Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 84




Cố Trăn quả thực không quá ngạc nhiên, giống như chuyện nói không phải là “kết hôn” mà đó chỉ là một công văn bình thường.

“Tất nhiên cũng có khả năng tôi sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối, đồng thời tôi nhất định sẽ mất đi tự do. Mà chúng ta sẽ cho nhau được đầy đủ sự tôn trọng.”

Lận Nam Huyên trình bày lý do: “Cha tôi sang năm phải về trung ương làm việc, ông ấy cần một người đáng tin tưởng, ở lại tỉnh G. Với năng lực của anh, kết hợp với nguồn tài nguyên chính trị của nhà họ Chân, tôi tin rằng, sau cùng anh sẽ đạt tới mức cao nhất, sẽ không làm ông ấy thất vọng.”

“Tạm thời những người bị đình chỉ điều tra rất khó khôi phục lại chức vụ ban đầu, nhưng quan trọng hơn là thái độ của người bên trên.” 

Lận Nam Huyên nói rằng: “Chúng ta đôi bên cùng có lợi.”

Cố Trăn dùng ngón tay xoa xoa mép chén trà men ngọc: “Chuyện cô muốn làm, không có làm được?”

Anh nhẹ nhàng nói một câu, lựa chọn lấy ưu và nhược điểm của cô ra phân tích, Lận Nam Huyên né tránh trả lời: “Chúng ta đều không phải là tình yêu thực sự, phải biết  căn cứ vào quy tắc và hoàn cảnh, tìm ra biện pháp tốt nhất, không phải sao?”

“Đây là một biện pháp hay.” Cố Trăn nghiêng người đặt tách trà rỗng xuống.“Thế nhưng tôi từ chối.”

Ngồi trước mặt cô là người cô thích năm mười tám tuổi, trước đây, hình như cũng không phải là không có tưởng tượng sẽ kết hôn với anh. Bây giờ nghe được anh từ chối, Lận Nam Huyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Những thay đổi nhỏ nhặt trên mặt của Lận Nam Huyên đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Cố Trăn, anh nói: “Cô thực sự chỉ là muốn biết sự lựa chọn của tôi.”

“Đúng, tôi đang trong tình trạng do dự, tôi tò mò là anh sẽ làm như thế nào đây?” Lận Nam Huyên nghe vậy cười, thẳng thắn nói: “Nếu như trong hoàn cảnh khó khăn mà anh vẫn có quả quyết từ chối, tại sao tôi lại không thể dũng cảm một chút?”

“Tôi hiện tại đã có quyết định.” Lận Nam Huyên đưa điện thoại di động tới trước mắt của Cố Trăn, màn hình hiển thị thư chấp nhận của Chương trình Phát triển Liên Hợp Quốc.

“Tôi thực sự không am hiểu viết luận văn.” Lận Nam Huyên nhẹ nhàng nói: “Không bằng đi làm công việc mang tính thực tế còn tốt hơn, tôi cũng càng có hứng thú công tác.” 

Cô nói thêm: “Anh yên tâm, trước khi tôi rời đi, sẽ tận tình giúp anh.”

“Cô ở ngoài cuộc còn rất nhiều chuyện không giúp được, bây giờ cô đã quyết định rồi thì không cần vì chuyện của tôi mà trì hoãn.” Cố Trăn lịch sự từ chối: “Tôi sẽ giải quyết.”

Sau một giờ nói chuyện ngắn ngủi, cô và Cố Trăn đã thấy rõ sự đối lập của nhau. Gió thổi hơi thở hoàng hôn, ban công dịu dàng cùng ánh đèn ảm đạm, hình bóng của họ biến mất từng chút một, Lận Nam Huyên chần chừ gật đầu: “Lần này là thực sự rồi, gặp lại sau.”

#

Tỉnh G hỗn loạn, dưới tình thế đó, Lận Đông Ngang đã chuyển ra khỏi Ý Viên vào đầu năm, ở trong phòng tổng thống của khách sạn một thời gian dài.

Quản lí hộ tống Mạch Mang Mang đi ra ngân hàng, cô lái xe tiến về phía khách sạn, cùng anh ta ăn tối ở tầng một của nhà hàng.

Hơn nửa tháng sau vụ tai nạn của Mạch Càng Tư, Mạch Mang Mang chán ăn, miễn cưỡng ăn được một chút, cô đẩy hộp quà cho Lận Đông Ngang, nghiêm mặt nói: “Chuyện của em trai tôi, cảm ơn.”

Lận Đông Ngang mở ra, hộp quà chứa chìa khóa xe Lamborghini: “Em nghĩ tôi cần em đưa xe cho tôi sao?”

Nhờ vào thành quả nghiên cứu giá trị thị trường mới của Mạch Mang Mang, cùng với sự ủy quyền của kỹ thuật Chung Kê, công ty đã từ từ đi vào quỹ đạo, tháng trước hoàn thành vòng tài trợ B, cô ấy cũng đạt đến giai đoạn tự do tài chính.

“Tôi biết có tiền chưa chắc mời được những chuyên gia nước ngoài hàng đầu của đất nước, nhất là chiếc xe thể thao đối với anh cũng chẳng là gì.” Mạch Mang Mang mím môi: “Nhưng đây là món quà lớn nhất mà trong phạm vi năng lực mà tôi có thể tặng.”

Lận Đông Ngang không thích thái độ phân chia rõ ràng của cô: “Em thật sự muốn tỏ lòng biết ơn thì em đồng ý lời mời đến giảng dạy của Đại học A đi.”

“Làm sao anh biết đại học A đã liên lạc với tôi?” 

Mạch Mang Mang đột nhiên nhận ra: “Là anh thúc đẩy.”

Lận Đông Ngang ngắm nghía chìa khóa xe: “Đại học A cho em chức danh giáo sư toàn phần, còn hơn em ở đây trở thành giáo sư ưu tú của trường đại học G, vừa mệt, mà áp lực lại lớn, điều đó không tốt sao?”

Mạch Mang Mang dứt khoát nói: “Nhưng không phải loại bằng việc đi cửa sau này.”

“Em phù hợp với điều kiện của đại học A.” Lận Đông Ngang nói: “Em xứng đáng với điều tốt nhất, và tôi có thể cho em điều tốt nhất.”

“Anh căn bản không hiểu.” Mạch Mang Mang tức giận nói: “Nói cho cùng, anh muốn tôi cùng anh quay về thành phố A.”

“Hai người không hợp nhau.” Lận Đông Ngang khăng khăng giữ ý kiến của mình, “Em ở Dật thành trải qua những chuyện không vui chưa đủ nhiều sao? Em ở chỗ này thì không thể buông tay  được.”

“Tôi không muốn cùng anh nói những thứ này, tôi không đồng ý.”

Mạch Mang Mang đứng lên, bước nhanh ra khỏi nhà hàng, Lận Đông Ngang đuổi theo, kéo lấy cánh tay cô: “Mang Mang!”

Mạch Mang Mang nhẹ buông tay, túi xách rơi thẳng xuống, một chiếc nhẫn từ khe hở lộ ra, lăn xuống bể bơi cách đó vài bước, nhỏ bé biến mất trong nước.

Mạch Mang Mang sốt ruột chạy tới bên cạnh bể, bể bơi đang thay nước, mực nước tiếp tục hạ xuống, chiếc nhẫn bị vòng nước xoáy cuốn theo, không ngừng mà tiến về phía cống thoát nước.

Mạch Mang Mang không cần nghĩ ngợi, lập tức cởi giày cao gót, Lận Đông Ngang thấy cô khẩn trương như vậy, nghĩ đây là một vật kỷ niệm quan trọng, trở tay ngăn cản cô một chút, tự mình nhảy xuống bể bơi, tìm tới đáy nước, lần mò tìm kiếm chiếc nhẫn cho cô.

Lận Đông Ngang nhảy vào trong nước, dọa Mạch Mang Mang giật mình, anh ta tìm kiếm chiếc nhẫn, hai tay chống đỡ thành bể, cả người chật vật trở lại trên bờ, mở rộng lòng bàn tay: “Là cái này sao?”

Mạch Mang Mang trầm mặc, giọt nước rơi vào mắt Lận Đông Ngang, sắc nhọn đau đớn, ánh mắt của anh ta lạnh xuống.

Bên trong vòng chiếc nhẫn có khắc chữ: G&M

#

Sau khi cô vứt bỏ chiếc nhẫn ở Nhật Bản, người đàn ông chụp ảnh cho cô cũng xòe lòng bàn tay ra, trả lại cho cô.

Cô nhìn dòng chữ bên trong nhẫn, không muốn vứt bỏ nó lần hai, cô mang về nước, gửi tại ngân hàng bảo quản, ngày hôm nay vừa mới lấy ra.

“Em muốn tìm, cái này sao?” Lận Đông Ngang không kiên nhẫn lặp lại: “Nói.”

Mạch Mang Mang muốn lấy lại chiếc nhẫn: “Anh thấy cái gì thì  chính là cái đó.”

Lận Đông Ngang siết chặt lòng bàn tay, tiện tay ném một cái, ánh mắt Mạch Mang Mang nhìn theo quỹ đạo của chiếc nhẫn, giống như đó là thứ quan trọng nhất.

Mạch Mang Mang đang muốn đi nhặt, Lận Đông Ngang nắm lấy cổ tay của cô, không kìm được bản thân, kéo cô lên căn phòng tầng sáu mươi, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Mạch Mang Mang xoa cổ tay đỏ bừng của mình: “Lận Đông Ngang!”

Lận Đông Ngang toàn thân ướt đẫm, hắn đời này dường như chưa từng chật vật như vậy. Nguyên nhân là vì vật đính ước của Mạch Mang Mang và Cố Trăn khiến anh ta đặc biệt tức giận, anh ta cởi cà-vạt, cười lạnh nói với cô: “Nếu em không quên được anh ta, không ở cùng anh ta, vậy còn đến trước mặt của tôi giả bộ thâm tình làm gì?”

Cà-vạt của Lận Đông Ngang, là trước đây rất lâu do cô hiểu lầm sinh nhật hắn nên tùy tiện tặng một cái nhưng anh ta vẫn thường xuyên đeo nó.

Mạch Mang Mang thấy cà-vạt của hắn, cứng rắn vừa chậm vừa khéo léo nói: “Mặc kệ tôi và anh ấy thế nào, tôi và anh…”

Không thích hợp. Tặng lại lễ vật tức là dấu hiệu của mối quan hệ rạn nứt, cô không muốn nợ tình cảm của anh ta.

“Em có biết anh ta sẽ cùng Lận Nam Huyên kết hôn sao?” Lận Đông Ngang cười mỉa mai: “Hay là em chỉ thích làm người thứ ba, hả?”

“Anh hẳn là nên nói sớm một chút cho tôi biết, tôi có thể làm gì cho anh mới đủ.”

Mạch Mang Mang mặt không còn chút máu, Lận Đông Ngang nổi nóng, miệng nói không nên lời: “Hay là bản chất của các người ở Diệt thành là dựa vào kẻ quyền thế, hai bên cũng không buông tha cho nhau?”

Lận Đông Ngang xem thường, không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục, anh ta xuất thân ở trên đỉnh núi, tự cho là mình có khả năng khinh thường bất cứ kẻ nào. Cho dù thích cô thì cũng không thể nào đồng cảm với cô.

“Anh nói đúng.” Mạch Mang Mang dũng cảm chống trả: “Tôi tình nguyện làm người thứ ba ở bên anh ấy, cũng sẽ không thích anh.”

Những lời nói gây tổn thương người nhất thường được nói bằng một giọng điệu bình tĩnh, với những từ ngữ như gai nhọn đâm vào  lồng ngực hắn.

Mạch Mang Mang thoát khỏi sự ràng buộc của hắn, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi có cổ, đang lúc lôi kéo thì dây thun trượt xuống, để lộ viền trên căng tròn của vòng ngực.

Lận Đông Ngang nhìn xuống, một mảng tuyết trắng mềm mại, bản thân thì giống như lữ khách bị bệnh mù tuyết, đi lại trong băng thiên địa tuyết, không thấy rõ con đường phía trước. Lần đầu tiên, anh ta trải qua cảm giác mất đi phương hướng nhận thức ở một người.

Lận Đông Ngang giơ tay lên, muốn khôi phục lại bình thường cho cô, Mạch Mang Mang theo bản năng vội che ngực, nghiêng đầu trốn tránh- cô dĩ nhiên cho là anh ta sẽ dùng bạo lực đối với cô.

“Mạch Mang Mang, tôi đối với em không phải là không có dục vọng.” Lận Đông Ngang nâng cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Nhưng tôi cho em biết, tôi nhường nhịn, bao dung, đem em để trong lòng, không cam lòng ép buộc em một chút nào, đơn giản chỉ là trò cười.”

Anh ta nắm chặt tay lại rồi buông ra, lùi về phía sau một bước, gỡ bộ đồ trên mắc áo xuống ném cho cô, lạnh lùng nói: “Cút.”