Mùi máu tanh tưởi, bẩn thỉu tràn ngập trong không khí. Rõ ràng lúc trước nó đang là một thứ hết sức tươi mới, chảy ra từ cơ thể của một người phụ nữ vẫn còn sống cách đây vài giờ nhưng bây giờ lại như đã tồn đọng qua nhiều năm.
Cố Trăn nắm lấy tay Mạch Mang Mang, dẫn cô lên phòng có ban công mở rộng trên lầu. Gió núi lành lạnh thổi xuống, hai người đứng hít thở bầu không khí mới.
Cố Trăn lạnh lùng bảo cô: “Phát cuối cùng, em có thể lựa chọn mà, đúng không?”
Mạch Mang Mang lắc đầu, trong mắt cô như bừng lên ngọn lửa đẹp lạ thường: “Có thể, nhưng cũng không thể.”
Cố Trăn bó tay với cô: “Trước sáng ngày mai, sẽ có người tới lo liệu cho Trần Mẫn, bà ta sẽ “mất tích” một thời gian, có thể bị người khác trả thù hoặc bỏ trốn ra nước ngoài. Anh sẽ không để em gặp chuyện đâu, việc em cần làm hiện giờ là quên chuyện hôm nay đi.”
Trần Mẫn chết không đáng tiếc, chẳng qua là không nên để việc đó làm bẩn tay cô ấy.
“Chuyện đã xảy ra thì sẽ không quên đi được, chẳng lẽ anh có thể gạt nó qua một bên sao?”
Mạch Mang Mang trực tiếp nhìn thẳng vào Cố Trăn mà hỏi ngược lại: “Vì em nên anh mới phải đối phó với Tống Khánh Niên chứ thực chất ông ta không hề liên quan đến cái chết của ba mẹ anh đúng không?”
Sự nghi ngờ của Mạch Mang Mang xuất phát từ mấy thứ vụn vặt. Lận Nam Huyên và Lận Đông Ngang đều là con trong gia đình chính trị, với sự thận trọng của họ không thể không đi điều tra Cố Trăn nhưng hai người họ đều hoàn toàn cho rằng Cố Trăn là người ở Dật Thành và không hề nhắc gì đến việc anh sinh ra ở thành phố A. Anh có thể che giấu thân phận mình với Lận Nam Huyên chứng tó đó tuyệt đối không phải là việc đơn giản.
Từ đó, dựa vào thông tin chính xác mà cô biết về ba của Cố Trăn, cô đã tìm ra mối liên hệ giữa Cố Hoài Sơ và Lận Húc Tung.
Mặc dù chỉ dừng lại là đang phỏng đoán nhưng trong lòng cô đã có kết luận, nếu người mà Cố Trăn phải đối phó là Lận Húc Tung thì anh ấy chắc chắn đứng trước bờ vực nguy hiểm, rất nhiều nghi vấn đã được giải mã một cách dễ dàng.
Anh không muốn cô dính vào chuyện này nhưng cô lại không thể làm theo ý anh. Cô đã hạ quyết tâm làm đến cùng. Bước đầu tiên là cô cố ý bày kế để Lận Đông Ngang phát hiện ra chiếc nhẫn khiến anh ta từ bỏ hy vọng của mình. Anh ta là một nhân tố khó đoán khiến cô bất an nên cô đã gạt bỏ nhân tố này ra khỏi mối quan hệ vốn phức tạp.
Bằng không, cô không chắc rằng mình sẽ không lợi dụng anh ta, cô cũng không thể khoan nhượng thêm với Cố Trăn nữa vì cô đã làm sự nguy hiểm tăng thêm.
Cao Vũ nhắc nhở cô hãy cẩn thận với Trần Mẫn nên cô đã sớm có phòng bị.
Ly hồng trà đó của Trần Mẫn, lúc cô cho viên đường vô thì đã bỏ thuốc vào cùng. Cô tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm nhưng lại không ngờ đối phương dám cả gan như vậy.
Phát súng bắn trả lần hai đó là phòng vệ chính đáng.
Nhưng bước tiếp theo phải làm sao đây, đưa Trần Mẫn đến chỗ cảnh sát và chờ đợi một án phạt không rõ ràng, hay đợi chuyện này liên lụy đến Cố Trăn?
Phát súng thứ ba ở ngay trán, cô đã dùng quyền phán xét chưa được trao cho mình với bà ta, đó là ranh giới làm điều ác của cô.
Vụ tai nạn xe của Mạch Càng Tư, cái chết của Trần Mẫn tựa như việc mà Cố Trăn đã từng trải trong mười năm qua. Cô biết Cố Trăn không muốn tay cô phải nhuốm máu tanh, nhưng nếu anh đã thay đổi thì tại sao cô lại không?
Toàn bộ nỗi căm phẫn cùng sự xúc động, thậm chí cả tình yêu cô đều không quan tâm đến. Khi cô và anh trải qua những thay đổi giống nhau thì họ mới chung hướng.
Lúc ấy cô mới thật sự có thể ôm chặt anh.
Khi cô nói với Cố Trăn: “Hai ta giống nhau rồi đúng không” thì cô biết, anh sẽ không đẩy cô ra nữa. Nếu cô ngã xuống, anh nhất định sẽ đỡ lấy cô.
Cố Trăn nhìn vào sâu đôi mắt cô: “Em lúc nào cũng thông minh.”
Ở thời điểm ba của Cố Trăn nhậm chức phó chủ tịch tỉnh C thì ông nổi tiếng là người tài đức vẹn toàn, thành tích nổi bật và thuộc dòng họ Triệu. Tuy nhiên hai vị thế tử của Triệu gia và Lận gia đang tranh chấp nội bộ trong tỉnh, ông cùng bí thư Triệu đều trúng phải mưu kế bỉ ổi của Lận Húc Tung.
Bí thư Triệu và Cố Hoài Sơ cùng làm việc trong tỉnh, từng tham gia cứu trợ nạn động đất. Cố Hoài Sơ cứu ông thoát khỏi nguy hiểm, hai người liền thành anh em cùng sinh ra tử. Phe phái bên bí thư Triệu chưa đủ lớn, còn bị lợi ích của đảng phái đè ép. Cuối cùng Cố Hoài Sơ đã một mình gánh vác tiếng dơ, trở thành vật hy sinh của cuộc đấu tranh chính trị. Trong lòng bí thư Triệu thấy áy náy với ông.
Về sau bí thư Triệu trở thành người chủ quản Triệu gia, nhưng vì âm mưu của Lận gia mà không may mất đi đứa con trai yêu quý của mình.
Mười năm trước, bí thư Triệu tìm thấy đứa con trai của người bạn đã khuất của ông. Ông ra sức bồi dưỡng nó, vạch sẵn con đường đến với chính trị cho cậu ta. Cố Trăn cũng bộc lộ năng lực thiên bẩm không ngờ về chính trị của mình. Ông kết luận rằng Cố Trăn sau này nhất định vô cùng có ích và sự thật là thế.
Bí thư Triệu khi ấy là bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương, còn Lận Húc Tung là kẻ thù chính trị lớn nhất của ông trên con đường nắm quyền.
“Cuộc tranh giành cấu xé lẫn nhau của bọn họ không chỉ dừng lại ở tỉnh G.” Cố Trăn giải thích ngắn gọn, “Mục tiêu thật sự của anh không phải là Tống Khánh Niên. Ông ta chỉ là một con dao có giá trị lợi dụng, với con dao ấy anh có thể khiến Lận Húc Tung sụp đổ.”
Mặc dù Mạch Mang Mang đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn cảm thấy khiếp sợ. Tranh giành quyền lực quá xa vời tầm tay cô mà cô vẫn còn thắc mắc: “Anh nói với em những chuyện này…”
Cố Trăn quay qua cô, vén những sợi tóc của cô ra sau tai: “Anh nói với em những chuyện này là muốn để em biết rằng anh sẽ không giấu em nữa.”
Mạch Mang Mang ngẩn ra, tựa như đang tiêu hóa hết những ẩn ý sâu xa của anh. Một lúc sâu, cô mới chậm rãi kể lại: “Anh biết không, khi xa cách anh nửa năm trời, vì tránh để bản thân nghĩ đến anh, nghĩ về quá khứ nên em dốc toàn bộ sức lực làm việc, 24 tiếng đồng hồ chìm đắm trong công việc, gặt hái được nhiều thành quả nghiên cứu khoa học nên việc này cũng không hề vô ích.”
Cô đưa tay phải đỡ trán: “Tuy nhiên em vốn đã không thuộc về cuộc sống của 10 năm trước, có những việc không thể trốn tránh mà em cũng không muốn trốn nên em không hối hận.”
“Đó là cuộc sống mà em thuộc về.” Cố Trăn ngồi bên cạnh cô, “Còn nhớ đoạn phỏng vấn nhân vật hồi đó không? Lúc ấy có tấm hình em mặc áo blouse phòng thí nghiệm, từ lúc học cấp ba, trong lòng anh, em đã là như thế rồi, Mang Mang.”
Mạch Mang Mang sụt sịt: “Năm lớp 11, em vì tranh đứng nhất mà hại anh bỏ lỡ cuộc thi. Nếu em là anh, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh đã tha thứ cho em.”
“Nhưng mười năm sau anh thay đổi quá nhiều. Anh không cho em cơ hội để em tha thứ cho anh, làm sao anh biết em không muốn chứ? Anh thậm chí còn không nói với em rằng anh yêu em giống như em yêu anh…”
Mạch Mang Mang nghẹn ngào: “Anh chỉ xuất hiện lúc em gặp nguy hiểm. Mỗi ngày em đều phải suy đoán là anh xuất phát từ đồng cảm hay vì anh thấy có lỗi với em. Anh khiến em cảm thấy mình thật vô dụng, khiến em nghĩ là do em đã liên lụy đến anh.”
“Trong cuộc sống mà em tưởng tượng hồi cấp ba, bất luận thế nào cũng luôn có một Cố Trăn. Tuy nhiên, em để anh ấy đối mặt một mình, em hiểu lầm anh ấy và em không biết điều tốt của anh ấy.”
“Trước kia anh nói là chuyên ngành mà anh muốn theo học rất khó đối với anh, cho nên anh rất hâm mộ Cố Hoan, vì gia đình cô ấy sẽ bảo vệ ước muốn của cô ấy.”
Cô nói một hơi khiến lòng Cố Trăn đau nhói, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô: “Em cũng muốn bảo vệ anh như thế này.”
“Em không muốn anh cảm thấy rằng cuộc sống của anh đã bị đánh cắp, càng không muốn anh cảm thấy có lỗi hay cảm động với em. Em từng nói, đây là quyết định của riêng em, không liên quan đến anh. Em muốn anh đừng gánh vác những chuyện em muốn làm nữa. Hãy tránh xa những việc đó ra, chỉ thế thôi.”
“Nhưng em và Cố Hoan không giống nhau. Anh đối với em không phải là tình cảm gia đình hay tình thương của người anh dành cho em gái. Ở trước mặt con bé anh có thể giữ vững lý trí của mình, nhưng với em thì không thể.”
Cố Trăn thầm than thở: “Em chỉ cần đến gần anh một chút là anh không cưỡng lại được, bất kể là hôn nhau hay ôm ấp, hoặc ….” Anh ngừng lại, hôn nhẹ lên đôi mắt ửng đỏ của cô: “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ, anh không làm được. Anh cũng không có cách nào khác để điều khiển tâm tư của mình, điều khiển con người thật của mình, anh vốn không thể từ bỏ em được.”
“Anh luôn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ hối hận với mỗi bước đi của mình, ngoại trừ một chuyện duy nhất là mười hai năm trước anh đã dùng cách kia để chia tay em. Chính anh tự cho mình là đúng nên đã làm em buồn như vậy.”
Cố Trăn đề cập đến bố mẹ mình: “Sau khi bố anh xảy ra chuyện, mẹ anh vẫn kiên quyết ở bên ba anh. Anh đã thấy cách bà ấy từ bỏ niềm yêu thích nghiên cứu lịch sử, cách bà ấy bị bức hại và cách bà ấy tự tử. Nếu có thể, anh cầu mong bà ấy không biết gì cả. “
“Anh nhớ là lúc còn nhỏ, mẹ anh đã giải thích lịch sử cho anh. Bà kể anh nghe rằng những thứ chúng ta tìm thấy ở bề ngoài của lịch sử chẳng qua chỉ là ham muốn cá nhân của con người, đằng sau lịch sử mới là lý trí nhưng nó lại đang chơi đùa với ham muốn của con người, khiến họ vì theo đuổi lợi ích bản thân mà tranh giành một mất một còn, từ đó thúc đẩy họ thực hiện các mục đích của nó.”
“Anh hỏi bà, những người dốc hết mình cho quyền lực lúc ấy thì giống như những chú hề đang biểu diễn trên sân khấu sao? Bà nói, đúng vậy, thế mà còn nhiều người lao vào đến độ đầu rơi máu chảy cũng không thể lưu lại vết máu nào lên lịch sử.”
“Ba mẹ anh, kể cả Tống Khánh Niên, Lận Húc Tung, còn có anh nữa đều đã biến thành những người như vậy, chắc là không có ngoại lệ đâu. Thế nên, dù những cuộc tranh đấu phi nghĩa ấy là điều bắt buộc thì anh không muốn em cũng tham dự vào.”
“Em không hề liên lụy đến anh, Mang Mang, mặc kệ là em đứng trên cao hay dưới thấp thì anh đều cảm thấy tự hào về em.”
Ánh mắt của Mạch Mang Mang dần trở nên mơ hồ, cô gục lên bờ vai Cố Trăn mà thút thít, cô có vô vàn lời muốn nói: “Em không muốn…” Nhưng cuối cùng cô chỉ lặp đi lặp lại, “Em yêu anh.”
Chỉ có hai loại người trên đời, hoặc sống bằng sự tuyệt vọng, hoặc sống bằng niềm hy vọng lớn lao, có lẽ cô ấy là sự kết hợp của cả hai và đồng thời có cả hai.
“Anh biết.” Cố Trăn ôm trọn cô vào lòng, thì thầm nói: “Anh cũng vậy.”
Từ lần anh cầm lấy chiếc nhẫn đó hay sớm hơn nữa, anh nên biết rằng – nó cũng đủ để lật đổ cái tôi đầy mâu thuẫn của anh.
Mạch Mang Mang một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, sau đó ngừng khóc, cô hỏi nhỏ anh: “Sao anh tìm được em vậy?”
“Dù em ở nơi nào, anh đều có thể tìm thấy em.” Cố Trăn ôm chặt cô, lời nói kiên định: “Lần này tìm được, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
Cái ôm đầy ấm áp của Cố Trăn đã thấm vào máu của cô, Mạch Mang Mang dần trở nên ổn định, chỉ là trong mắt cô còn chút ẩm ướt: “Anh lại đang nói dối em, ngộ nhỡ anh….”
“Anh đã hứa với em, anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện ngộ nhỡ ấy.” Cố Trăn hôn lên trán cô, “Cho anh một chút thời gian, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.”
(1) “Mặt ngoài của lịch sử … thực hiện mục đích” tham khảo từ “Lịch sử triết học” của Hegel
(2) “Chỉ có hai loại người trên thế giới …đồng thời có đủ.” trích dẫn từ “Mặt trái và mặt phải” của Camus.
(3) “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” [发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. “Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”
Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy sinh là điều không thể cấm cản, nhưng ái tình đó không được vượt quá giới hạn của lễ giáo cùng lề thói xã hội, chính là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn ái tình giữa hai bên, mà ý muốn nói những phạm vị cho phép của lễ giáo trong xã hội đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm ra những sự việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là “Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa”.