Lần đầu tiên cô biết Chung Kê là khi anh tham gia buổi tọa đàm tại trường đại học A, lúc đó Lận Nam Huyên và bạn bè cùng khoa sinh học cũng tham gia. Vì bản thân cũng yêu thích kinh tế nên trong lòng cô vô cùng khâm phục anh nhưng ánh mắt kính trọng đó của cô không dành cho những người bạn tốt đi cùng anh.
Về sau, khi sang Mỹ du học, đúng lúc Chung Kê đến thăm trường cô, đây là lần gặp mặt thứ hai của họ. Nói gặp mặt thì cũng không đúng vì thật ra đó chỉ là theo suy nghĩ của một mình cô.
Hồi còn đi học cô cũng không hề phô trương, luôn vui vẻ, hòa đồng như bao học sinh bình thường khác. Nhưng Chung Kê lại khác, dường như anh đang đứng ở trên cao nên hẳn là không nhìn thấy cô.
Lúc tham gia tiệc cá nhân do người chị thân thích mấy đời của cô tổ chức, chồng chị ấy là nhà vật lý sinh học nổi tiếng, đồng thời cũng là người quen cũ của Chung Kê nên đã gặp anh lần thứ ba.
Tính chất của cuộc gặp gỡ lần này rất khác vì cô không còn thân phận là học sinh nữa. Người chị không biết cố ý hay vô tình mà mai mối anh cho cô nhưng lại chẳng mấy thành công. Chung Kê rõ ràng không có hứng thú với cô và cô cũng vậy.
Cô luôn cố giữ vững hình tượng thục nữ đoan trang của mình, chưa từng tháo bỏ bộ mặt giả tạo xuống.
Mãi đến khi anh quay về California thì giai đoạn đó của bọn họ mới được tính là quen biết, ngay cả mối quan hệ bạn bè giữa hai người cũng khá miễn cưỡng.
Một năm trước khi tốt nghiệp, trong thời gian nghỉ học, Lận Nam Huyên trở về nước. Một ngày nọ, cô cùng mẹ tham gia bữa tiệc. Chân phu nhân thường hay chắp mối lương duyên và trong bữa tiệc cũng có không ít bạn bè của bà.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lận Nam Huyên tiễn vài dì ra cổng, trong đó có một dì còn lưu luyến nắm lấy tay cô, khen ngợi tính tình ngoan hiền của cô. Cùng lúc đó là tiếng đóng cửa xe vang lên, cô nghiêng đầu nhìn.
Chính cái ngày mưa ấy, sắc trời xám xịt âm u, mưa bụi như làn sương mỏng đan rải xuống mái hiên nhà. Chung Kê đóng cửa và bước xuống xe, anh cầm ô đi tới.
Mưa gió bao phủ khắp trời, tiếng người nói chuyện bên tai dường như cũng trầm lắng hẳn.
Lận Nam Huyên ngẩn người. Anh vẫn như vậy, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, rõ ràng là người luôn tỏa ra hào quang ánh sáng rực rỡ nhưng ở giữa chân mày của anh lại toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách.
Mưa còn chưa tạnh. Mùa mưa dầm hình như đều như thế này, luôn khiến người khác khó chịu nhưng sau đó lại không biến thành một trận mưa xối xả ác liệt. Vì cô là người phương Bắc nên có hơi không quen, sau này cô mới nhận ra, sự ẩm ướt ấy đã thấm sâu vào tận xương tủy mình.
Đợi đến khi Chung Kê bước tới trước mắt, cô mới biết rằng một dì khác đang đứng bên cạnh mình, người quản lý viện bảo tàng Dật Thành chính là mẹ của anh. Lận Nam Huyên đứng sát ngoài rìa, trong lúc mưa vẫn nhẹ nhàng rơi thì cô lại quên mất không đứng lùi vào trong nên góc áo bị thấm ướt. Cô nắm lấy tà váy gạt ra phía sau, nhìn anh chăm chú rồi mỉm cười: “Thật là trùng hợp, giáo sư Chung.”
Vì không thường xuyên liên lạc với anh nên lúc nhận việc dạy học vào năm ngoái, cô mới chính thức bắt đầu tiếp cận Chung Kê. Tuy từ nhỏ đến lớn những người theo đuổi cô nịnh bợ cô nhiều vô kể nhưng vì quá dễ dàng nên khó tránh nhàm chán. Nếu gặp được người cô thích thì cô cũng không ngại chủ động theo đuổi.
Thay vì đi theo đường thẳng thì cô lại thích đi đường vòng hơn, cảm giác giống như màn chơi chữ mà cô đã từng chơi thử với Mang Mang. “Nhớ mãi không quên” là một từ nhưng lại mang hai ý nghĩa, có thể chỉ người nhưng cũng có thể là chỉ trường học.
Tuy nhiên, để hái được đóa hoa trên đỉnh núi ấy thì quả thật còn khó hơn lên trời.
Lận Nam Huyên cho rằng chỉ cần kiên nhẫn là có thể được chấp nhận nhưng cho tới bây giờ, dường như ngay cả một dấu hiệu nhỏ cho thấy sự rung động Chung Kê cũng chẳng có.
(高岭之花: đóa hoa ở trên đỉnh núi. Từ này ý chỉ một người hay một vật gì đó quá đẹp, vượt quá tầm với.)
Từ “cô bé” chẳng qua chỉ là một ví dụ mà thôi, Lận Nam Huyên cười hỏi lại anh: “Làm sao anh biết tôi không phải là một cô bé chứ?”
Chung Kê đưa tay tới lấy tờ giấy bị cô đè lên: “Cô không phải là học sinh của tôi.”
“Ý anh là vì tôi không phải học sinh của anh nên anh không quan tâm đến?”
Lận Nam Huyên nghiêng người ngồi dịch ra, đè lên cả tờ giấy khiến anh không rút nó ra được: “Người Dật Thành các người đều như vậy sao.”
Thiếu chút nữa là cô ngồi lên tay Chung Kê, chỉ có nửa phần trên của tờ giấy là có nội dung.
Sau một lúc “giằng co”, anh dứt khoát xé một nửa: “Cô đã gặp qua mấy người Dật Thành rồi?”
Lận Nam Huyên nhớ tới hình dáng lần trước của cô khi đang trong thang máy, cô trả lời: “Cũng không nhiều lắm, chỉ vừa đủ thôi.”
Đồng hồ chỉ đến 3 giờ rưỡi, Chung Kê tắt máy tính, chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm. Lận Nam Huyên vội túm lấy anh: “Tôi không lái xe, anh định bỏ tôi lại một mình sao?”
Chung Kê đứng dậy, mặt không đổi sắc: “Chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, sẽ không thiếu người tới đón cô đâu.”
“Nhưng….” Lận Nam Huyên vẫn ngồi như cũ, khuôn mặt cô từ từ áp sát vào eo Chung Kê, đồng thời di chuyển tay xuống dọc theo đường xương cổ tay anh, nhét tay mình vào trong lòng bàn tay anh rồi nói một câu nửa thật nửa giả: “Em chỉ cần anh thôi.”
Chung Kê giữ bả vai Lận Nam Huyên lại và đẩy ra. Không phải là ngẫu nhiên anh đẩy cô ra mà là do anh mượn lực tương phản từ người cô để tạo khoảng cách giữa hai người. Quá trình diễn ra rất chậm, bả vai cô bị anh đẩy lùi ra sau.
“Lận Nam Huyên.” Anh nhìn cô, rồi cất giọng nói trầm thấp: “Cô muốn chơi trò gì đây?”
#
Trưa ngày hôm sau, Mạch Mang Mang tỉnh lại ở nhà Cố Trăn. Cô đã được tắm rửa sạch sẽ và thay bằng bộ váy ngủ tơ tằm. Kích cỡ và nhãn hiệu đều là thứ cô thường hay mặc.
Vị trí bên cạnh đã không còn hơi ấm từ lâu. Toàn thân Mạch Mang Mang mỏi nhừ, vô cùng đau nhức, so với lần bệnh trước thì lần nay không còn chút sức lực nào. Cô chống người ngồi dậy, gọi điện thoại cho Cố Trăn: “Anh đang ở đâu thế?”
“Tỉnh rồi à? Anh đang ở phòng bên cạnh đây. Anh nghe thấy tiếng em gọi anh.” Cố Trăn trả lời.
Trái ngược với cô thì tinh thần của anh xem ra rất sảng khoái, có vẻ như anh đang làm việc khá hăng hái. Mạch Mang Mang yếu ớt nói: “Em không còn chút sức lực nào luôn.”
Cố Trăn bưng bát mì vào phòng. Mạch Mang Mang súc miệng xong thì gắp mì lên ăn. Nước dùng trong vắt, mùi vị vừa thơm vừa thanh nhẹ, hết sức ngon miệng. Sau khi ăn một hơi cô mới phát hiện ra sợi mì này rất dài: “Anh nấu à?”
“Không phải, là bà ngoại nấu.”
Mạch Mang Mang cảnh giác: “Bà ngoại đang ở đâu vậy?”
Cố Trăn bình tĩnh trả lời cô: “Trong phòng khách.”
Mạch Mang Mang vội vàng xuống giường: “Sao anh lại không nhắc em sớm? Lỡ như bà phát hiện ra em thì sao?”
Cho dù có bị phát hiện thì ở trước mặt trưởng bối, cô cũng không thể như bộ dạng hiện tại được
“Anh đem quần áo của em để ở đâu rồi hả?”
Hỏi xong cô mới nhớ tới bộ lễ phục đã bị anh xé nát. Cố Trăn nhìn đầu tóc rối bời của Mạch Mang Mang, anh cười nói: “Được rồi, lừa em thôi, bà ngoại ngồi một lúc đã đi rồi. Bà chưa phát hiện ra em đâu.”
Mạch Mang Mang tức giận liền quát anh: “Cố Trăn, anh thật là phiền phức mà.”
Trước kia, Cố Trăn hay lén bà ngoại chui vào phòng cô hoặc là dắt cô qua phòng mình, sáng sớm hôm sau cũng vậy, cô thì nơm nớp lo sợ còn anh lại chẳng mảy may lo lắng gì.
Cô phản ứng lại: “Vậy có phải là em không nên ăn mì trường thọ của anh không?”
Cố Trăn xoa xoa phần mí mắt màu hồng nhạt của cô.
“Anh có thứ gì mà không thể cho em ăn sao?”
Anh thản nhiên nói: “Ăn đi, dù sao thì anh cũng không đón sinh nhât.”
Từ sau khi anh thay đổi thân phận, ngày sinh chính thức của anh chỉ có bà ngoại và Cố Hoàn biết. Công việc bộn bề nên anh cũng không quá bận tâm về chuyện đó, sau này đầu óc cũng quên mất luôn.
Bị cảm giác mát lạnh của máy điều hòa kích thích, hai điểm trước ngực của Mạch Mang Mang có hơi nhô lên, cô kéo chăn bông qua che lại. Cố Trăn nhướng mày: “Do bị rách tí da nên lúc tắm đụng đến phần đó là em liền nhíu mày. Anh sợ em bị cọ xát dẫn đến đau nên chưa mặc nội y cho em.”
Anh cũng không cần phải giải thích tỉ mỉ như vậy đâu. Mạch Mang Mang nghe vậy liền nói: “Đồ nước mắt cá sấu.”
Phần chăn mỏng cuốn quanh eo cô, khắp bả vai và gáy cô đều có những dấu hôn, mấy chỗ không nhìn thấy được thì còn nhiều dấu tích hơn nữa. Cố Trăn bảo: “Ừ, là do anh xuống tay quá nặng.”
Mạch Mang Mang mím môi:
“Nếu không phải là sinh nhật anh thì em sẽ không chiều theo ý anh đâu.” Cô đặt bát đũa xuống: “Nhưng anh và em đều biết rằng việc lên giường với nhau không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Thị trưởng Cố cũng sẽ không dựa vào việc lên giường với phụ nữ để giải quyết mọi chuyện.”
Chủ đề của cuộc nói chuyện lại quay về trọng tâm của mâu thuẫn. Cố Trăn đánh trúng nó chỉ bằng một câu hỏi: “Vậy cách giải quyết vấn đề của em là gì, là sử dụng tình cảm của chính mình à?”
Mạch Mang Mang nghẹn họng. Mặc dù cô đã từ chối Lận Đông Ngang nhưng lại chưa hoàn toàn quên đi ý niệm này trong đầu, với cô mà nói, việc đạt được mục đích là trên hết.
Cố Trăn đem một tập tài liệu để vào tay Mạch Mang Mang. Mặc dù chúng không đủ để đẩy Mạch thị vào chỗ chết nhưng sau khi cô lật xem thì cả người như được uống nửa viên an thần: “Đây là chứng cứ phạm tội của Mạch thị sao?”
“Nếu anh quyết định bắt em từng bước sử dụng tình cảm của bản thân thì anh cũng không cần phải tiếp tục đi xa nữa.”
Cố Trăn véo hai má cô: “Anh biết em muốn làm gì nhưng không phải một hai ngày là làm xong đâu. Em vốn không nằm trong vòng luẩn quẩn này nên những chuyện đấy cứ giao cho anh.”
Mạch Mang Mang gật đầu: “Em sẽ tận dụng hết năng lực của anh.” Cô chạm vào miệng vết thương của anh, ngập ngừng hỏi: “Anh còn đau không?”
Cố Trăn liếc nhìn cô: “Bây giờ em mới biết hỏi anh sao?”
Mạch Mang Mang ậm ừ: “Là anh đáng bị vậy..”
Miệng lưỡi cô không chịu thua, cô chạm nhẹ vào anh: “Đúng rồi, em sẽ không tiết lộ thân phận thật của anh đâu.”
Mạch Mang Mang lúc này cũng không nhận thức được tầm quan trọng của bí mật. Người biết rõ bí mật đấy rồi dùng nó để uy hiếp anh, khiến anh mất kiểm soát nhưng vẫn có thể ngồi trong đây một cách êm đẹp thì chỉ có mình cô thôi.
Cô cho rằng hoạt động mờ ám bình thường này sẽ gây trở ngại đến thanh danh của anh nên tự khắc sẽ không nói ra.
Cố Trăn nói khẽ: “Anh biết em sẽ không làm thế.”
Mạch Mang Mang ngước mắt nhìn anh: “Ngày hôm qua anh còn nói em là tùy hứng, bốc đồng.”
“Không phải lúc nào em cũng vậy sao?” Cố Trăn dừng lại, “Không cần thay đổi đâu.”