lên trên cái đĩa.

Lẽ nào không phải em trai chị kỹ tính sao!

“Lát em qua trường,” Đoàn Phi Phàm lấy mấy cái hộp to, “Giúp em đóng hộp ít thịt đi, phần chú Triệu để riêng, còn lại cứ gói chung là được.”

“Không phải em bảo ở nhà ăn cơm sao?” Đoàn Lăng bỏ thịt vào trong hộp.

“Thôi em cứ qua trường vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy hôm nữa là nghỉ lễ 1 tháng 10, em lại về.”

“Ừ,” Đoàn Lăng gật đầu, “Hộp này cho chú Triệu, bảo chú ấy toàn là chọn chỗ có dính gân, chú ấy thích ăn.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.

Trong lúc hai người đang gói đồ, Giang Khoát đứng bên cạnh đã ăn hết sạch đĩa thịt bò.

Bò nấu tương của Ngưu Tam Đao đúng là rất ngon, so với dì Lưu làm hồi cậu còn ở nhà thì không giống cho lắm, còn có thêm chút hương vị khó nói rõ, Đoàn Phi Phàm nói nước tương mà thím cho vào sau cùng chính là nước tương đặc chế bí mật gia truyền của tiệm nhà cậu.

“Ngon…” Đoàn Phi Phàm quay qua hỏi được nửa chừng thì phát hiện cái đĩa của cậu đã trống không, “… không, ăn nữa không?”

“Khỏi cần khỏi cần,” Giang Khoát hơi mắc cỡ, “Ngon lắm.”

“Giờ không ăn mảnh một mình đi, lát nữa muốn ăn thì chỉ có thể tranh ăn với người khác thôi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi có thể tự qua đây ăn mảnh mà.”

Đoàn Phi Phàm cười: “Được đó.”

Mỗi người xách hai túi thịt bò nấu tương ra khỏi chợ, trong lúc Giang Khoát cầm hai túi sang tay trái rồi rút điện thoại ra định gọi xe, Đoàn Phi Phàm đã quét mã xong một cái xe điện dùng chung bên cạnh.

Giang Khoát nhìn cậu.

“Nhìn cái gì?” Đoàn Phi Phàm đặt một cái túi vào trong cái khung trước mặt, còn một cái treo ở tay lái, “Trong lúc cậu đợi xe tới thì tôi đã về tới trường rồi.”

Giang Khoát đi qua, quét mã một cái xe nữa.

“Như vậy lập tức tiết kiệm được luôn 7 tệ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Hơi bị cừ.” Giang Khoát nói.

Vào giờ ăn tối, ngôi trường đã quét sạch vẻ hiu quạnh ban ngày, lấy lại được dáng vẻ nhộn nhịp của nó.

Khắp nơi là sinh viên đi tới đi lui, khu giảng đường với khu ký túc đã sáng đèn, còn có cả ánh đèn màu mà ngôi trường trên núi phía xa thắp lên nhân dịp Trung Thu, trông quê mùa và niềm nở.

“Trước tiên về ký túc chia thịt, sau đó ra căng tin,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cố chịu được chứ?”

“Ừ,” Giang Khoát lắng nghe cảm giác của mình một chút, “Không chỉ chịu được, mà còn no căng đây.”

“Nhanh lên,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Mẹ cậu mà biết cậu thảm thế này, chắc sẽ đau lòng lắm.”

“Không có đâu,” Giang Khoát nói, “Hồi nhỏ tôi dỗi mẹ không ăn cơm, nhịn hẳn hai ngày mà bà ấy cũng không thèm ngó tôi lấy một cái.”

“Sắt đá vậy sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Vì chuyện gì mà thế?”

“Bà ấy không cho tôi lái xe đi học.” Giang Khoát nói.

“… Hồi đó cậu bao lớn?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tiểu học.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười suốt từ bãi đậu xe vào đến ký túc.

Sau khi vào 107, Giang Khoát nhìn đống hộp thịt bò xếp trên bàn, của chú Triệu đã đưa vào phòng trực ban rồi, hiện tại vẫn còn khá nhiều.

“Chỗ này phải chia cho mấy phòng bên cạnh nữa đúng không?” Cậu hỏi.

“Đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Làm sao chia?” Giang Khoát hỏi, “Cũng chẳng có đồ gì để chia, sao không chia sẵn ở tiệm…”

“Nhìn nhé.” Đoàn Phi Phàm mở một cái túi ra, lấy từ trong ra một hộp lớn, bỏ nắp hộp, rồi một tay bưng ra khỏi phòng.

Giang Khoát nhìn cậu ấy đẩy cửa phòng 106, chìa hộp thịt đang bê trên tay vào trong.

“Tao đệt!” Bên 106 vang lên một trận gào rú.

Đoàn Phi Phàm nhanh chóng lùi lại, rồi đập cửa phòng kế bên một cái.

Cửa mở, cậu huơ hộp thịt trước mũi người vừa mở cửa phòng.

“Cái gì vậy!” Người kia hú lên.

“Mùi gì vậy!” Trong phòng lập tức có người hét lên theo.

“Bò nấu tương bò nấu tương bò nấu tương đê…” Đoàn Phi Phàm bê cái hộp đầy thịt đó huơ một lượt trước cả dãy cửa phòng ký túc, sau đó lại nhanh chóng chạy về phòng, “Tự mang đồ nghề tự mang đồ nghề…”

Người bên 106 xông vào phòng nhanh nhất, tiếp đó nhìn thấy dòng người liên tục từ các phòng chạy tới, Giang Khoát bất giác lùi lại mấy bước. Thậm chí cậu còn thấy Lý Tử Nhuệ từ 119 ở cuối hành lang cầm một đôi đũa lao tới.

Đậu!

Con mẹ nó cái trò thần kinh gì thế này!

Giang Khoát cảm thấy xông vào 107 ít nhất phải có tới hai chục người trở lên, đồ nghề trong tay có từ dao nĩa đũa tới hộp cơm với nắp hộp cơm.

Đoàn Phi Phàm mở hết nắp của mấy cái hộp, mùi thịt bò nấu tương mới từ nồi ra theo hơi nóng lập tức tràn ngập khắp phòng, mọi người phát ra một tràng những tiếng thở dài cảm thán đầy mãn nguyện.

“Thơm!”

“Phi Phàm! Mua ở đâu đấy?” Có người hỏi.

“Làm đấy,” Đoàn Phi Phàm ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Là do…”

Giang Khoát có linh cảm cực kỳ chẳng lành, đúng lúc cậu định trốn ra khỏi phòng thì ánh mắt Đoàn Phi Phàm đã truy lùng được cậu qua khe hở giữa mọi người.

“Giang Khoát làm đó!” Đoàn Phi Phàm chỉ về phía cậu.

Giang Khoát không còn gì để nói, cậu bình thản nhìn Đoàn Phi Phàm.

Cái ông chú cậu.

“Giang Khoát?” Mọi người đều hơi bất ngờ, đồng loạt quay lại nhìn cậu.

“Làm theo sư phụ thôi.” Giang Khoát nói.

Chính là cái tên xấu xa đang đứng giữa mấy người đó.

“Được đấy chứ!” Ai đó vừa ăn vừa nói, “Trông cậu vậy mà lại làm được thế này?”

“Làm lần đầu, cho vui thôi,” Giang Khoát nói, “Làm hơi nhiều, mọi người cùng thử đi.”

“Đúng là có tâm đúng là có tâm.”

“Cảm ơn nha!”

“Tôi cảm thấy món này còn thơm hơn đồ đi mua ngoài tiệm đó.”

Đây chính là đồ mà mấy người có thể đi mua ngoài tiệm đó, mời tới Ngưu Tam Đao ở khu chợ gần đây.

“Ngon thì lần sau bảo Giang Khoát lại làm chút cho vui.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được đó được đó.” Lý Tử Nhuệ quay đầu lại, cười rất hớn hở, “Giỏi quá nha Giang Khoát.”

Cậu là thằng ngốc hả?

“Cũng thường thôi.” Giang Khoát nói.

Mấy người kia tin lời Đoàn Phi Phàm thì cũng thôi đi, cậu ở cùng phòng với tôi một tháng rồi, còn không biết ngay cả que thịt nướng tôi cũng xiên không nổi sao?

Sau khi phần lớn mọi người đã rời khỏi 107, Giang Khoát cảm thấy căn phòng đã bị mấy người này kéo căng ra rộng hơn một vòng, cậu đi tới bên bàn xem thử, bên trong hộp chỉ còn sót lại chút nước sốt tương dưới đáy.

“Cậu vừa làm trò gì thế hả?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Tối nay chơi trăng, cậu có thể thoải mái chơi với mấy phòng kia không vấn đề rồi.” Trong miệng Đoàn Phi Phàm vẫn còn một miếng thịt bò, cậu vừa ăn vừa nói.

“… Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát hít vào một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó giơ tay chìa ngón cái trước mặt Đoàn Phi Phàm, “Cậu ngầu bá cháy.”

“Quá khen.” Đoàn Phi Phàm cười tít mắt mà nói.

Giang Khoát thở dài, tay chống lên bàn, nhịn một hồi rồi nhịn không nổi, cậu bật cười.

“Cừ không?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.

“Cậu có bệnh phải không?” Giang Khoát cũng cười hỏi.

“Ít nhiều cũng có chút.” Đoàn Phi Phàm nói đoạn thu dọn mấy cái hộp bỏ vào trong túi, “Đi thôi, đi ăn bữa phụ Trung Thu nào.”

Đây xem ra là chương đầu của “xã giao một chút” mà Đoàn Phi Phàm đã nói lúc trước.

Nhưng theo như Giang Khoát thấy, đây là kiểu quan hệ xã hội đặc trưng của riêng Đoàn Phi Phàm, có lẽ không ai bắt chước được.

Ngay cả chuyện vừa rồi cũng dựa trên cơ sở Đoàn Phi Phàm thường ngày đã tham gia đủ trò nên với ai cũng thấy quen thuộc, hô một tiếng là ít nhất bốn năm phòng sẽ hưởng ứng.

Còn Giang Khoát, đừng nói có làm được như vụ thịt bò lần này không, mà chỉ riêng gõ cửa thôi, người trong phòng đã khó lòng mở cửa cho cậu.

Có điều cậu lớn bằng ngần này, lúc ăn uống vui chơi bên cạnh không bao giờ thiếu người, nhưng cậu không có nhu cầu chủ động giao tiếp xã hội, cũng không cảm thấy nhu cầu tạo dựng mối quan hệ gì với những người lạ tuy ở bên cạnh, trong cùng một không gian, nhưng cũng có thể không bao giờ thực sự ở cùng nhau.

Nhưng Đoàn Phi Phàm đã cưỡng ép lôi cậu vào cái gọi là “xã giao một chút” hỗn loạn và náo động tưởng chừng không bao giờ có thể xuất hiện trong cuộc đời của cậu, cái “xã giao” mà cậu thấy chẳng có ý nghĩa gì này vẫn mang tới cho cậu cảm giác mới mẻ và niềm vui khó tả trong môi trường hoàn toàn mới.

Khá là thú vị.

Trong căng tin vẫn còn khá đông người, bốn ô phát bữa phụ miễn phí vẫn còn xếp hàng, có điều không đông lắm, xem ra những người muốn ăn đều đã triển gần hết rồi.

“Bỏ đi,” Giang Khoát liếc nhìn hàng người, cũng phải tới chục người, cậu chỉ có thể chấp nhận xếp hàng từ năm người trở xuống, “Ăn đồ không miễn phí thôi.”

“Có thể tiết kiệm một khoản trong số ba ngàn rưỡi một tháng của cậu đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“A cái ông chú cậu,” Giang Khoát nói, “Lúc không có bữa phụ này, mấy cậu một tháng hai ngàn cũng có chết đói đâu.”

Đoàn Phi Phàm cười hì hì mấy tiếng: “Được, đi tiêu tiền nào.”

Lúc mua đồ ăn xong đang tìm chỗ ngồi thì có người vẫy tay: “Qua đây đi!”

Giang Khoát nhận ra đó là anh lần trước cởi trần phòng 106, cậu dành bê khay cơm bước qua đó và ngồi xuống.

“Không đi lấy đồ miễn phí à?” Anh cởi trần hỏi.

“Hàng dài quá,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làm biếng xếp.”

“Món thịt kho này mùi vị được phết,” Anh cởi trần nhìn Giang Khoát, “Mặc dù không ngon bằng bò nấu tương… Bò nấu tương đúng thật bá cháy đó, Giang Khoát, cậu nói thật đi, là mua hay là làm đấy hả?”

“Làm đó,” Giang Khoát nói, “Muốn mua cũng có thể mua được.”

“Mua ở đâu?” Mấy người 106 cùng hỏi.

Giang Khoát chỉ Đoàn Phi Phàm: “Tiệm nhà chú cậu ấy.”

“Cần mua thì kiếm tôi, muốn tự làm thì phải đặt trước,” Đoàn Phi Phàm gắp một miếng thịt kho trong khay cơm của anh cởi trần nếm thử, “Bữa phụ hôm nay có giới hạn số lượng không?”

“Không giới hạn,” Anh cởi trần nói, “Ăn thoải mái.”

“Vậy được,”Đoàn Phi Phàm gật đầu, sau đó giơ tay, hét lên với hàng người đang xếp ở quầy miễn phí đằng xa, “Nàyyyy, đằng kiaaa….”

Chiếc nĩa trong tay Giang Khoát bị tiếng hét này làm rớt cả xuống khay.

Hàng người bên quầy bữa phụ cùng quay đầu lại.

“Hồ Hồ!” Đoàn Phi Phàm chỉ vào giữa hàng, “Thịt kho nhé!”

Cậu sinh viên bị gọi là Hồ Hồ giơ tay ra hiệu OK.

Ăn cơm xong thì trời đã sẩm tối, khá nhiều sinh viên đã bắt đầu từ từ đi ra ngọn núi sau trường.

Lúc này, “màn trình diễn ánh sáng” của ngọn núi sau trường cũng đã bắt đầu biểu diễn rất đúng lúc, về cơ bản là đèn dây bắt đầu nhấp nháy, đèn chiếu bắt đầu đổi màu.

“Gọi cho Đường Lực đi, hỏi xem bọn họ đã đi chưa.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bọn họ mà đi rồi thì Đường Lực chắc chắn sẽ gọi cho tôi.” Giang Khoát nói.

“Cứ gọi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đâu ra mà lắm lời thế hả.”

Được, “xã giao một chút” – chương hai.

Giang Khoát lấy điện thoại ra, bấm số của Đường Lực.

“Giang Khoát?” Đường Lực nghe có vẻ tâm trạng rất vui, “Cậu ở đâu đấy? Bọn tôi đang chuẩn bị đi đây!”

“Có đồ cần mang không?” Giang Khoát hỏi, “Tôi đang ở căng tin.”

“Mã Tiếu về rồi, ba người bọn tôi mang được, cũng không bao nhiêu,” Đường Lực nói, “Cậu cứ đi thẳng qua đó đi, tập trung ở sân nướng thịt!”

“Được.” Giang Khoát cúp máy.

“Đi mua ít đồ uống đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát đứng dậy.

Hai người qua siêu thị nhỏ mua đồ uống, lúc thanh toán xong, Đoàn Phi Phàm chuyển cho Giang Khoát một nửa tiền.

“Gì vậy?” Giang Khoát nhìn cậu.

Tổng cộng chỉ có 20 tệ tiền Cola với bia dứa, Đoàn Phi Phàm vẫn chuyển cho cậu 10 tệ.

“Chung chi một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhân tiện chơi với phòng cậu luôn, có phải cậu chưa chung chi bao giờ không đó?”

“Rồi nha,” Giang Khoát nói, “Lúc trước 119 mua đồ ăn vặt cho tối nay, tôi đã chung chi 10 tệ đấy.”

“Vậy tôi phải chuyển trả cậu 15 tệ cho đều chứ nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói đoạn lại lấy điện thoại ra.

“Cậu đủ rồi đó nha!” Giang Khoát hét lên.

Mấy người 119 đều đang đợi ở sân nướng thịt, khá đông người định ngắm trăng luôn ở sân nướng thịt, nhưng nhóm Đường Lực muốn leo núi, thậm chí còn đeo sẵn ba lô, đồ mang theo đã bỏ cả bên trong.

Giang Khoát vừa thấy tình hình như vậy là đã có chút do dự, chỗ đồ uống mới mua này không nhẹ, cậu không muốn xách đống đồ này mà leo núi.

Đây đều là do kế hoạch của Đoàn Phi Phàm đã phạm sai lầm.

“Vừa khéo!” Đường Lực lấy từ chiếc ba lô trên lưng ra mấy cái túi dây rút gấp gọn, “Tôi mang theo hai cái phòng khi, tôi biết thế nào cũng có ngày dùng tới.”

Túi dây rút kiểu này không có gì là lạ với Giang Khoát, trước đây lúc đi tập luyện, cậu vẫn thường dùng, đủ loại túi dây rút thể thao, nhẹ nhàng tiện lợi đẹp mắt.

Nhưng túi dây của Đường Lực là kiểu mua thức ăn trong siêu thị, cái màu xanh đậm vẫn còn chấp nhận được, cái còn lại màu cánh sen thật sự khiến Giang Khoát vô cùng khiếp sợ.

Cậu vội giật ngay lấy chiếc màu xanh: “Tôi dùng cái này.”

Đoàn Phi Phàm cười, cầm lấy cái túi màu cánh sen.

“Đi thôi!” Lý Tử Nhuệ rất phấn khích chỉ lên đỉnh núi, “Đích đến là cái đình trên đỉnh núi!”

“Nhuệ khí ngút trời vậy?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nhờ ăn bò nấu tương đó,” Lý Tử Nhuệ nói, “Này Đoàn Phi Phàm, món bò nấu tương đó thực ra do chú cậu làm phải không? Bán ở tiệm Ngưu Tam Đao?”

“Thật sự là do Giang Khoát làm, tuy không phải làm toàn bộ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng là làm phần lớn.”

“Ngon thật luôn,” Đường Lực nói, “Là món tủ của tiệm nhà cậu hả?”

“Ừ, làm hai ba chục năm rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Có gửi hàng được không?” Lý Tử Nhuệ hỏi, “Bà tôi thích ăn lắm, tôi gửi cho bà một ít.”

“Được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khi nào cần thì bảo tôi, sẽ giảm giá cho bà cậu.”

“Tốt!” Lý Tử Nhuệ lấy điện thoại ra, kết bạn với Đoàn Phi Phàm.

Ngọn núi này không cao cho lắm, Đoàn Phi Phàm bảo từ chân núi theo bậc thang đi lên cũng chỉ mất hai chục phút là tới đỉnh, có điều Giang Khoát không mấy yêu thích bộ môn leo núi, nếu như không vì xúc tiến mối quan hệ hữu hảo trong phòng, cậu thà chấp nhận một mình đợi dưới núi, hay nói cách khác, nếu không có Đoàn Phi Phàm, tối nay cậu có khi đã một mình kiếm một quán bar ngồi lại.

A, quán bar có khi đi không nổi…

Sự giáng cấp chi tiêu này đúng là hơi bị quá nhanh, xem ra chỉ đủ để tới chỗ bán malatang mà tán gẫu với lão Lưu thôi.

Từ chân núi lên đỉnh núi có bốn cái đình hóng mát, cái lớn nhất nằm trên đỉnh núi, đích đến của khá nhiều người đều là ở đó.

Lúc leo lên đến nơi, xung quanh toàn là người, phần lớn là tân sinh viên năm nhất, những năm trên đều đã chơi chán chê ngọn núi này, gặp ngày nghỉ xem ra phần đông đều ra ngoài tụ tập.

Trên đường đi Giang Khoát gặp khá nhiều bạn cùng lớp, còn có mấy người ở mấy phòng bên cạnh, nhờ vụ xã giao bò nấu tương, mọi người lúc đi ngang qua đều chào hỏi cậu đủ kiểu.

Giang Khoát cũng chào đáp lại mọi người, mối quan hệ cũng xích lại gần kha khá, nhưng cậu cũng chẳng phân biệt được người nào, lúc chia thịt bò, phần lớn cậu chỉ nhìn thấy đằng sau gáy mọi người.

Lúc Lữ Ninh từ đằng sau đuổi kịp, cậu cũng suýt nữa thì không nhận ra.

“Chị Ninh hôm nay xinh quá,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trang điểm phải không?”

“Đúng vậy,” Lữ Ninh cười hơi ngượng ngùng, “Bình thường làm biếng mấy vụ này, hôm nay ra ngoài chơi phố mà.”

Đi lên cùng với Lữ Ninh còn có một nam sinh, Giang Khoát không quen, nhìn sau gáy cũng không quen.

“Giang Khoát,” Cậu sinh viên kia chào Giang Khoát, “Mãi chưa gặp được cậu nên chưa hỏi, bánh Trung Thu hôm trước bố cậu gửi, cậu đã nhận được chưa?”

“Nhận được rồi, cảm ơn nhé, cậu là…” Giang Khoát đã nhớ ra, đây chính là lớp trưởng lớp cậu, cái cậu Dương đó.

Dương!

Cái cậu họ là Dương còn tên là độ phân giải gì đó!

Dương!

Độ phân giải ở mức nào ấy nhỉ?

Dương!

“Dương Cao Thanh (độ phân giải cao)?” Giang Khoát không có thời gian nghĩ nhiều, sau khi loại trừ lam quang (blue ray) với nguyên họa (original), cậu suy ra đáp án.

“Tiêu Thanh (độ phân giải tiêu chuẩn).” Đoàn Phi Phàm lên tiếng sau tai cậu, sửa lại một chút.

Tiêu Thanh cười: “Đúng rồi, Dương Tiêu Thanh, độ phân giải thấp nhất đó.”

“Thật xin lỗi.” Giang Khoát nói.

“Không sao,” Dương Tiêu Thanh cười nói, “Tôi thường bị gọi nhầm, mười người thì phải có ba người gọi nhầm.”

“Có phải cậu cố ý không đó,” Giang Khoát quay sang hạ giọng hỏi Đoàn Phi Phàm, “Không giành trả lời trước khi tôi mở miệng được sao?”

“Lỡ cậu không nhớ nhầm thì sao?” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi giành trả lời xong cũng bị ăn chửi.”

“Tôi không chửi cậu.” Giang Khoát nói.

“Lúc cậu không cười, nói chuyện trông cứ như câu tiếp theo sẽ chửi người ta vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm chăm chú một hồi, rồi đột nhiên ra sức nhe răng cười một cái.

“Ây da.” Đoàn Phi Phàm ôm ngực lùi về sau một bước, “Đây nhìn giống như câu tiếp theo sẽ ăn thịt người ta ấy.”

Trên đường có khá nhiều đường mòn, từ hai bên lối bậc thang tỏa ra và đều nằm bên ngoài lan can.

“Đây là dẫn đi đâu vậy?” Giang Khoát hỏi.

“Đường mòn mà dân trong làng trước đây lên núi thường đi đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dẫn tới đủ mọi ngóc ngách xó xỉnh.”

“Như thế không thú vị hơn đi trên bậc thang sao?” Giang Khoát nói đoạn vắt một chân qua lan can.

“Nhìn chữ kìa.” Đoàn Phi Phàm túm cậu lại, đèn trên điện thoại rọi về phía một tấm biển trước mặt.

Cấm trèo qua.

Giang Khoát vắt chân trên lan can không nhúc nhích, có chút hơi bất mãn.

Lý do mà hoạt động leo núi làm người ta nhàm chán chính là vì trong phần lớn trường hợp, nó chỉ là một kiểu hoạt động “leo lầu”, nếu như đi bằng đường mòn thì sẽ không chán ngắt như thế nữa.

Trên đỉnh núi chắc chắn toàn là người, chi bằng đi vòng qua con đường mòn này xem sao.

“Sao vậy?” Lý Tử Nhuệ quay đầu lại.

“Hẹn gặp trên đỉnh núi.” Giang Khoát nói.

Lý Tử Nhuệ nhìn cậu, rồi lại nhìn con đường mòn, sau đó gật đầu, vẻ mặt đầy thấu hiểu: “Trước khi tới cậu chưa đi vệ sinh hả?”

… Cút xéo!

Đoàn Phi Phàm đứng sau cười đến tắt tiếng, chỉ còn nghe tiếng thở như đứt hơi.

“Cậu đợi tôi ở đỉnh núi hay là cùng tôi đi đường mòn?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm ngưng cười, đưa tay xoa xoa mặt: “Tôi khuyên cậu đừng đi đường mòn, xấu hổ lắm.”

“Có gì mà xấu hổ?” Giang Khoát ngồi hẳn lên lan can.

“Theo cậu thấy thì vì sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Có thể đụng phải người trước khi tới đây chưa đi vệ sinh chăng?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm lại cười đến đứt hơi.

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát chỉ cậu, “Tôi cũng vì thực sự thấy nhàm chán quá nên mới chịu đựng chứng thần kinh kiểu này của cậu…”

“Tụi nó bảo con đường này chỉ có mấy người đang yêu nhau mới đi vào,” Đoàn Phi Phàm nhỏ tiếng, trong giọng nói vẫn nhuốm nét cười, “Đi vào đó thực sự đụng phải nhiều cảnh xấu hổ lắm.”

“Làm gì có ai yêu nhau lại chọn cái ngày náo nhiệt này, tìm tới cái nơi náo nhiệt này cơ chứ!” Giang Khoát thực sự thấy cạn lời, “Đi con đường bỏ hoang phía sau kia còn có lý hơn ở đây đó.”

“Đi đi đi,” Đoàn Phi Phàm chỉ con đường mòn, “Đi.”

Giang Khoát nhảy qua, rảo bước thật nhanh vào con đường mòn.

Đoàn Phi Phàm miễn cưỡng bó tay đi theo sau.

Con đường mòn này đi xuyên qua một vạt rừng nhỏ, nhấp nhô kéo dài lên đỉnh núi.

Kỳ thực sau khi đi vào, con đường vẫn khá rộng, tuy tối hơn nhiều so với lối bậc thang có treo đèn màu đằng kia, nhưng dưới chân mặt đất vẫn vững chắc, có thể sẽ dẫm phải một cục đá cập kênh, nhưng giảm tốc độ lại thì không vấn đề.

“Nếu thật sự đụng phải mấy cặp tình nhân thì phải làm sao?” Giang Khoát hỏi.

“Lập tức tìm một gốc cây rồi bắt đầu đứng tiểu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Giữ thể diện chút…” Giang Khoát quay đầu lại.

Chưa nói dứt lời, Giang Khoát đã dẫm lên một cục đá bên đường do hơi mất thăng bằng vì quay đầu lại.

Cục đá bị dẫm lên là lập tức vặn vẹo lăn xuống, chân phải của Giang Khoát đột nhiên tranh phần lao ra trong tư thế như đang xoạc.

“Đệt!” Giang Khoát tức thì cảm thấy dưới chân mình là một sườn dốc.

Cứ thế này lăn xuống thì không biết có bị cành cây nào xiên cho thành xiên thịt nướng không.

Giang Khoát phản ứng cực kỳ nhanh, cậu trở tay ra sau chộp một cái, túm lấy ngực áo Đoàn Phi Phàm.

Cùng với một tiếng hét, hai người đồng thời bắt đầu đổ dốc.

Cậu thì ngồi, Đoàn Phi Phàm thì quỳ.

Dựa vào ánh trăng xuyên qua tán lá rừng, hai người kéo nhau cố gắng dừng lại.

Nhưng không thành công.

Đổ dốc thì lại thành công, hai người một ngồi một quỳ thế mà lao xuống cuối con dốc lại thành công đến vậy.

Sau đó thì nhìn thấy hai đôi chân.

Có người.

… Đúng là có tình nhân.

Mấy người đúng là biết chọn chỗ ghê.

Cũng là bị lăn xuống đây sao?

“Ai!” Chủ nhân của một đôi chân hét lên một tiếng.

Đối với Giang Khoát, người mới nhập học được một tháng, cho tới nay tổng cộng còn chưa quen biết quá mười người, giọng nói này quen thuộc một cách bất ngờ.

Con mẹ nó là Lư Hạo Ba.

Nếu là người khác thì đã chẳng có gì phải xấu hổ rồi.

Cậu không biết lúc này cậu với Đoàn Phi Phàm có nên lập tức đứng dậy, mỗi người kiếm một gốc cây rồi bắt đầu đứng tiểu hay không.

[HẾT CHƯƠNG 24]

————