Tam Phục

Chương 101




“Vẫn chưa gửi,” Đổng Côn nói, “Lỡ đâu là do bọn mình cả nghĩ thì chẳng phải đánh giá thằng đần đó cao quá à, còn nếu không phải bọn mình suy diễn thì Giang Khoát bây giờ chắc nổi điên rồi.”

Đoàn Phi Phàm im lặng, tiếp tục xem clip.

Cuộc thi lần này yêu cầu clip tham gia không được dài quá 5 phút, clip này dài 4 phút 37 giây, khoảng thời gian còn chẳng đủ để đánh răng rửa mặt buổi sáng, vậy mà Đoàn Phi Phàm xem lại cảm thấy dài thật dài.

Phải nói rằng, clip này từ khâu sản xuất trở đi đã làm rất công phu, cố ý dùng các đạo cụ thủ công đơn giản để tăng hiệu ứng hài, nhưng chuyển động máy quay và phối màu phim khá chuyên nghiệp, diễn viên toàn là những người mà Đoàn Phi Phàm biết, diễn rất nghiêm túc.

Thoạt nhìn thì có vẻ là một clip quê mùa nào đó, nhưng thực ra lại là một clip khá có đẳng cấp và còn ẩn chứa thông điệp bên trong sự gây cười.

Chuyện kể về một cô gái bố mẹ mất sớm, từ nhỏ được ông bà nuôi khôn lớn nhờ vào nghề bán bò viên giã tay. Cô gái học hành chăm chỉ, không ngừng phấn đấu và thi đậu đại học. Lên đại học, do dũng cảm chiến đấu với côn đồ mà giành được học bổng. Nhưng lúc này, một người lắm tiền lái xe sang bắt đầu theo đuổi cô gái. Tuy vẫn luôn cố gắng trong cuộc sống nhiều vất vả gian nan, nhưng cuối cùng không chống cự được sự cám dỗ của đồng tiền, cô gái đã từ bỏ ý chí kiên trì vươn lên, bắt đầu cuộc sống hưởng lạc đắm chìm trong nhung lụa…

Quầy bò viên trong clip được dựng bằng bàn học, bên ngoài bọc bìa carton, trên ghi giá bò viên. Chiếc xe của người nhiều tiền cũng là xe bằng bìa carton, ở đầu xe ghi số 822 bằng bút mực, lúc “lái xe” qua, diễn viên phải giơ tay quá đầu để nâng cái xe lên mà đi tới, trên trang phục của người nhiều tiền, trước sau đều dán chữ ba chữ, “Người nhiều tiền”. Nếu như đây là video chẳng liên quan gì đến Lư Hạo Ba thì Đoàn Phi Phàm có khi còn cảm thấy khá là hài hước.

Video kết thúc với cảnh cô gái đứng bên chiếc xe, nhìn ngã tư đường phía trước.

Phụ đề hiện ra một hàng chữ: Tuổi trẻ của bạn, đi đâu về đâu?

Con mợ nó lại còn chơi kết thúc mở nữa.

Nói thật, câu chuyện trong clip này nếu nói là không có liên quan gì đến Đoàn Phi Phàm và Giang Khoát thì cũng hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao thì giới tính cũng đã không giống rồi. Nhưng nếu nói là không có liên quan, thì bò nấu tương ứng với bò viên giã tay, ông bà ứng với nhà chú thím, dũng cảm chiến đấu với côn đồ ứng với anh hùng bảo vệ trường, 822 ứng với 911… mỗi chi tiết dường như đều có thể nói chỉ là vu vơ không căn cứ, nhưng cũng tựa như mỗi chi tiết đều là bóng gió đầy căn cứ.

Vậy nên tuy trong danh sách nhóm làm clip này không có tên Lư Hạo Ba, nhưng bọn họ đều biết rất rõ đây chỉ không ghi tên hắn vào mà thôi, mục đích nhắm tới của clip này đã quá rõ ràng.

Đặc biệt là trong clip, khi quán bò viên bị tên vô lại đến kiếm chuyện, người nhiều tiền đã giúp cô gái được hả giận, và nói một câu thoại với tên vô lại: “Nếu mày cảm thấy gãy một hai cái chưa đủ đô thì bây giờ kiếm cái xe mà lao vào đi, chỉ cần mày không chết, tao bao hết.”

Đây có vẻ là câu thoại giống như lời mà Giang Khoát đã nói, chỉ cần là người lúc đó có mặt tại hiện trường thì sẽ đều nghĩ tới Giang Khoát.

Lư Hạo Ba một mặt loại bỏ mối liên quan của mình với clip này, một mặt lại vì sợ bên phía Đoàn Phi Phàm không nhận ra mà không ngại xếp cho mình vào vai vô lại để câu nói kia có thể xuất hiện. Hắn dám không kiêng nể e dè gì như vậy, chẳng qua chỉ là vì hắn biết rằng, trong tình huống thế này, chẳng có ai lại chịu thừa nhận bản thân mình chính là hai người trong clip.

Mà dù cho có đi truy hỏi lại thì tất cả những người có tên trong tổ làm clip này đều không có mặt tại hiện trường vụ xung đột hôm đó, tất cả đều có thể lấy cớ là do trùng hợp mà thôi. Nhưng những người có mặt tại hiện trường hôm đó, chỉ cần có người còn nhớ câu nói ấy thì sẽ có thể dễ dàng từ hai người trong clip mà liên tưởng tới bọn họ.

Chuyện này thật vô cùng khó chịu. Thế nào cũng có người đem mấy chi tiết này mà liên hệ tới bọn họ, tuy rằng dù có chứng cớ thì cũng chỉ là một câu nói, là vay mượn, nhưng kiểu gì thì trong cái clip này, nhân vật cũng là người đàn ông nhiều tiền và cô gái, nếu như đem ướm lên hai người con trai bọn họ thì sẽ càng khiến người ta thấy hấp dẫn hơn.

Xét cho cùng, dù là sinh viên đại học đi nữa thì đối với kiểu chuyện nam nam này, mức độ chấp nhận cũng còn lâu mới được thoáng như người ta cảm thấy ở trên mạng.

Liệu có thể dẫn tới hậu quả nào khó chịu hơn nữa không, chuyện này chẳng ai biết trước được.

“Ám chỉ thế này là lộ liễu quá rồi đúng không?” Đinh Triết nói.

“Đây là chỉ rõ luôn rồi còn gì.” Đổng Côn nói, “Nó muốn làm trò gì vậy?”

“Khỏi cần quan tâm nói định làm trò gì,” Đinh Triết cau mày, “Chẳng qua là nó khó chịu thôi, giờ chỉ có thể giả chết, chẳng còn cách nào khác, muốn trả thù thì cũng không thể vào lúc này được.”

“Con mợ nó tao tức điên lên được.” Đổng Côn nghiến răng nghiến lợi, “Thằng này bọn mình kiếm người nện nó một trận được không?”

Tôi cũng đang giận điên lên đây.

Lúc Đoàn Phi Phàm đưa điện thoại trả lại cho Đổng Côn, tay cậu thậm chí còn hơi run run.

Cơn thịnh nộ này đến từ sự vu tội cho Giang Khoát, từ sự diễn giải tùy tiện về gia đình cậu, từ sự suy đoán đầy ác ý đối với mối quan hệ giữa cậu và Giang Khoát…

*

Lúc Giang Khoát đẩy cửa bước vào 107, ba người kia đang ngồi thừ ra trong phòng, vẫn chưa bàn ra được phải làm sao.

“Mấy cậu không có lớp à?” Giang Khoát nhìn thấy Đổng Côn với Đinh Triết thì hơi bất ngờ.

“Làm gì có chuyện,” Đổng Côn nói, “Bọn tôi tuần này sáu ngày đều có tiết.”

“Có chuyện gì à?” Giang Khoát nhìn mấy người kia, rất nhạy cảm mà nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.

Đinh Triết đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Sao vậy?” Giang Khoát vội nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Ê kíp gì đó của Lư Hạo Ba hôm trước ấy,” Đoàn Phi Phàm cố hết sức nói bằng giọng bình thường nhất có thể, “Clip bọn nó làm hôm nay đăng rồi.”

“Nội dung gì vậy?” Giang Khoát lấy điện thoại ra rồi lại nhét vào túi, chìa tay ra, “Tôi không theo dõi tài khoản trường, đưa điện thoại tôi xem đi.”

Đổng Côn mở điện thoại của mình rồi đưa Giang Khoát, trên màn hình vẫn dừng lại ở clip lúc trước.

Giang Khoát bấm chạy clip, đứng dựa bên bàn, cúi xuống xem.

Sau khi xem được 10 giây, cậu bắt đầu tua nhanh, sau khi nhảy tới xem đoạn kết xong, cậu hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngẩng đầu lên, mấy ngón tay cầm điện thoại xiết lại trắng bệch.

“Điện thoại,” Đổng Côn chỉ chiếc điện thoại, “Đừng có đập, là điện thoại của tôi đấy.”

Giang Khoát nhìn chiếc điện thoại trong tay, khẽ cười và thả lỏng tay, rồi trả lại cho Đổng Côn.

“Tôi thấy phần bình luận bên dưới vẫn bình thường,” Đinh Triết cũng đang cúi xem điện thoại, “Chưa có phản ứng gì cả.”

“Cái nó muốn cũng chẳng phải là phản ứng của người khác,” Giang Khoát cố kiềm chế cảm xúc của mình, từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ phải cố gắng để kiềm chế cảm xúc của mình đến như thế, “Cái nó muốn là phản ứng của bọn tôi, hoặc cũng có thể nó cũng chẳng cần phản ứng của bọn tôi, nó chỉ ghét bọn tôi nên làm thế rồi sau đó tự mình sung sướng thôi.”

Đoàn Phi Phàm nãy giờ vẫn lặng im, lúc này đột nhiên lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó đi ra phía cửa phòng.

“Làm gì vậy?” Đổng Côn vội hỏi.

“Nó vẫn chưa lên lớp phải không?” Giọng Đoàn Phi Phàm rất trầm, “Kiếm nó nói chuyện chút.”

Giang Khoát vội xông tới túm lấy cánh tay Đoàn Phi Phàm: “Cậu định nói chuyện gì?”

“Chưa nghĩ kỹ,” Đoàn Phi Phàm đưa tay mở cửa phòng, “Gặp mặt rồi tính tiếp.”

Giang Khoát đưa chân đạp cửa phòng đóng lại.

Đinh Triết với Đổng Côn vội bước ra chặn ở cửa.

“Đừng có tự chuốc lấy rắc rối,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Đừng vì nó mà tự chuốc lấy rắc rối.”

Đoàn Phi Phàm cứng người lại mấy giây, sau đó cả người buông xuôi, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh, im lặng một lúc rồi nghiến răng chửi: “Đệt.”

Nếu như cái clip này chỉ nhắm vào cậu, có thể cậu cũng nhịn cho qua rồi.

Nhưng Lư Hạo Ba nhất định phải đưa Giang Khoát vào cùng, đây đúng là giống như một nhát dao đâm vào đúng chỗ mà cậu ít phòng bị nhất.  

Trông Giang Khoát vẫn có vẻ khá bình tĩnh, nhưng chiếc điện thoại trên tay Đổng Côn có thể chứng minh, chỉ cần trở về tay Đổng Côn chậm thêm một chút thôi là chiếc điện thoại đó coi như không bị ném vỡ thì cũng bị bóp vỡ rồi.

Với tính cách của Giang Khoát, với quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn của Giang Khoát, cậu ấy chắc chắn không thể bình tĩnh được, nếu như không có Đoàn Phi Phàm ở đây, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể nhịn được một cơn giận thế này.

Vậy mà hiện tại Giang Khoát không chỉ không thể nổi giận, mà còn phải cố giả bộ mình không vấn đề gì để cản cậu hành động bốc đồng.

Tinh Thùy Bình Khoát Dã thiếu gia thuở ban đầu vì bực mình mà có thể một cước đá bay Lư Hạo Ba ra khỏi 119, lúc này đã bị tầng tầng lớp lớp bất đắc dĩ bao bọc tới mức không còn nhìn thấy nữa rồi.

“Đi ăn sáng thôi.” Đinh Triết dựa cửa, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, “Tao mời, đi ăn ở tiệm sữa đậu sang chảnh mới mở.”

“Sữa đậu thì có thể sang chảnh tới đâu mà đi!” Đổng Côn nói.

“30 tệ một phần đó!” Đinh Triết nói, “Ăn hay không?”

“Đi chứ?” Đổng Côn nhìn Giang Khoát.

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

Đoàn Phi Phàm hít một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó đứng dậy mặc áo khoác vào.

Lúc đi theo sau Đổng Côn với Đinh Triết ra khỏi phòng, Giang Khoát khẽ bóp tay Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm cũng nhanh chóng xiết chặt lấy tay cậu ấy một cái.

Lúc ra khỏi ký túc thì vừa khéo dụng phải Đường Lực với Lý Tử Nhuệ, hai người đều đang cầm điện thoại xem.

Hôm qua bọn họ đã kiểm tra xong clip và gửi đi, ngày mai chắc sẽ được đăng lên, do tham gia cuộc thi nên bọn họ ngày nào cũng xem một lượt các clip dự thi mới được đăng lên.

Lúc này, có lẽ họ đã thấy cái clip thanh xuân đi đâu về đâu gì đó kia rồi.

“Giang Khoát.” Đường Lực chào Giang Khoát.

“Ừ.” Giang Khoát đi chậm lại.

Đường Lực ngập ngừng đi tới bên cạnh Giang Khoát: “Cái… cái clip… mới đăng sáng nay…”

“Tôi xem rồi.” Giang Khoát nói.

“Có phải là bọn tôi suy diễn quá không?” Lý Tử Nhuệ nói thẳng hơn Đường Lực một chút, “Đặc biệt là cái câu thoại ấy, cái người có tiền ấy…”

“Tôi cảm thấy không phải do suy diễn.” Giang Khoát nói.

“Mợ nó.” Đường Lực khẽ chửi một câu, “Rõ ràng là Lư Hạo Ba cố tình rồi giả bộ không đưa tên nó vào là xong phải không? Ai mà ngốc tới mức không nhìn ra chứ!”

“Không sao,” Giang Khoát nói, “Cứ kệ nó đi.”

“Bạn yêu.” Đinh Triết đi tới bên Đoàn Phi Phàm, trước tiên đưa mắt nhìn Đổng Côn đang đi đằng trước, sau đó lại nhìn Giang Khoát ở đằng sau, rồi quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tao hỏi mày một việc, có thể là do tao cả nghĩ thôi, nhưng mà tao cứ cảm thấy… là mày với Giang Khoát…”

“Mày không cả nghĩ đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hô.” Đinh Triết thốt lên.

“Cụ thể đi hỏi Đổng Côn ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ô hô!” Đinh Triết lại kinh ngạc thêm lần nữa.

“Còn ai cũng có cùng ý nghĩ như mày nữa không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Thằng Tôn từng hỏi tao,” Đinh Triết nói, “Dù gì nó cũng là người có bạn gái rồi mà.”

Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.

Giang Khoát nói chuyện với Đường Lực mấy câu rồi đuổi theo, Đinh Triết nhanh chóng đi lên trên, khoác vai Đổng Côn.

“Mấy người nhóm Đường Lực có phải cũng nhìn ra rồi không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát đáp, “Hôm đó bọn họ đều ở đó, chắc chắn sẽ càng dễ nhìn ra hơn.”

Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rất lâu, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi cậu.”

Giang Khoát quay phắt sang nhìn cậu: “Cậu nói cái gì?”

“Vốn dĩ ban đầu…” Đoàn Phi Phàm nhíu mày.

“Chẳng có vốn dĩ gì hết!” Giang Khoát cắt lời, giọng cao hẳn lên, “Trên thế giới này căn bản chẳng có thứ gì là vốn dĩ cả! Cậu chỉ cần đi tới hiện tại là chẳng có cái gì là vốn dĩ ban đầu hết!”

“Đừng có cãi nhau!” Đổng Côn nghe thấy tiếng Giang Khoát, vội quay đầu lại, “Làm gì vậy? Ra khỏi trường rồi hãy cãi tiếp.”

“Không cãi nhau,” Giang Khoát nói, “Là tôi chửi một mình thôi.”

“… Ra khỏi trường rồi chửi tiếp.” Đổng Côn nói.

*

Tiệm ăn sáng cao cấp mới mở phía đối diện, một phần ăn 30 tệ, gồm sữa đậu nành với mấy thứ quẩy chiên, bánh bí đỏ…, đồ ăn làm rất khéo, mùi vị cũng ngon, bày biện cũng rất kỹ càng.

Để vỗ về mọi người, Đinh Triết đã tiêu hơn 100 tệ cho một bữa sáng, quả thực không phải dễ dàng.

Giang Khoát không thấy muốn ăn cho lắm, trong lòng cậu cứ cuộn lên từng cơn từng cơn khó chịu.

Cảm giác khó chịu này không phải chỉ vì sự khiêu khích của cái clip, mà phần nhiều đến từ sự bức bối.

Bức bối quá.

Mà còn buộc phải bức bối.

Chỉ có thể bức bối mà thôi.

Từ nãy tới giờ, trong đầu cậu quay cuồng không biết bao nhiêu là ý nghĩ.

Muốn kiếm người đánh cho Lư Hạo Ba một trận, cứ đánh luôn trong trường, dán lên người ba chữ “Người có tiền” rồi đánh, đánh xong thôi học, ông đây cũng chẳng thích thú gì cái trường ba xu này của các người. Còn muốn bảo Đại Pháo liên hệ bạn chơi xe ở đây, lái một hàng xe dán số 822 vào trường, từ cổng chính tới ký túc Lư Hạo Ba, rồi lại vào tới khu giảng đường sau đó tới khu núi phía sau, rồi vòng tới cửa hông mà ra…

Đây thậm chí không phải chỉ là ý nghĩ, nếu như cậu không phải đang ở đây, nếu như cậu không quen biết Đoàn Phi Phàm, không trải qua nhiều chuyện như vậy, thì mấy chuyện này chính là cách làm của cậu, cậu sẽ làm như vậy.

Tao chẳng quan tâm mày sẽ gặp hậu quả gì, tao chẳng quan tâm mày sẽ gây ảnh hưởng thế nào, đời này chỉ cần tao không phải ngồi tù, chỉ cần còn nằm ở nhà là vẫn có thể ăn chơi phủ phê, có thể khiến mày tức muốn chết thì thôi.

Nhưng bây giờ thì khác. Cậu phải cố nhịn, không thể cứ làm theo tính mình được. Cậu đã không còn chỉ có một mình, cậu còn có bạn, có bạn trai, cậu không còn là Giang Khoát kiêu ngạo của trước đây nữa.

Cậu thậm chí còn không được thể hiện ra.

Bởi cậu biết rất rõ, Đoàn Phi Phàm cũng nghĩ như vậy.

Đoàn Phi Phàm nói ra hai tiếng “xin lỗi” cũng chính là vì cậu ấy đã nghĩ tới những điều này.

“Đắt lòi.” Đổng Côn nói, “Sao còn gọi hai người đó tới đây làm gì.”

Đinh Triết thở dài: “Chính vì đắt nên mới gọi hai người đó tới đây, nếu không thì bọn mình làm sao khoe đồ ăn trên vòng bạn bè được, khoe xong thì bảo hai người đó chung chi.”

“Hai người nào?” Giang Khoát đã định thần lại.

“Tôn Quý với Lưu Bàn,” Đinh Triết đưa mắt nhìn Giang Khoát, cười cười rồi bảo, “Còn có thể là hai người nào nữa, hai người bọn cậu hay sao?”

Giang Khoát cũng cười, rồi đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm ngồi đối diện.

Đoàn Phi Phàm khẽ gật đầu.

Xem ra Đinh Triết cũng đã biết rồi, để cho công bằng, Lưu Bàn với Tôn Quý cũng sắp được biết.

Lưu Bàn với Tôn Quý tới rất nhanh, nhưng không phải vì suất ăn sáng 30 tệ, mà hai người đó cũng đã xem cái clip kia rồi.

“Đã chửi xong rồi hả?” Lưu Bàn hỏi.

“Cũng chẳng chửi được mấy,” Đổng Côn nói, “Chuyện này phải làm thế nào, giờ mày đánh nó cũng chẳng kiếm ra được lý do.”

“Đánh nó mà còn phải cần lý do sao!” Lưu Bàn hét lên.

Khách trong tiệm đều ngoái lại nhìn.

“Mày đừng có thêm dầu vào lửa,” Tôn Quý nói, “Giờ đúng là không thể chủ động kiếm chuyện với nó được, nó diễn giỏi thế nào, mày còn không biết hay sao. Hiện tại rõ ràng là nó chẳng hề có liên quan một tí gì đến cái clip kia mà.”

“Nó còn dẫn người tới Ngưu Tam Đao đấy thôi!” Lưu Bàn cố nén tiếng hét, “Mợ nó chứ đây không phải từ đầu nó muốn quay cảnh thực tế hay sao!”

“Lát nữa mà thấy nó, cả bọn cứ giả ngu đi,” Đinh Triết nhắc nhở mọi người, “Đừng có thể hiện gì ngoài mặt, chỉ cần có một chút khang khác thôi là nó sẽ sướng chết ngay tại chỗ đấy.”

“Mày đừng có ra tay đánh nhau đấy.” Đổng Côn lại nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc khá lâu rồi mới lên tiếng: “Không đâu.”

Cái clip “Chớ phụ thanh xuân” này quay không giống với các clip khác. Người khác đều cố gắng quay theo giống như kiểu phim ngắn chính thống, giữa rất nhiều clip mang cảm giác gần như nhau, cái clip kiểu “Chớ phụ thanh xuân” này nhìn thì rất thô sơ, nhưng kỳ thực lại được đầu tư công phu, và có vẻ khác biệt với số đông.

Số lượt xem với lượt thích sẽ tăng lên nhanh chóng, với tốc độc này, chỉ vài ngày nữa thôi, khi mà tất cả các clip đã được đăng lên và bắt đầu bình chọn, lượt vote của cái clip này chắc sẽ không thấp, có khi còn có thể giành vị trí cao.

Có điều, khi bọn họ vào lớp, có thể cảm thấy rõ rằng có khá nhiều ánh mắt đang nhìn họ. Tuy cũng có thể là do sự góp phần của cuộc thi bơi lần trước, nhưng nguyên nhân từ cái clip thì chắc chắn là có.

Lư Hạo Ba nên ăn mừng vì hôm nay, cả đường lên lớp, nhóm Đoàn Phi Phàm không đụng phải hắn, nếu không thì Đoàn Phi Phàm thật sự không dám đảm bảo liệu cậu có thể kiềm chế được cú đấm của mình khi thấy Lư Hạo Ba đứng ngay trước mặt hay không.

Giờ học hôm nay hơi ngột ngạt khó chịu. Chắc chắn đã có người nhìn ra vấn đề trong cái clip rồi, nhưng cũng chắc chắn là chưa có nhiều người nhìn ra. Tuy đã rõ điểm này, nhưng lúc cảm thấy ánh mắt của mọi người, Đoàn Phi Phàm vẫn vô thức có ảo giác mình đang bị người ta chỉ trỏ.

Buổi tối, hai người phải làm bài tập, Đoàn Phi Phàm định về ký túc hoặc sang chung cư để làm, Giang Khoát không đồng ý.

“Cứ theo kế hoạch từ trước đi,” Giang Khoát nói, “Ngày nào cũng làm bài tập như vậy, hôm nay đột nhiên không đi nữa sao?”

“Được.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Vậy nên hai người cứ theo thói quen đã định trong thời gian này, lên lớp làm bài tập.

Giờ tự học buổi tối khá là yên tĩnh, mọi người hoặc là đang đọc sách, hoặc đang làm bài tập, không có ai đi đi lại lại, cũng sẽ không có người nhìn ngó lung tung.

Giang Khoát vùi đầu mà vẽ suốt, tập trung hơn cả lúc bình thường, cũng chẳng nói chuyện câu nào. Mãi tới lúc phòng học đóng cửa, cậu ấy mới vừa dọn đồ vừa nói: “Về chung cư đi, hôm nay tôi không muốn về ký túc.”

“Đi.” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng thu dọn đồ, “Cậu đói không? Trên đường về mua đồ ăn đêm nhé?”

“Muốn ăn kem.” Giang Khoát nói, “Cậu ăn kem không? Nếu ăn thì mua hộp lớn, hộp nhỏ không ngon.”

“Tôi ăn,” Đoàn Phi Phàm cười, “Mua hộp lớn luôn đi.”

*

Mua xong kem về tới chung cư, hai người chầm chậm đi dạo, khi về tới căn hộ thì đã hơn 11 giờ, Giang Khoát lấy cái đĩa, xúc nửa hộp kem ra đưa Đoàn Phi Phàm.

Hai người cùng ngồi dựa vào nhau ở sofa vừa xem TV vừa ăn.

“Chú cậu chuyển tiền thuê nhà qua rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm ngẩn người, sau đó mới hiểu ra Giang Khoát nói gì, cậu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Phần tiền thuê lầu 2 là bọn mình trả, cậu nói với chú ấy chưa?” Giang Khoát ăn một miếng kem.

“Nói rồi, lúc đầu chú ấy không đồng ý, nói giá thuê cũng không chênh mấy so với hiện tại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng tôi cứ nhất định nói sẽ trả, chú ấy cũng không nói gì nữa.”

“Vậy là trừ khoản thuê nhà ra…” Giang Khoát nhíu mày nghĩ ngợi, “Thì không đủ 200 ngàn tệ vốn ban đầu rồi.”

“Vốn ban đầu không bao gồm luôn tiền thuê nhà sao?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Cậu tính toán lúc đầu chắc là không bao gồm rồi,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi đầu tư thêm một chút đi, đừng để sau này lại thiếu trước hụt sau.”

“Trước hết…” Đoàn Phi Phàm do dự, cậu không muốn vừa mới đây lại bảo Giang Khoát xuất tiền, dù cho có thiếu hụt thì tự cậu cũng có thể kiếm người khác mượn trước một ít, “Cậu đừng lo.”

Giang Khoát nhìn cậu: “Sao hả, không muốn dùng tiền của người nhiều tiền à?”

Đoàn Phi Phàm sững người nhìn Giang Khoát, trong giây lát, cậu không phân biệt được Giang Khoát nói thật hay đang nói đùa, dù sao thì trông cậu ấy cũng có chút lơ đãng.

“Đầu tư bổ sung là đầu tư bổ sung chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái đó phải đến khi gần hết vốn mới bổ sung mà.”

Giang Khoát cười: “Được thôi.”

Ăn kem xong, tắm rửa xong, trông Giang Khoát có vẻ tâm trạng đã khá hơn trước, lúc vào đến phòng ngủ, cậu ấy còn nhảy lên nằm vật xuống giường.

“May mà tấm ván tôi thay lần trước dày hơn tấm ván cũ một chút đấy.” Đoàn Phi Phàm tắt đèn, lên giường nằm cạnh Giang Khoát, kéo chăn đắp lên cho cậu ấy.

“Anh tuấn à,” Giang Khoát quay đầu sang, mắt nhắm lại, “Chuyện này ấy mà, chẳng có gì to tát đâu, cậu không có phản ứng gì, đấy mới là phản ứng khiến nó khó chịu nhất.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm trở mình quay sang, ôm lấy Giang Khoát, nhè nhẹ vỗ lên lưng cậu ấy.

Giang Khoát không nói gì nữa, một lát sau, hơi thở cậu ấy đã đều đều.

Đoàn Phi Phàm buông Giang Khoát ra, khe khẽ kéo chăn, cậu vốn lo cho tâm trạng của Giang Khoát, nhưng xem ra vẫn ổn, chưa gì đã ngủ được thế này mà.

Đoàn Phi Phàm không ngủ được, trong lòng cậu, cơn giận dữ lúc đầu giờ đã không còn mãnh liệt, thay vào đó là cảm giác bức bối không biết trút bỏ vào đâu, cảm giác này xen lẫn với sự giận dữ, làm loãng cơn giận nhưng lại làm tăng nỗi bất an và hoang mang.

Sắp tới nửa đêm, cậu mới thấy hơi buồn ngủ.

Đoàn Phi Phàm vừa nhắm mắt định ngủ thì Giang Khoát bên cạnh đột nhiên đá một cú, cậu còn chưa kịp bật đèn, Giang Khoát đã ngồi bật dậy.

“Giang Khoát?” Đoàn Phi Phàm vội bật đèn lên.

“A…” Giang Khoát che mắt.

Đoàn Phi Phàm vội tắt đèn rồi xoa xoa lưng Giang Khoát: “Sao vậy?”

“… Nằm mơ,” Giang Khoát nói xong thì ngẩn người ra một lúc rồi cười, “Mơ thấy đánh nhau.”

[HẾT CHƯƠNG 101]

- -----oOo------