Mạch Mang Mang nằm trên chiếc giường lớn màu xám, gáy ngửa ra phía sau, những nếp nhăn bên trong động nhỏ bị quy đầu to lớn kéo căng rồi ma sát chèn ép. Da thịt hai người kề sát, gắn bó chặt chẽ không một kẽ hở.
Mạch Mang Mang cố gắng chịu đựng sự tra tấn của trứng rung, cơ thể trở nên mẫn cảm vô cùng. Huyệt nhỏ ngậm lấy gậy th*t, không nhịn được nữa, sắp lên tới cao trào.
“Ưm~… Không…”
Cố Trăn nâng mông cô lên, nước dịch trong suốt chảy dọc theo bờ mông lên lòng bàn tay anh, làm ẩm ướt cả một mảng ga giường.
“Vậy thì không được rồi.”
Dường như anh không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, ra sức cắm sâu vào như muốn lấp kín động tiêu hồn này.
“Nhạy cảm quá.”
Hai chân Mạch Mang Mang quấn chặt lấy eo anh, áp chế cử động của anh.
“Nhẹ thôi anh…”
“Mang Mang không phải không thích anh làm nhẹ sao?”
Cố Trăn mặc kệ cô, thắt lưng đẩy một cái đã đâm sâu vào bên trong. Mị thịt mềm mại bị kích thích co bóp siết chặt lấy côn th*t khiến anh thở gấp rên rỉ.
“Tiểu huyệt của Mang Mang hút anh chặt lắm…”
Mang Mang cong lưng về phía sau, dễ dàng nhìn thấy nơi hai người đang giao hợp, hai cánh hoa môi mỏng manh ôm lấy cự vật không một kẽ hở, tất cả đều bị anh vùi lấp sâu trong cô.
Nước nhờn trắng đục dính lên cơ thể, tiếng thở dốc, rên rỉ cùng tiếng da thịt ướt át va chạm vừa dâm đãng vừa phòng túng như thể đang vang vẳng bên tai cô, dính lấy nhau như kẹo kéo. Cố Trăn cất giọng trầm thấp của mình mà chế nhạo cô: “Ẩm ướt thế này, đúng là “mênh mông”…”
*(trong phiên âm có cách đọc tương tự tên cô-Mang Mang)
Hai tiếng “mênh mông” này để chỉ những chân trời rộng lớn, vậy mà anh lại dùng nó diễn tả hoàn cảnh bây giờ của cô khiến Mang Mang xấu hổ không thôi. Cô lườm anh: “Mới không phải ý đó đâu.”
Hai cơ thể va chạm vào nhau phát ra những tiếng “bạch, bạch”. Mạch Mang Mang đang hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng. Cô lắc lư theo từng nhịp đâm chọc của Cố Trăn, bộ ngực sữa rung lắc làm cho hai điểm hồng hồng trên đó trở nên vô cùng bắt mắt, anh vừa xoa nắn chúng vừa hỏi.
“Vậy em có ý gì?”
Cố Trăn vẫn miệt mài cày cấy không biết mệt, Mạch Mang Mang bị anh cắm tiết ra càng nhiều nước, trong thời gian ngắn không thể đáp lời. Anh vỗ mông cô một cái khiến cả người cô run lên.
“Anh bị bệnh à?”
“Nước chảy nhiều quá.”
Tiểu huyệt co bóp dữ dội, càng siết chặt khiến hông Cố Trăn run rẩy, anh nhỏ giọng hỏi: “Loại biển này, cho dù có chết chìm ở trong nó cũng đủ mãn nguyện, đúng không?”
Mạch Mang Mang nói không thành lời: “Nói linh tinh…”
Đôi mắt cô đẫm nước trợn tròn lên, làm gì có tí uy hiếp nào ngược lại lại vô cùng mị hoặc. Nhưng chính cô không hề hay biết, chỉ có những người bị cô nhìn mới càng không thể kiềm chế. Cố Trăn càng đâm sâu vào nhục huyệt mềm mại đang co rút, rồi lại vỗ cô thêm một cái.
“Làm chết em.”
Trên mông Mạch Mang Mang hiện ra dấu tay đỏ ửng, đủ thấy anh ra tay tàn nhận đến mức nào. Cô giận dữ rồi buông lời trách anh: “Anh còn đánh em, em cũng biết đau đó!”
“Anh lại muốn em đau.”
Cố Trăn thọc vào rút ra trong cô không biết mệt mỏi, đâm lút cán rồi lại rút hết ra.
“Không đau thì làm sao em nhớ được.”
Sau mỗi lần bị đánh, huyệt nhỏ của Mạch Mang Mang lại siết chặt thêm một chút, gần như có thể hút hết ba hồn bảy vía của người đang điên dảo kia.
Mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Tất cả lý trí, cảm xúc, logic được sắp xếp trật tự trong đầu anh lần lượt quay lưng phản bội, cuối cùng anh chỉ còn lại bản năng. Đó không phải bản năng sinh lý mà là bản năng đối với cô.
“Dừng…”
Mạch Mang Mang nắm chặt lấy ga giường, mông lùi về phía sau, gậy th*t trượt ra, dâm dịch không có gì chặn chắn lại dễ dàng chảy ra rất nhiều. Cô thở phào, trấn an tinh thần, nhìn thấy Cố Trăn cũng đang chìm trong khoái cảm, vẻ mặt anh lạnh lùng, hoàn toàn không thấy một chút biến sắc. Con người này thật đáng sợ.
Mạch Mang Mang nhớ lại dáng vẻ lạnh nhạt, lịch thiệp của anh mấy tiếng trước không khỏi tức giận đá anh.
“Anh đúng là một tên tàn bạo máu lạnh, độc đoán, thích hành hạ người khác!”
Cô chỉ để ý đến vẻ mặt của Cố Trăn, vì đó là nơi dễ dàng nhận biết cảm xúc nhất nhưng lại quên không nhìn vào mắt anh.
Anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
Có lẽ cô cảm thấy đôi mắt đen ấy quá đơn điệu, quá sâu thẳm, ngày nào cũng như ngày nào, tĩnh lặng, khó lường đến nữ chính là bản thân cô cũng không thể hiểu rõ.
Cố Trăn nắm chặt cổ chân Mạch Mang Mang rồi kéo người cô lại, sau đó cả người anh hơi rướn về phía trước, lại tiếp tục đẩy sâu vào trong cô, mạnh mẽ cắm rút. Tiếng hét của cô dường như bị nghẹn ứ lại trong lồng ngực, thậm chí không thể hét lên thành tiếng.
Cô và Cố Trăn chưa từng làm tình một cách thô bạo và kịch liệt như vậy, dù những lần trước cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Ngoài cảm giác đau đớn còn là khoái cảm đến tột cùng.
“…Anh không phải người cuồng ngược đãi.”
Cố Trăn cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh là người cuồng ngược đãi thì bây giờ em chọc tức anh có ích gì?”
Cố Trăn từ từ giảm dần tốc độ, anh cố ý cắm vào trong cô một cách chậm rãi. hoa huy*t mở ra đóng vào một cách khó khăn. Anh nắm chặt lấy tay cô: “Mang Mang không bị ngược đãi mà, em hãy tự sờ đi, sờ xem bên trong em ướt át như thế nào. Anh vừa rút ra một chút là nó đã lại muốn hút chặt lấy không buông rồi.”
Mạch Mang Mang giãy dụa muốn rút tay lại: “Anh đừng nói nữa..”
Cố Trăn ôm eo Mạch Mang Mang rồi lại kéo cô vào lòng. Tư thế này khiến cho anh càng vào sâu hơn, mị thịt cô càng lúc càng thu hẹp, siết chặt đến mức khiến anh hít thở không thông.
Mạch Mang Mang ôm cổ anh rồi thủ thỉ bên tai: “Phó thị trưởng Cố, anh có thấy sướng không?”
Dù Mang Mang không phải đang giả vờ nũng nĩu, nhưng cách cô nói cũng như cách xưng hô với anh như này rất hiếm.
Tuy vậy, Cố Trăn có thể hiểu vì sao cô làm thế. Khoái cảm trong dục vọng và khoái cảm của quyền lực đều có vài điểm chung. Quyền lực là liều xuân dược tuyệt nhất, nó không chỉ nhằm vào phụ nữ mà còn nhằm cả vào những người đàn ông. Cô đang chế giễu anh rằng một khi đã ở địa vị cao, làm sao có thể không tự đề cao bản thân và càng ngày càng tham lam hơn đây? Cuối cùng cũng chỉ là sự truy đuổi điên cuồng đến vô tận.
Nguyên nhân dẫn đến chuyện giường chiếu mất kiểm soát của họ đêm nay không chỉ bởi vì một cuộc tranh cãi. Trong tiềm thức, họ đã không chạy thoát được vòng xoáy quyền lực, cho dù bản thân có muốn hay không, cũng đều bị đẩy theo phương hướng đã định sẵn. Có lẽ điều này còn nguy hiểm hơn bất kỳ thứ gì khác.
Mạch Mang Mang chợt ngẩn ra, hoảng hốt tự hỏi chính mình. Cố Trăn khẽ cười, đôi môi mỏng hé mở: “Chỉ có chơi em mới thấy thoải mái như thế.”
Cô lại tiếp tục diễn cùng anh, giả vờ lẳng lơ: “A~ Vậy có khi nào anh thoải mái đến phát khóc không?”
Cố Trăn dán sát lên tóc Mang Mang, từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy xuống, hòa với mồ hôi trên chóp mũi cô, cùng lăn xuống khóe môi cô, anh khàn giọng nói: “Nhìn xem là ai khóc trước, hả?”
Cố Trăn mạnh mẽ làm bên trên, lúc đầu Mang Mang còn có thể gắng gượng, miệng nhẹ nhàng rên rỉ. Sau đó, cô không còn tự chủ được nữa, nghiêng người sang một bên, bị anh đâm đến như thể cả người cô sắp vỡ tan thành từng mảnh. Cô cào nát lưng anh khiến anh cũng chịu đau đớn.
“Ưm ~a..Em sắp..”
“Anh còn chưa ăn đủ đâu.” Cố Trăn nặng nề nói: “Làm sao có thể buông tha cho Mang Mang đây?”
Mạch Mang Mang liếc anh một cái, lắc lư eo nhỏ, cố nâng người lên liếm liếm bờ môi anh, nói đầy mờ ám: “Cho em toàn bộ nhé, được không?”
Gò má Mang Mang ửng hồng, ẩm ướt như làn sương mờ sau cơn mưa. Một khi cô đã chủ động, còn quyến rũ yêu nghiệt hơn cả yêu tinh. Cố Trăn không thể thốt lên câu chối từ, anh mạnh mẽ lên đỉnh: “Tất cả đều bắn cho em?”
Đầu óc mê man của cô giờ mới chợt tỉnh, thẳng thừng từ chối: “Không được bắn vào bên trong…”
“Không phải Mang Mang thích dùng đứa trẻ để chơi đùa anh sao?” Cố Trăn vuốt nhẹ bụng cô.
“Mang thai con của anh thì có gì không tốt?”
Cuối cùng, trận ân ái mang tính trừng phạt này cũng kết thúc. Mang Mang ra sức lắc đầu: “Không.. Cố Trăn, anh thật quá đáng!”
Cố Trăn ép cô nằm dưới người mình, đưa cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Mạch Mang Mang run rẩy tiết ra mật dịch ngọt ngào trong suốt, cả người bị anh đâm chọc đến phát khóc đạt đến đỉnh khoái. Cô thút tha thút thít nói: “Không muốn nữa đâu..”
Cố Trăn cúi xuống hôn cô, đồng thời, bắn hết toàn bộ mầm mống của mình vào trong tiểu huyệt mềm mại.
Mồ hôi Mạch Mang Mang thấm ra ướt hết tóc, cả người mệt mỏi mềm nhũn, huyệt nhỏ co rút, trông hệt như một cái lỗ nhỏ không đáy, hút hết sạch tinh dịch của anh.
Cố Trăn vẫn còn vùi mình trong cơ thể Mạch Mang Mang, dịu dàng ôm lấy cô rồi vuốt ve. Một lát sau anh rút côn th*t ra, chất dịch màu trắng tràn ra giữa hai chân cô, anh đưa tay moi hết tinh dịch bị tắc sâu bên trong.
Mạch Mang Mang tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, nằm nghiêng mặc kệ anh. Cố Trăn lau khoé mắt đỏ hoe của cô, khẽ nói: “Sẽ không có thai đâu.”
Thuốc tránh thai dành cho nam tuy rằng chưa được bán trên thị trường nhưng đã được hoàn thiện và rất an toàn, Mạch Mang Mang hiểu được điều này. Cô nằm trên gối, không nói năng gì. Lúc trước khi cô cáu cũng như vậy, Cố Trăn lo lắng cô tức giận, nghiêm túc dỗ dành: “Anh sẽ không làm em giận nữa.”
Mạch Mang Mang mồ hôi nhễ nhại, khoái cảm đạt đỉnh vẫn chưa tan. Đột nhiên, cô kéo lấy tay anh, không nói lời nào mà cắn anh một cái thật mạnh.
Hàm răng ghim sâu vào da, máu tươi rớm ra, tay anh đau đớn. Anh bất chợt nhớ đến lời hẹn ước lúc trước, cô nói cô muốn để lại dấu vết của mình trên tay anh, để kiếp sau hai người còn có thể tìm thấy nhau. Thời điểm đó tình cảm còn đang mặn nồng, Mạch Mang Mang biết cắn sâu quá sẽ rất đau nên không nỡ cắn mạnh. Chỉ là đến khi cả hai đã chia tay, cô mới dùng hết sức cắn anh, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc như chính cách anh quyết liệt bỏ rơi cô ngày xưa.
Vị trí vết cắn hôm nay che đi nửa vòng tròn dấu răng mà cô đã in mười hai năm trước, vậy mà Cố Trăn không hề né tránh, im lặng chịu đựng.
Mạch Mang Mang cắn mạnh đến mức mà ngay chính cô còn tưởng rằng mình đã mang hết tất cả tình cảm nồng nhiệt, tươi sáng và đơn thuần, hết thảy đều giao cho Cố Trăn, cho dù đó là yêu hay hận đi chăng nữa.
Mạch Mang Mang buông tay Cố Trăn ra, chắc hẳn anh nghĩ cô sẽ mắng anh là đồ khốn nạn, nhưng cuối cùng, cô lại chỉ nhắm mắt rồi nhẹ nhàng hôn lên vết thương của anh. Máu, nước bọt, còn có giọt nước mắt ấm áp từ khóe mắt cô rơi xuống, tất cả hòa cùng giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu bên tai: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trái tim Cố Trăn như đập lỡ một nhịp. Nỗi đau kéo đến vô cùng rõ ràng, không chỉ từ cánh tay đang đau nhói mà còn ở một nơi nào đó sâu thẳm trong anh.