Tam Phục

Chương 133




Có lẽ so với tiệm cũ, từ quy mô tới trang trí, tiệm mới đều có sự nhảy vọt về chất, khác biệt hai bên là rất lớn nên bố Đoàn Phi Phàm vô cùng sửng sốt. Chú ba gần như cứ đi được vài bước là lại dừng chân, cùng một cảnh tượng, chỉ cần góc nhìn khác đi là cũng phải vừa kể vừa thêm thắt khoa trương giới thiệu cho bố, chẳng cần ai phải giúp.

Đoạn giới thiệu phần khởi nghiệp của Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát, chú ba cũng không bỏ qua, tự mình lăng xê toàn bộ, Dương Khoa mấy lần mở miệng định nói giúp mấy câu cũng đều không tìm được cơ hội nào mà chen vào.

Trên dưới tổng cộng có hai lầu, vậy mà nhóm người này mất gần một tiếng đồng hồ mới đi tham quan xong.

“Hôm nay chắc cháu đi tới cả chục ngàn bước mất.” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra kiểm tra.

“Vậy mà đã được chục ngàn bước rồi sao?” Chú ba nói, “Chục ngàn bước này của cháu hơi dễ quá đó.”

Bố cậu do dự một lúc rồi mới ghé tai chú ba khẽ hỏi: “Chục ngàn bước gì vậy?”

“Chục ngàn bước ấy à, là đếm số bước chân,” Chú ba rút điện thoại ra, “Anh xem nhé…”

Lúc nghe thấy bố hỏi, Đoàn Phi Phàm đã lấy điện thoại ra, nhưng hình như bố không có ý định hỏi cậu. Đoàn Phi Phàm ngần ngừ một thoáng rồi lại cất điện thoại đi.

Đoàn Lăng đi tới, lấy tay huých cậu: “Hỏi em trai thì đỡ xấu hổ hơn ấy mà.”

“Làm sao mà hỏi em trai suốt được.” Đoàn Phi Phàm cười.

Lúc quay xuống lầu một thì thấy Giang Khoát đang ngồi ở chiếc ghế sau quầy bán thịt ở cửa, đầu ngửa ra sau, chân duỗi thẳng băng.

“Ngủ rồi đấy hả,” Chú ba nói, “Sao lại ngủ ở đây chứ, trong cái kho kia của mấy đứa có cái giường sofa mà?”

“Chắc ngồi trông tiệm.” Đoàn Phi Phàm đi tới, nhẹ nhàng bóp bóp vai Giang Khoát.

“Hử?” Giang Khoát ngồi nhỏm dậy, mắt nhắm mắt mở quay đầu lại.

“Tham quan xong rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vừa rồi có bán một ít thịt đấy ạ.” Giang Khoát đứng dậy.

“Cháu bán hả?” Thím có vẻ ngạc nhiên, “Cháu biết thái hả?”

“Người ta mua cả miếng phải không? Không cần thái hả?” Đoàn Phi Phàm cũng hỏi.

“Không phải,” Giang Khoát cười, “Tiểu Từ thái đó, tôi đứng bên nhìn thôi, không phải tôi bán hàng.”

“Vậy thì được, Tiểu Từ nhanh nhẹn lắm,” Chú ba gật gù, “Cháu mà ra tay thật thì chú sợ lắm, chỉ lo cháu thái vào tay.”

Đoàn Lăng vỗ vỗ tay: “Đi thôi, đi ăn cơm chứ?”

“Được, đi thôi,” Chú ba khoát tay rồi hét về phía đằng kia, “Tiểu Từ à, bọn chú đi ăn cơm, cháu đi cùng nha, đóng cửa tiệm trước đi.”

“Thôi ạ,” Tiểu Từ nói, “Giờ đang đông khách, đừng đóng chú ơi, để cháu trông tiệm, mọi người cứ đi đi, lúc về mang đồ ăn cho cháu.”

“Vậy cũng được,” Chú ba gật đầu, rồi lại chỉ lên lầu, “Còn Tiểu Dương thì sao?”

“Nó không đi ạ.” Giang Khoát nói rất dứt khoát.

Đoàn Phi Phàm cười: “Cậu ta đúng là không đi thật.”

“Tận tụy yêu nghề lắm,” Giang Khoát nói, “Sớm muộn gì cũng phải lập giải thưởng nhân viên tiên tiến cho nó, mỗi lần bình chọn chắc cũng chỉ có mỗi mình nó thôi.”

*

Cả nhà lên đường đi ra nhà hàng, chú ba với bố đi xe tải của chú, thím với Đoàn Lăng đi xe của Giang Khoát.

Đoàn Phi Phàm lên xe, khe khẽ thở dài. Thím ngồi ghế sau, thính tai nghe thấy liền nói ngay: “Phi Phàm, cháu đừng để tâm mấy chuyện này, bố cháu giờ vẫn chưa biết phải chung sống với cháu thế nào mà.”

“Dạ, cháu biết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố cháu với chú dù sao cũng quen biết lâu rồi, thời gian ở với nhau cũng lâu hơn nhiều so với cháu.”

Nghĩ theo hướng này thì xem ra cũng có thể chấp nhận được. Nhưng dù sao thì cũng là cha con, dựa vào số năm mà tính thì ít nhiều có gì đó không đúng lắm.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm. Đối với cả Đoàn Phi Phàm và chú Đoàn, việc bù đắp lại những tình cảm đã mất thật không phải dễ dàng gì.

Trước đây, sếp Giang có lúc bận làm ăn một hai tháng không về nhà, lúc gặp lại ông, Giang Khoát còn có cảm giác không biết diễn tả thế nào, huống hồ hai bố con Đoàn Phi Phàm đã cách xa cách nhau những mười năm.

Tuy vậy, Đoàn Phi Phàm cảm xúc mặc dù hơi sa sút nhưng nhìn chung thì tâm trạng vẫn rất tốt, Giang Khoát ngồi bên, nhìn góc nghiêng cũng có thể thấy được nét mặt vui sướng của cậu ấy.

Thím với Đoàn Lăng ngồi sau, nói chuyện về sự thay đổi của chú Đoàn, lại còn nói đủ thứ chuyện ngày xưa của chú ấy, nghe rất thú vị, mà cũng thật cảm động. Quay ngược lại mười năm trước, nhắc lại chuyện hồi đó thì cũng là chuyện hồi Đoàn Phi Phàm học tiểu học.

Mười năm trước, bản thân Giang Khoát còn là học sinh tiểu học, vì cuộc sống đủ đầy sung túc nên chẳng hề có hình dung hay mong mỏi gì đối với tương lai mười năm sau, thậm chí còn hơi có tâm lý phản kháng.

Mười năm sau, cậu đang cùng Đoàn Phi Phàm trải qua cái ngày mà cậu ấy đã đợi chờ suốt mười năm dài đằng đẵng.

Vậy mười năm sau nữa thì sao?

Trước đây, Giang Khoát rất ít khi nghĩ tới “sau này”, những việc trước mắt mới là hiện tại chân thực, “sau này” để sau rồi tính, nhưng hiện giờ, cậu càng ngày càng hay nghĩ tới cái gọi là “sau này”.

Sau này, mười năm sau nữa.

Liệu cậu với Đoàn Phi Phàm có còn bên nhau không, cửa tiệm của bọn họ liệu có còn không, liệu sếp Giang có phá sản rồi không… Ôi, thật xin lỗi sếp Giang…

“Đi chậm lại, thiếu gia.” Tiếng Đoàn Phi Phàm vang lên bên cạnh.

Giang Khoát giật mình đạp thắng, nhận ra cái xe tải của chú đằng trước đã giảm tốc, đang chuẩn bị rẽ.

“Nhắc vừa vặn luôn, không sợ không kịp thắng ha.” Giang Khoát nói.

“Nhắc sớm cho chắc ăn.” Đoàn Phi Phàm cười.

Tới nhà hàng, xuống xe rồi, Đoàn Phi Phàm lại khẽ hỏi: “Vừa rồi sao thế?”

“Đang nghĩ mười năm nữa, không biết công ty sếp Giang đã sập chưa.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm phì cười: “Cậu với sếp Giang có phải lại cãi nhau rồi không đó?”

“Đâu có.” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi chỉ cảm thấy cách nghĩ của ông ấy ngày càng kỳ lạ.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu không hiểu.

“Cậu với sếp Giang thật sự không có vụ gì khác đấy chứ?” Giang Khoát nói, “Hai người gặp nhau lần đó, có thật là không nói gì không?”

“… Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không có gì,” Giang Khoát nói, “Tối về nói sau.”

“Cậu biết không, trước đây, thím tôi đi họp cha mẹ học sinh cho tôi, lúc về, tôi hỏi thím xem giáo viên nói gì,” Đoàn Phi Phàm ôm vai Giang Khoát, đi theo sau cả nhà lên tầng hai của nhà hàng, “Thím tôi bảo, ăn cơm đã, tối nói sau. Cậu có biết cảm giác lúc đó thế nào không?”

Giang Khoát bật cười.

“Như vậy nghĩa là để tôi ăn no một bữa này đi, tối đến ăn đòn còn có sức mà chịu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thím ghê gớm vậy sao?” Giang Khoát cười hỏi.

“Hiện tại, cậu còn ghê gớm hơn cả thím đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thím tôi còn sầm mặt mà nói, chứ cậu đây lại cười mím chi mà nói đấy.”

“Thật sự không có gì,” Giang Khoát vỗ vỗ lưng Đoàn Phi Phàm, “Tối về nói với cậu.”

*

Vừa lên đến tầng hai, còn chưa rõ phòng riêng mà nhóm Hình mẫu đặt nằm ở bên nào hành lang thì đã nghe thấy tiếng của Đinh Triết: “Chúuuuu….”

Tiếp đó là một màn chào hỏi hỗn loạn, Giang Khoát chưa kịp nhìn rõ người thì cả đám đã kéo chú ba với chú Đoàn vào trong phòng.

“Bọn tao chưa gọi rượu,” Đổng Côn dặn Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát ở ngoài cửa phòng, “Hai người xem gọi rượu gì đi.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Giang Khoát cùng Đoàn Phi Phàm đi ra quầy phục vụ.

Tất cả các loại rượu có thể chọn đều bày trên kệ, cậu đưa mắt nhìn một lượt, thấy chẳng vừa mắt loại nào, đang định lên tiếng thì Đoàn Phi Phàm bỏ cái tay đang khoác trên vai cậu xuống: “Sếp Khoát.”

Giang Khoát nhìn cậu ấy.

“Đây không phải nhà hàng năm sao, cũng không có thời gian đi mua rượu đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chọn luôn rượu ở đây đi, tôi xin đăng ký cho tôi được chọn rượu.”

Giang Khoát chép miệng: “Được thôi.”

Rượu Đoàn Phi Phàm chọn đúng là nằm ngoài tưởng tượng của Giang Khoát. Cậu ấy chỉ chọn hai tá Nhị Oa Đầu chai nhỏ.

“Thế này là sao hả?” Giang Khoát hỏi.

“Bố tôi với chú tôi trước tới nay uống rượu đều chỉ thích uống loại này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai người mà uống là có thể uống tới nửa đêm, vừa uống vừa nói chuyện, tôi với Đoàn Lăng ngồi cạnh buồn ngủ gà gật mà vẫn cố sống cố chết nghe hai người chém gió với nhau.”

Đoàn Phi Phàm đúng là vẫn luôn cẩn thận, cuộc sống với những cảnh tượng quen thuộc của chú Đoàn đã không còn nữa, nhưng chút rượu này có thể cho chú ấy biết, những con người quen thuộc của chú ấy vẫn đều còn ở đây.

“Liệu có nhiều quá không?” Giang Khoát hỏi.

“Người một ly là gục như tôi còn chẳng lo,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu ngàn ly không gục sao lại hay lo thế?”

“Bố cậu cả chục năm rồi không động đến rượu,” Giang Khoát tiếp tục lo lắng, “Đừng đột nhiên lại uống nhiều như vậy.”

“Yên tâm, đã có chú tôi lo,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với lại vẫn còn người không biết uống là tôi đây, lúc nào thấy không ổn, tôi sẽ hự một tiếng rồi ngã gục vào người bố tôi, thế là mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“… Cậu trau dồi kỹ năng diễn kịch suốt mười năm rồi phải không?” Giang Khoát cạn lời.

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm nhướng mày.

Lúc quay về phòng ăn, không khí đã được nhóm Hình mẫu khuấy động, Đinh Triết ngồi bên cạnh chú Đoàn, nói chuyện như thể hai người mười năm rồi chưa gặp.

“Đúng thế, nhà cháu chính ở khu đó đó,” Cậu ta vỗ đùi, “Không hề thay đổi, nhà bà cháu sắp sập rồi mà vẫn không có gì thay đổi cả!”

“Nói chuyện gì vậy?” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống, lên tiếng hỏi.

“Đang tranh chức con trai đó.” Đổng Côn nói, “Mày mà quay lại muộn tí nữa là nó sắp gọi chú ấy là bố rồi đấy.”

“Cùng gọi luôn,” Đinh Triết nói, “Tôi gọi bố cũng đâu phải là không cho nó gọi bố nữa.”

“Đậu.” Đoàn Phi Phàm bật cười.

“Gọi rượu rồi hả?” Chú ba quay sang hỏi.

“Gọi rồi ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhị Oa Đầu chai nhỏ.”

Bố Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, một lát sau mới hỏi: “Sao không gọi rượu ngon một chút?”

“Rượu này cũng ngon mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là rượu bố vẫn quen uống đó.”

Bố cậu cười, không nói gì, vỗ vai cậu mấy cái thật mạnh, rồi lại bóp chặt vai cậu. Không uổng công mười năm lao động cải tạo trong trại, tay bố cậu vẫn khỏe như xưa, bóp vai cậu một cái mà cậu suýt nữa đứng nhỏm dậy.

“Sao hả?” Bố cậu nhìn cậu, “Bóp nhẹ một cái thế này mà đã không chịu được rồi à?”

“Không sao,” Đoàn Phi Phàm cử động cánh tay, “Cũng thường thôi.”

Bố cậu vừa thấy cậu như vậy liền lập tức nắm vai cậu, bóp một cái thật mạnh.

“Hây hô!” Đoàn Phi Phàm vận nội công, gồng cứng cơ vai.

Bố cậu lại xiết mạnh tay thêm chút nữa như đang đọ sức với cậu, cuối cùng thì cười vỗ vai cậu một cái: “Thằng ranh, có cơ bắp đấy.”

“Thế nào ạ?” Đoàn Phi Phàm đắc ý nhướng mày.

“Được đó,” Bố cậu cười khà khà, “Được đó, không hổ là con trai bố.”

Thật hết sức trẻ con.

Giang Khoát vừa nghe nhóm Đổng Côn nói chuyện, vừa nhìn hai bố con Đoàn Phi Phàm đang tương tác với nhau như trẻ con mẫu giáo. Biểu hiện như con nít một cách vô thức thế này của Đoàn Phi Phàm trước mặt bố cậu ấy khiến Giang Khoát thật sự cảm động.

Đúng ra thì hai người đều đã quá cái tuổi đó rồi, nhưng Giang Khoát vẫn thấy cảm động nhường này.

Một chàng trai trẻ đáng yêu biết bao, một chàng trai quyến rũ biết bao, một chàng trai gợi cảm biết bao…

Chàng trai đó là của ta rồi.

Ha ha ha ha ha ha.

Lúc chú Đoàn đưa mắt nhìn qua, Giang Khoát vẫn còn đang chống cằm vừa ngắm vừa cười, miệng còn chưa kịp ngậm lại.

Cái nhìn này làm cậu suýt tắc thở.

“Thằng bé này từ nhỏ đã hay bướng với chú rồi.” Chú Đoàn cười bảo.

“Giờ vẫn vậy đấy ạ.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu qua nhìn cậu, mỉm cười không nói gì.

“Nhìn cái gì?” Giang Khoát nói.

“Nhìn cậu cười ngốc đó,” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm, “Đồ ngốc xít.”

“Đậu.” Giang Khoát nói.

Nhân viên phục vụ mang rượu vào, đồ ăn thì nhóm Đổng Côn đã gọi, cũng được mang lên rất nhanh chóng.

Rượu rót ra rồi, chú ba giơ chén rượu lên: “Mọi người cứ ngồi đi, tôi chỉ nói một câu thôi.”

Lúc quay phim, chú ba căng thẳng tới mức nói nhát gừng ba chữ một, vậy mà bây giờ chú lại có vẻ rất thoải mái, xem ra cảm hứng đang dâng trào.

“Nhà họ Đoàn chúng tôi, anh hai vẫn luôn là trụ cột,” Chú ba nói, “Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, bất kể xảy ra chuyện gì, anh hai vẫn ở…”

Chú ba đấm ngực: “… trong tim lão ba Đoàn tôi đây!”

“Đấm nhẹ thôi,” Chú Đoàn nói, “Lát nữa lại phát ho đấy.”

“Anh bớt nói leo đi!” Chú ba trừng mắt với bố cậu.

“Mời ngài tiếp tục.” Chú Đoàn nói.

“Anh hai sẽ mãi là anh hai, không có gì thay đổi!” Chú ba ngửa đầu uống cạn chén rượu.

“Không thay đổi!” Đinh Triết lập tức hét lên.

“Không thay đổi!” Mọi người cùng hét lên rầm trời.

“Vì bài nói nhảm của chú ba, cạn chén!” Chú Đoàn giơ chén.

Lúc ngửa mặt uống rượu, Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm bên cạnh, và nhận thấy cậu ấy vậy mà cũng đang ngửa mặt uống cạn.

“Cậu định xỉu luôn bây giờ hả?” Giang Khoát hạ giọng hỏi.

“Hôm nay sẽ cho cậu mở mang tầm mắt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi sẽ trụ được.”

Đúng là mở mang tầm mắt thật, Giang Khoát cảm thấy tửu lượng của Đoàn Phi Phàm luôn luôn rất ảo, cậu ấy mà còn chưa xỉu thì hoàn toàn chẳng thể biết được cậu ấy thuộc diện một ly là xỉu hay hai ly là xỉu.

Hôm nay coi như là làm mới nhận thức của Giang Khoát về tửu lượng của cậu ấy. Đoàn Phi Phàm vậy mà uống được tới hai chai Nhị Oa Đầu nhỏ. Không những uống hết mà mặt mũi vẫn còn tỉnh táo sáng ngời.

“Cậu không sao đấy chứ?” Giang Khoát trợn mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm nhướng mày.

“Có phải trước đây cậu giả bộ không?” Giang Khoát hỏi.

“Biết đâu đấy,” Đoàn Phi Phàm cười, “Có khi là để cậu hầu tôi đó.”

Giang Khoát chăm chú nhìn Đoàn Phi Phàm từ trên xuống dưới: “Giờ đúng là tôi đang có cảm giác đó đấy.”

Đoàn Phi Phàm bật cười, sau đó dang hai tay ra.

Hành động này vừa xuất hiện, Giang Khoát lập tức biết ngay Đoàn Phi Phàm đã quá chén rồi.

Còn chưa kịp tránh thì Đoàn Phi Phàm đã ôm chầm lấy cậu, ghì chặt đầy âu yếm.

Cũng may mọi người đều đã uống khá nhiều, chú Đoàn đã nói líu cả lưỡi, ánh mắt đã đờ cả ra, nhìn ai cũng cười hề hề.

“Còn trụ được không đó?” Giang Khoát vỗ vỗ lưng Đoàn Phi Phàm.

“Chắc được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay là thời khắc nổi bật nhất trong mười mấy năm biết đến rượu của tôi đấy.”

*

Ăn xong, ngoài hai bố con Đoàn Phi Phàm, mọi người nhìn chung đều vẫn đi được, Đổng Côn định gọi hai tài xế lái hộ, nhưng không kiếm ngay được tài xế nên đành phải chia ra mấy xe taxi.

Tuy Đoàn Phi Phàm đã định hôm nay cho bố thời gian được ở một mình, nhưng cậu vẫn muốn đưa bố về bên chung cư, rất lâu sau này nữa, nơi đó sẽ là nhà của hai bố con. Có điều bố cậu lại không chịu để cậu đưa mình về, cứ thế chen lên cùng một chiếc xe với chú ba.

“Bố?” Đoàn Phi Phàm chống cửa xe, nhìn bố.

Bố cậu không đáp, quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ phía bên kia, làm như không nghe thấy cậu.

“Cháu với Giang Khoát cứ về trường hay về bên chỗ thằng bé trước đi,” Chú xua tay, nhỏ giọng dặn cậu, “Đưa chìa khóa nhà cho chú, lát chú đưa bố cháu về bên đó là được.”

Đoàn Phi Phàm im lặng nhìn chú ba.

“Cháu đừng cãi ông ấy,” Thím ở ghế phó lái cũng khẽ nói, “Chìa khóa đâu?”

Đoàn Phi Phàm có chút không vui khó nói thành lời. Từ lúc bố ra tới giờ, cái cảm giác lúc xa lúc gần ẩn bên dưới niềm vui, cho tới bây giờ, ở đây, cậu đã biết rất rõ là bố đang tránh cậu – tất cả đều xuất phát từ cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ, hoặc là cảm giác xa lạ vì suốt bao năm qua, hai bố con không ở bên nhau.

Cậu đúng là đã hơi gấp gáp, nhưng cũng chẳng có cách nào tốt hơn.

Giang Khoát đứng sau đưa tay tới, lấy chìa khóa từ trong túi áo cậu đưa cho chú ba, sau đó kéo cậu ra khỏi chiếc taxi.

“Chú Đoàn, chú về nghỉ ngơi đi ạ.” Giang Khoát nói.

“Ừ được được.” Bố cậu vậy mà lại không giả điếc với Giang Khoát, lập tức trả lời ngay, “Cháu cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay chạy khắp nơi theo bọn chú, chắc cũng mệt rồi.”

Xe chạy rồi, Đoàn Phi Phàm vẫn đứng nhìn theo đuôi xe, mãi tới khi xe đi khuất, cậu ấy mới khẽ thở dài.

Xe của nhóm Hình mẫu cũng đã tới, Đổng Côn vẫn chưa lên xe, cậu ta nhìn hai người: “Giờ tao có câu này muốn nói.”

“Thì nói đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong lòng lão tư Đổng, lão hai Đoàn mãi không thay đổi hả.”

“Mợ nó chứ mày thần kinh hả?” Đổng Côn cười một hồi lâu, “Bọn tao gọi xe về trường, tối tao về nhà, hai đứa mày tự gọi xe về nhá.”

“Yên tâm đi,” Đoàn Phi Phàm chỉ Giang Khoát, “Ở đây có một người chưa say này.”

“Đi thôi.” Đổng Côn nói.

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

“Đừng có uống rượu lái xe đấy.” Đổng Côn lại dặn.

“Tôi chỉ chạy quá tốc độ vài lần, chưa bao giờ uống rượu lái xe cả.” Giang Khoát nói.

“Chạy quá tốc độ mà cũng khoe à?” Đổng Côn nói.

“Aaaa…” Giang Khoát hét lên, “Cậu có đi hay không?”

“Đi đây.” Đổng Côn lên xe.

Mấy người trong xe thò tay vẫy vẫy hai người. Giang Khoát vẫy lại, sau đó rút điện thoại gọi xe. Đoàn Phi Phàm từ đằng sau ôm lấy cậu, cúi đầu dựa cằm lên vai cậu: “Tôi hơi chóng mặt.”

“Cố chịu một lát,” Giang Khoát nói, “Xe đang cách bọn mình 700m.”

Đoàn Phi Phàm rất kiên cường chịu đựng cho tới lúc xe đến, lên xe rồi, cậu ấy mới dựa vào Giang Khoát.

“Tỉnh rồi hả?” Giang Khoát quay sang hỏi.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nhắm mắt, khẽ đáp, “Chỉ hơi chóng mặt thôi.”

“Vậy cậu xỉu một lát đi,” Giang Khoát nói, “Tới nơi tôi gọi dậy.”

“Về lầu 10 hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đúng rồi.” Giang Khoát nói.

*

Không biết là do uống nhiều hay là vì căng thẳng do chứng kiến cảm xúc của cha mình, rồi bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng mà lúc này, Đoàn Phi Phàm trầm lặng một cách khác thường.

Từ lúc lên xe tới lúc xuống xe, cho tới lúc vào thang máy lên lầu, cậu ấy đều không nói một lời nào.

Vào nhà rửa mặt rồi nghe chú ba nói gì đó trên điện thoại xong, cậu ấy chỉ Giang Khoát mà bảo: “Khoát, cậu ngồi kia đi.”

“Ừ.” Giang Khoát ngồi xuống sofa.

Đoàn Phi Phàm cũng ngồi xuống sofa rồi ngả người nằm gối lên đùi cậu.

“Định xỉu à?” Giang Khoát cúi xuống nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Cậu mong tôi xỉu hả?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy hôm nay cậu uống tới mức này mà không xỉu thì thật có lỗi với sự khổ sở của tôi hồi lôi cậu vào phòng ký túc.” Giang Khoát nói.

“Thật sự không xỉu đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay thật ra tôi căng thẳng lắm.”

“Bố cậu cũng vậy.” Giang Khoát nói.

“Chắc vậy, biết làm sao được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi còn sợ mấy hôm nữa, ông ấy lại bảo định chuyển ra ngoài sống một mình mất.”

“Cậu cứ bảo bên chung cư đó là thuê để bố cậu ở, bảo ông ấy tự trả tiền nhà là được.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm dừng một lát rồi nói, “Vậy cậu thử nói về người cha không bị căng thẳng của cậu đi, sếp Giang làm thế nào mà cậu lại bắt đầu nghĩ tới việc công ty ông ấy phá sản chứ?”

Giang Khoát bật cười: “Trước đây tôi đã hay nghĩ vậy rồi, lỡ công ty ông ấy phá sản thì tôi sẽ như thế nào.”

“Sớm muộn tôi cũng tố cáo cậu với sếp Giang.” Đoàn Phi Phàm cười nói.

“Thấy chưa, tôi đã bảo là cậu với sếp Giang đâu có phải quen sơ sơ như cậu nói,” Giang Khoát khẽ sờ sờ lông mày Đoàn Phi Phàm, “Ông ấy định ăn bữa cơm với luật sư Tưởng mà còn vòng vo Tam Quốc định bảo tôi gọi cậu tới cùng.”

“Hử?” Đôi mắt đang nhắm của Đoàn Phi Phàm hé mở, “Thế là sao?”

“Không biết, cậu đi mà hỏi ông ấy.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm im lặng, một lát sau liền tặc lưỡi.

“Sao sếp Giang cứ kiếm cậu suốt vậy?” Giang Khoát dí ngón tay vào trán Đoàn Phi Phàm, “Có phải ông ấy tra tấn cậu, có phải cậu không chịu được nên đã khai gì đó với ông ấy không hả?”

[HẾT CHƯƠNG 133]

- -----oOo------