Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 64: -Thang trời (Màn kịch của nam phụ)-




Mạch Mang Mang bước vào phòng tiệc, vừa thoáng nhìn quanh đã thấy vị trí của Lận Đông Ngang, anh ta hiếm khi mặc quần áo chỉnh tề, dáng người cao lớn, vẻ mặt lạnh nhạt bị mọi người bao vây.

Lận Đông Ngang nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt nịnh bợ như thường lệ, trong lòng anh ta chán đến phát nôn, anh không thích mấy chuyện xã giao này cho lắm, bởi mỗi lần anh ta tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, dù trai hay gái cũng chạy đến bợ đít nịnh hót đủ kiểu mà thôi.

Ánh mắt lếc Mạch Mang Mang, Lận Đông Ngang nhướng mày, những người xung quanh rất biết nhìn sắc mặt, tránh sang một bên. Anh nhìn cô, bảo: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không tới.”

“Tôi mới đổi ý, nên chưa kịp nói cho anh.” 

Tối nay Thích Mạn Diễm là bạn đồng hành của Lận Đông Ngang, cô đã sớm buông cánh tay anh ra, nói: “Em đi vệ sinh một lát.”

Ánh mắt Mạch Mang Mang nhìn theo bóng lưng cô ấy, nói theo: “Tôi cũng đi.” 

Phòng vệ sinh không có ai, Mạch Mang Mang vừa mới dừng lại ở gian cuối cùng có khóa thì ngoài cửa truyền đến âm thanh bàn tán: “Không phải Thích Mạn Diễm nổi tiếng thanh cao à? Làm sao lại…”

“Thanh cao cũng phải xem là đối với ai.” Tưởng Lê Dự cười khẩy đáp lại: “Cho cô một cái thang lên trời trước mặt, là cô thì cô có leo không?” 

“Nghe nói Lận thiếu gia không thích ai đi bên cạnh, chỉ có cô ta là ngoại lê.” 

“Dù là ngoại lệ đi nữa thì cũng  không phải chính cung, chỉ là thứ con hát bị bao nuôi mà thôi.” 

“Haizz, cho nên ấy à, xuất thân thấp thì dù có leo thang lên trời cũng không lên được đến đỉnh, cùng lắm là dừng ở giữa trời.” 

Mạch Mang Mang đẩy cửa đi ra ngoài, khiến Tưởng Lê Dự kinh ngạc quay đầu lại. Cô rửa tay một cách từ tốn chậm rãi, nói: “Bao năm rồi mà cô vẫn chưa bỏ cái tật chua ngoa, cay nghiệt này nhỉ? Chả hiểu sao bác Tưởng có thể yên tâm giao việc quan hệ công chúng cho cô nữa.” 

Cô vừa rửa sạch bọt trên tay, vừa cười nói tiếp: “Nhân tiện, cô đã tìm thấy sai sót trong học vấn đáng hổ thẹn của tôi chưa? Sợ rằng cô còn chẳng hiểu những bài báo khoa học phổ thông của tôi ấy chứ.” 

Tương Lê Dự có lực học bình thường, điểm lý hóa sinh rất kém, hồi đi học thường xuyên bị so sánh với Mạch Mang Mang. Cô ta nghiến răng, nghiến lợi: “Cô..”

Cô gái đi cùng Tưởng Lê Dự xoa dịu bầu không khí, nói một câu hòa giải, rồi kéo cô ta ra ngoài, nói nhỏ: “Tôi vừa thấy cô ta cười nói với Lận thiếu gia.” 

“Thật sao?” Tưởng Lê Dự lau viền môi cong, nhíu mày thốt lên, “Không thể nào.”

“Cô hỏi Nam Huyên một câu là biết.”

Một câu nói chọc đúng tim đen của Tưởng Lê Dự, cô từng tự ý phỏng đoán suy nghĩ của Lận Nam Huyên rồi phạm sai lầm, bị dạy cho một bài học rồi ngồi tự ngẫm. May là cô chỉ mới cảnh cáo Tôn Linh một chút, vẫn chưa động tới Mạch Mang Mang.

Nhắc đến Tôn Linh cũng do cô ta tự tìm đường chết, chỉ tình cờ gặp mặt Cố Trăn có vài lằm mà dám dùng cái mác tình nhân của anh để kiếm lời ở Thanh Thành, nhưng Lận Nam Huyên vẫn luôn bao che khuyết điểm, không xử lý cô nàng. Tuy thế, dạo gần đây cô ta có vẻ khá yên ắng, chắc là trí nhớ tốt.

Mạch Mang Mang làm mất khuyên tai nên đi rồi lại quay trở lại. Đồ đạc trong phòng vệ sinh rất xa hoa, mùi nước hoa nhẹ nhàng, không hề ngửi được một chút mùi hôi nào. Thích Mạn Diễn chống hai tay trên bồn rửa mặt, từng giọt nước lăn xuống theo gò má cô, cô nhìn thấy Mạch Mang Mang qua gương: “Cô Mạch..” 

Thích Mạn Diễn còn nhỏ tuổi hơn cả người tiến sĩ mà cô hướng dẫn, ngụp lặn trong môi trường danh lợi nhiều năm, cô ấy đã học được cách nói chuyện cẩn thận kín kẽ. Mạch Mang Mang đưa cho cô tờ giấy và thỏi son: “Lau đi này.”

Thời điểm nhếch nhác nhất Thích Mạn Diễn vẫn giữ được thần thái, cô gật đầu nói: “Cảm ơn cô.”

Mạch Mang Mang trở lại bên cạnh Lận Đông Ngang, vẻ mặt lạnh lùng. Anh ta dựa vào cái ghế dựa bên cạnh bể bơi, chân dài vắt chéo, lười biếng thản nhiên cười: “Ai làm em giận?” 

Mạch Mang Mang có chút ý muốn bảo vệ kẻ yếu, nói: “Anh không thấy mình cần phải có trách nhiệm với Thích Mạn Diễn à? Cô ấy còn nhỏ như thế…”

“Sao tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy?” Lận Đông Ngang nhấp ngụm rượu, “Tôi còn chưa chạm vào cô ấy.”

“Anh chưa á?” Mạch Mang Mang ngạc nhiên nói, “Lần trước ai nói với tôi là sao nữ ra vào biệt thự của phú nhị đại thì chắc chắn đã lên giường với anh ta rồi đấy.”

Lận Đông Ngang bình thản đáp lời: “Người em hỏi là phú nhị đại bình thường, còn tôi không phải.” 

Lận Đông Ngang giải đáp thắc mắc lúc trước của Mạch Mang Mang luôn. Thích Mạn Diễn đúng là một đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, Tống Khánh Niên có ý với cô ấy, nhưng cô ấy nhất quyết từ chối quy tắc ngầm, sau đó khắp nơi bị nhắm vào, thậm chí phải đối mặt với những chiêu trò cưỡng ép.

“Thế anh làm anh hùng cứu mỹ nhân làm gì chứ?” Mạch Mang Mang chống cằm, “Nhìn anh chả giống người tốt bụng như vậy chút nào.” 

Tất nhiên Lận Đông Ngang không xuất phát từ lòng tốt: “Tôi rất thích mấy bộ phim nghệ thuật ít được chú ý mà cô ấy đóng trước khi nổi tiếng. Cô ấy có một khí chất rất riêng, những người đã trải đời thì dù là khí chất hay là kĩ năng diễn xuất đều sẽ thay đổi, không thể giống như ban đầu.”

Mạch Mang Mang không thể lý giải được suy nghĩ của anh ta: “Một diễn viên đã sinh hoạt tình dục thì kĩ năng diễn xuất sẽ thay đổi á? Sao tôi không biết vậy.”

Lận Đông Ngang đồng ý, nói: “Em đúng là mít đặc về nghệ thuật.” 

“Vì thế nên anh mới để cô ấy ở cạnh, làm vậy khiến cho Tống Khánh Niên không không thể động đến cô ấy.”

“Ừm, cô ấy với Ý Viên Mỹ vừa vặn bổ sung cho nhau, làm quản gia cũng không tệ.”

Tóm lại thì anh ta làm thế vẫn vì lòng yêu cái đẹp của mình thôi, Mạch Mang Mang cạn lời: “…Anh thật kì quái.”

“Bây giờ thì rõ ràng rồi chứ, tôi với Thích Mạn Diễn không phải là quan hệ bao nuôi, mà là quan hệ ông chủ –  người làm.” Lận Đông Ngang liếc cô một cái, “Tôi không phải kiểu người có đời tư cá nhân phong phú.”

“Ồ, vậy anh cũng phải giải thích một câu. Cô gái nhỏ vừa mới bị người khác hiểu nhầm, có vẻ không vui.”

“Tôi không quan tâm, tôi chỉ để ý cảm nhận người tôi thích mà thôi.” Lận Đông Ngang nói một cách đương nhiên mà chắc chắn, “Tương tự như thế, tôi không phải giải thích với bất kỳ ai việc tôi làm. Nhưng mà, nếu như người tôi thích không vui vì những hiểu lầm không chính đáng thì tôi sẽ giải thích.”

“Người đấy là em đó Mang Mang.”



Nước trong hồ bơi xanh như ngọc không phải lúc nào cũng phẳng lặng, gợn sóng tản ram nhấp nhô khắp mặt hồ hình bóng bọn họ mơ hồ đan vào nhau, Mạch Mang Mang hỏi: “Nhưng mà, tại sao anh lại thích tôi?” Cô liệt kê từng lý do: “Chúng ta biết nhau chưa lâu, lúc nào ở cạnh cũng cãi cọ.”

“Đúng là nhà khoa học, cái gì cũng phải có nguyên nhân kết quả.” Lận Đông Ngang cười nhìn cô, “Áp đặt lý trí lên mọi việc không phải lúc nào cũng đúng, mọi việc trên đời nào chỉ có một định luật tiêu chuẩn, trên đời này trừ quy luật nhân quả, còn có quy luật tự nhiên.”

“Tôi thích em là điều tự nhiên, không có cũng không cần lý do.” Lận Đông Ngang nói, “Nếu như có thể phân tích rõ ràng thì ngược lại không phải thích.”

Tim Mạch Mang Mang đập mạnh hơn: “Vậy hoá ra anh đang rất nghiêm túc.”

Mạch Mang Mang cụp mắt, suy nghĩ lung tung, đúng là người làm việc xấu làm gì có nhân quả, không có người bên cạnh còn có vàng bạc làm phúc khí. Lời nói của Tưởng Lê Dự bỗng nhiên vang lên bên tai cô — 

“Cho cô một cái thang lên trời ở trước mặt, là cô thì cô có leo không?”