Mạch Càng Tư say quắc cần câu, về đến nhà phải nhờ người giúp việc dìu về phòng, cho đến mãi hôm sau vẫn chưa tỉnh. Mạch Thành trách cứ Mạch Mang Mang, yêu cầu cô thay Mạch Canh Tư tham gia bữa tiệc cùng ông.
Sau khi tới Hoành Triệt, Mạch Mang Mang mới biết lý do vì sao Mạch Thành muốn cô đi cùng. Ông canh thời gian cũng chuẩn xác thật đấy, vừa lúc gặp Lận Đông Ngang.
Nhìn hai người đàn ông ưu tú đang sánh vai nhau đi ở phía trước, Mạch Thành cất tiếng chào: “Tổng giám đốc Lận!”
Cố Trăn và Lận Đông Ngang cùng quay đầu lại, nhưng tầm mắt chẳng hề chú ý đến người đang lên tiếng mà lại chuyển sang Mạch Mang Mang đang đứng bên cạnh.
Mặc dù mấy ngày nay Mạch Mang Mang ở Mạch gia rèn luyện kĩ năng diễn xuất, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng. Tinh thần của Mạch Thành rất tốt, nói tiếp: “Thị trưởng Cố.”
Thái độ nóng lạnh rõ ràng, Cố Trăn cũng chả quan tâm, ngược lại vô cùng tự nhiên đáp: “Giám đốc Mạch.”
Lận Đông Ngang mỉm cười trả lời: “Chú à.”
Một tiếng chú này khiến Mạch Thành vô cùng hài lòng, chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy trên mặt ông tràn đầy ý cười. Mạch Mang Mang nhắc nhở: “Ba, con có thể đi được chưa, chú Tưởng đã chờ lâu rồi.”
“Chúng ta đều là những lão già cả rồi, con ở cùng chắc sẽ cảm thấy nhàm chán, thôi bỏ đi.” Mạch Thành lại bất chợt đổi ý, dò xét nói: “Hay con đi cùng Đông Ngang, đều là người trẻ tuổi với nhau chắc sẽ có nhiều đề tài chung đấy.”
Sau đó Mạch Thành cứ thế cười lớn rời đi. Lận Đông Ngang kéo Mạch Mang Mang đang không tình nguyện lại gần: “Em nghe thấy lời ba em nói chưa?”
“Anh không biết sao, tôi không bao giờ nghe lời ông ấy.”
“Các anh đều đứng ở đây.”
Mạch Mang Mang và Lận Đông Ngang cứ đùn đẩy anh tới tôi đi mãi, Cố Trăn chỉ liếc mắt một cái, khi cô quay ra nhìn lại thì đúng lúc Cao Vũ chạy tới báo cáo nên anh không để ý về phía này nữa.
Mạch Mang Mang thầm nghĩ, cô đã hứa với anh là sẽ không có liên quan gì với Lận Đông Ngang nữa rồi. Nhưng tình thế hiện giờ thật đúng là nằm ngoài khả năng của cô. Cô cũng đang giữ khoảng cách ở mức bạn bè, chắc hẳn sẽ không đến nỗi quá thân thiết đi. Để lật đổ Mạch Thành, cho dù chậm một bước nhưng cô cũng không muốn mắc sai lầm.
Khi ngồi vào chỗ, Lận Đông Ngang không cẩn thận va phải người phục vụ khiến món súp nóng đang bưng lung lay sắp đổ. Cũng may có Cố Trăn kịp thời đưa tay đỡ lấy nữ nhân viên mới miễn cưỡng ổn định lại nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Cả người và vật kia đều vô cùng quý giá, nếu như có tổn thất gì, sợ là có bán cô đi cũng chưa chắc đã có thể bồi thường được.
Đôi tay đỡ lấy cô vững chắc mà mạnh mẽ, cô không dám nhìn lên, đỏ mặt nói: “Cảm ơn thị trưởng Cố.”
Câu hỏi lo lắng của Mạch Mang Mang cất lên cùng lúc với câu nói cảm ơn: “Anh không sao chứ?”
Bát canh nóng tuy không bị đổ nhưng lúc nãy cũng bị văng một chút ra ngoài, hướng đến đôi chân trần mảnh mai của Mạch Mang Mang. Lận Đông Ngang kịp thời đứng ra chắn lại, chịu thay cho cô. Cô sửng sốt vội đưa tay xắn ống tay áo của hắn lên, cánh tay đã đỏ bừng do hơi nóng.
Người phục vụ tái mặt: “Tôi rất xin lỗi, tổng giám đốc Lận.”
Những người ngồi cùng bàn lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Lận không bị bỏng chứ, hay đi bệnh viện kiểm tra?”
Cố Trăn bình tĩnh phân phó: “Đi lấy khối băng tới đây.”
Lận Đông Ngang trả lời Mạch Mang Mang: “Không sao đâu.”. Hắn cũng không quên quan tâm đến tình trạng của nữ phục vụ: “Thị trưởng Cố rất có phong độ, khó trách lại có duyên với phái nữ như vậy.”
Cố Trăn ôn hòa nói: “Giám đốc Lận cũng phong độ không kém.”
“Chưa nói tới phong độ, từ trước đến giờ tôi chỉ quan tâm một người mà thôi.”
Lận Nam Huyên cũng có mặt, hôm nay là ngày Chung Kê bay sang Mỹ, cô chẳng thèm đi tiễn, ý muốn theo đuổi cũng giảm đi rất nhiều, tới đây chỉ để theo dõi Lận Đông Ngang mà thôi. Quả nhiên, chính sự còn chưa bắt đầu, giữa anh ta và Cố Trăn đã xảy ra hiềm khích ngầm. Lời này rõ ràng là nói cho Mạch Mang Mang nghe, Cố Trăn là người có phong thái, luôn được chú ý nhưng mọi người luôn hy vọng họ được đối xử đặc biệt, nhất là với người mình thích.
Mạch Mang Mang lại chẳng để ý tới mấy việc này lắm, hiện tại cô đã tách ra khỏi Cố Trăn, không quan tâm là chuyện bình thường. Cô biết Lận Đông Ngang vốn được nuông chiều từ bé, có chút áy náy nên chườm đá cho hắn: “Không sao thật chứ?”
“Không sao.”
Lận Nam Huyên nhấp một ngụm trà: “Chả sao cả, có phải là đất sét đâu mà mới dính một chút nước thôi đã biến dạng.”
Nhạc đệm qua đi, bữa tối vẫn tiến hành như thường lệ. Bàn tiệc đối với người trong cuộc mà nói, giống như một bàn đàm phán trá hình.
Các đơn vị hành chính của Dật Thành đã thay đổi, khu Hoài Lâm và huyện An được sát nhập với các quận và huyện khác, khu vực này hiện đã được mở rộng gấp năm lần. Sau bữa tối, thị trưởng Dật Thành có việc nên rời đi sớm. Lận Đông Ngang và Cố Trăn xảy ra vấn đề vì sự khác nhau giữa các hạng mục đất đai và xây dựng dự án. Lận gia gây sức ép buộc chính phủ chuyển lợi nhuận và bán đất với giá rẻ. Nếu gọi khu Hoài Lâm là một cái bánh kem, thì cho dù Mạch Thành có mang cả gia sản ra cầu xin cũng chưa chắc đã được chia một miếng, còn riêng Lận gia thì trực tiếp yêu cầu phần lớn nhất.
Lận Đông Ngang cười lạnh: “Thị trưởng Cố phải biết rằng, tôi ngồi ở đây chính là đại diện cho Hưng Duyên.”
Vài người có mặt ngay lúc đó đều im lặng. Hưng Duyên là sản nghiệp của nhà họ Lận, chỉ cần sử dụng các mối quan hệ và đặc quyền của gia đình trong giới chính trị thì ở tỉnh G họ đều không gặp phải bất cứ khó khăn nào. Thị trưởng đã rời đi từ sớm, nhưng ông cũng không muốn tự lấy đá đập chân mình.
Sắc mặt Cố Trăn cương nghị, lạnh lùng, đường nét không thấy chút căng thẳng nào, sinh ra một áp lực cưỡng chế vô hình, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh một lượt rồi dừng lại trên gương mặt của Lận Đông Ngang: “Giám đốc Lận cũng cần phải biết, tôi ngồi đây, không đại diện cho lợi ích của bất kỳ cá nhân cụ thể nào.” Anh bình tĩnh nói: “Ra giá thấp thì thua, ai đưa ra giá cao hơn thì được. Tôi không cần phải nhắc lại logic này chứ. Chính phủ Dật Thành luôn cổ vũ các hoạt động cạnh tranh công bằng.”
Không khí ngưng tụ tựa như đóng băng, Lận Đông Ngang định ra tay thì liền bị Mạch Mang chặn lại. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cơn giận từ từ lắng xuống.
Cuối cùng bữa tiệc tan rã trong không vui.
Lận Đông Ngang đưa Mạch Mang Mang về nhà, hàng ghế sau tối đen, hắn lắc ly rượu lạnh: “Hành động vừa rồi của em là vì tôi hay là vì anh ta?”
Mạch Mang Mang không rõ nguyên do: “Điều này có quan trọng sao?”
Nếu em là vì tôi thì tôi vô cùng cao hứng, nhưng nếu là vì anh ta… Lận Đông Ngang lạnh lùng chế nhạo: “Em không thể quên một tên đàn ông đã vứt bỏ em sao? Mạch Mang Mang à, em chỉ có như vậy thôi sao?”
Điều hòa không khí vẫn liên tục hoạt động, hơi sương ẩm ướt, lạnh lẽo ngưng đọng lại, giống như phủ ở đáy mắt, Mạch Mang Mang hờ hững nói: “Chẳng vì ai cả và tôi cũng chẳng có hứng thú với những gì anh đang nói. Tôi chỉ không muốn xảy ra tình trạng quá khó coi.”
Sau khi cô xuống xe, người ngồi ghế trước quay lại xin chỉ thị: “Tổng giám đốc Lận, chúng ta có cần điều chỉnh lại…”
“Không cần.”
“Thị trưởng Cố bên kia…”
Chén rượu xoay nửa vòng, bất ngờ bị quăng đến góc thùng xe, Lận Đông Ngang lạnh lẽo ngắt lời: “Anh ta là cái thá gì chứ.”