Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 74




Bên ngoài của lớp vang lên âm thanh, hình như là một nữ sinh chụp ảnh, kế đó là tiếng bước chân chạy trối chết. Dù như vậy nhưng Cố Trăn cũng chẳng hề cảm thấy bị quấy rầy chút nào, ngón tay cái vẫn tiếp tục xoa xoa lên vòng eo thon thả của Mạch Mang Mang.

Bọn họ đã hôn rất lâu từ trước đó rồi. Anh từ từ buông cô ra.

Mạch Mang Mang tỳ trán lên vai Cố Trăn, mất một lúc mới ổn định lại được thân thể sau màn chìm đắm vừa rồi, sau đó mới buông đôi tay đang nắm chặt lấy áo của anh ra: “Chúng ta bị phát hiện rồi sao?”

Cố Trăn hỏi: “Sợ à?”

“Tôi thì sợ cái gì? Người cần phải để ý mới chính là ngài đó, thị trưởng Cố à.” Mạch Mang Mang đứng thẳng người: “Lát nữa còn có bữa tiệc tối kỷ niệm thành lập trường nữa, chúng ta nên đi thôi.”

Con phố dài phía sau trường vô cùng náo nhiệt. Dùng bữa tối ở một quán cơm bình dân đã mở nhiều năm xong, Mạch Mang Mang liền cầm theo ly trà sữa cuốc bộ đến hội trường Điệt Trung.

Hiện tại lại một lần nữa được trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt thường ngày thời trung học, nhưng có vẻ như mọi thứ đã trở lên vô cùng xa lạ.

Mạch Mang Mang không quá thích đồ ngọt, nhưng trước đó Cố Trăn đã mua cho cô nên cũng nể mặt mà uống một hơi, còn hừ nhẹ một tiếng: “Sao anh lại mua trà sữa quá ngọt thế, chắc chắn là đã bỏ thuốc vào trong phải không?”

Cố Trăn còn phối hợp với cô: “Đúng vậy, thế nên em đừng uống nha.”

Mạch Mang Mang chớp chớp mắt: “Anh không tin sao, tự mình nếm thử xem.”

Cố Trăn né tránh: “Anh không thích đồ ngọt”.

Mạch Mang Mang đi tới vài bước rồi nắm lấy tay anh: “Là anh bỏ thuốc em đó, Cố Trăn à.” Cô kéo anh vào trong hàng cây, áp anh lên một thân cây gần đấy, sau đó nhón chân lên đút một ngụm trà sữa, quấn quýt chim chuột một hồi trong bóng tối tĩnh mịch.

Mạch Mang Mang hỏi: “Thích không?”

Cố Trăn nhớ lại vị ngọt trong miệng vẫn còn chưa tan hết: “Ngoại trừ em.”

Mạch Mang Mang hoàn hồn, lấy ống hút chọc chọc ly trà sữa, hút sụt một tiếng. Vị ngọt lịm của đường hóa học tràn ngập trong khoang miệng. Cô nhíu mày cầm ly trà sữa trong tay lắc lắc, bỗng dưng yên lặng đi.

Lúc đi ngang qua sân bóng thì một quả bóng rổ bất chợt bay vút tới, Cố Trăn phản ứng nhanh lẹ vững vàng bắt được bóng, sau đó ném trả bóng vào rổ chỉ bằng một tay, không chệch đi một ly nào.

Các thanh niên đang chơi bóng thấy vậy liền ồn ào cả lên, vỗ tay không ngớt, nhiệt tình mời anh tham gia một trận.

Ánh đèn chiếu lên mái tóc đen dày và đôi lông mày của Cố Trăn tạo ra bóng ảo khiến cho Mạch Mang Mang chẳng thể phủ nhận được rằng chỉ là trong giây phút ấy thôi, cô đã ước vọng được ôm lấy anh từ phía sau. Và cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô thực sự muốn hỏi rằng…

Anh là người đó ư?

Nếu không phải, làm ơn xin đừng giả thành anh ấy.

#

Tòa giảng đường số bốn đứng sừng sững, Mạch Mang Mang cùng Cố Trăn không hẹn mà cùng dừng lại. Ngụy Thanh Ninh đã từng gieo mình xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà này, đầu và cơ thể của anh ta đều tan nát và vỡ vụn. Đó thật sự là một cái chết quá khủng khiếp.

Cố Trăn phát hiện sắc mặt của Mạch Mang Mang có hơi tái nhợt. Anh liền bước tới cầm tay cô rồi phát hiện ra người ấy đang liên tục đổ mồ hôi lạnh, anh nhíu mày: “Mang Mang à?”

Toàn bộ quá trình Ngụy Thanh Ninh nhảy lầu đã xảy ra ngay trước mắt Mạch Mang Mang, cho đến nay cô vẫn luôn bị ám ảnh đến nỗi không thể hoàn toàn quên đi cảnh tượng kinh hoàng lúc ấy một chút nào.

Cố Trăn gọi cô hai lần liên tiếp, mãi về sau Mạch Mang Mang mới tỉnh táo trở lại, liền vội tránh khỏi tay anh: “Những gì đã xảy ra trong quá khứ rồi cũng sẽ qua đi, nhưng lại chẳng thể xóa bỏ được. Những gì đã đổ vỡ thì đều đã nát tan, chúng ta cũng không thể phục hồi chúng lại như cũ được, có phải hay chăng?”

“Đúng vậy, những gì đã xảy ra thì sẽ không thể bị xóa đi.” Cố Trăn nói một cách chắc chắn, như để thuyết phục cô: “Nhưng những điều này cũng không liên quan tới em.”

Tòa nhà số bốn ngay cạnh khán phòng, hiệu trưởng đi tới đưa tay chào với Cố Trăn, Mạch Mang Mang chỉ đành rút lại câu hỏi “Nó thực sự không liên quan đến tôi sao?”

Sau khi chia tay, cô biết Cố Trăn không lừa dối mình. Cô cho rằng anh không đủ yêu hoặc là chỉ là do họ không thích hợp ở bên nhau. Đúng lúc Ngụy Thanh Ninh bị trầm cảm nặng cần sự giúp đỡ của anh, anh lợi dụng điều này để buộc cô rút lui. Sự thật về cái chết của Tần Gia đã buộc cô phải đi tìm hiểu bí mật của Cố Trăn. Nhưng tra đi tra lại đều không có kết quả.

Cố Trăn chỉnh lại trang phục chỉnh tề, dáng vẻ đứng đắn, trò chuyện cùng hiệu trường. Bước vào trong khán phòng, ông ta nghiêng người nhìn Mạch Mang Mang, thấy sắc mặt cô bình thường liền quay lại.

Giáo viên tiếp tân đang giới thiệu quy trình với Mạch Mang Mang, nhưng ánh mắt cô lại hướng tới dáng vẻ xa cách đằng xa kia của Cố Trăn. Cô dùng những câu hỏi của Lận Đông Ngang để tự hỏi chính mình, ngoài những kỷ niệm thì giữa họ có còn gì nữa hay chăng? Liệu có phải do cô không thể buông bỏ được Cố Trăn, hay vẫn chỉ là những hồi ức và chấp niệm của bản thân cô mà thôi?

#

Cuối tuần Mạch Mang Mang về Mạch gia ăn tối, trên bàn cơm im lặng đến đáng sợ. Mạch Thành và Trần Mẫn nói chuyện với nhau, cô hướng ánh mắt thắc mắc của mình đến Mạch Càng Tư nhưng không được đáp lại.

Sau bữa ăn, Mạch Mang Mang ở phòng bếp giúp dì Trương nấu chè. Lúc đầu dì Trương rất ngại thảo luận vấn đề này, cô nghẹn ngào: “Ba và dì Mẫn có phải không muốn gặp con nữa không?”

“Sao có thể!” Dì Trương không ngừng an ủi: “Ba của con, dì Mẫn và cả em trai con, còn có dì nữa đều rất thương con mà.”

Mạch Mang Mang nói: “Dì Trương à, dì không phải dỗ dành con đâu. Bởi vì mỗi khi con về, bầu không khí trong nhà đều rất lạ.”

“À, là như này…”

Dì Trương nhìn xung quanh, nói nhỏ với cô: “Lão gia buôn bán thua lỗ nghiêm trọng, hình như công việc làm ăn không suôn sẻ, lại bị phu nhân phát hiện có đứa con hoang bên ngoài. Đã bao năm rồi tôi không thấy hai người cãi nhau lớn như vậy.”

Mạch Mang Mang khuấy cái muỗng trong bát, như thể đang suy tư điều gì, Mạch Càng Tư đi vào phòng bếp, chán nản bất lực mà gọi: “Chị à, dì Trương.”

“Ăn chè nhé.”

“Em không ăn đâu.”

Mạch Càng Tư mở tủ rượu, Mạch Mang Mang vỗ vào mu bàn tay cậu: “Em sao vậy, cơm không thấy em ăn được mấy, giờ lại muốn uống rượu. Không sợ ba mẹ lo lắng sao?”

“Chị, nay là cuối tuần mà.” Mạch Càng Tư bồn chồn: “Ngày thường em đều rất ngoan.”

Trên lầu có tiếng đập phá gì đó, Mạch Càng Tư cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi: “Chị với em đi ra ngoài uống nhé.”

Mạch Mang Mang gật đầu: “Được”

Nhưng mức độ không vui của Mạch Càng Tư lại nằm ngoài dự đoán của cô. Trong quán bar, Mạch Mang Mang mới nhấp vài ngụm, còn cậu lại uống đến say mèm: “Em không thể quản lý tốt công ty, em không thể sửa chữa được lỗi lầm của mình… Em thậm chí không thể tìm thấy người đó.”

Mạch Mang Mang nhạy cảm hỏi: “Em muốn tìm ai?”

Mạch Càng Tư mơ hồ nói ra một cái tên, rồi ngã vào lòng Mạch Mang Mang: “Chị ơi, có phải em rất vô dụng hay không, bởi vì em làm không tốt nên ba mẹ mới cãi nhau…”

Mạch Càng Tư uống say đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nhíu mày chặt, cậu cũng chỉ mới 24 tuổi mà thôi. Mạch Mang Mang vuốt má em trai mình: “Không phải là tại em đâu, em thật sự đã làm rất tốt rồi… Đó là vấn đề của người lớn.”

Tính cách Mạch Mang Mang khá bướng bỉnh, lúc còn nhỏ mỗi khi xảy ra mâu thuẫn với người thân thì lại giận dỗi nhốt mình trong phòng. Những khi vậy, Mạch Canh Tư sẽ luôn vào dỗ dành cô: “Chị à, chị rất tuyệt mà. Đó chỉ là vấn đề của người lớn thôi.”

Mạch Canh Tư say đến mức không biết trời đất gì, Mạch Mang Mang kê gối dưới cổ cho cậu, trong lòng lại suy nghĩ về cái tên vừa nghe được. Do dự hồi lâu, cô lén lấy di động của cậu, mở khóa.