Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 63




Mạch Mang Mang vừa liếm thấy lòng bàn tay Cố Trăn có vị hơi mặn mặn, mặt nóng ran lên, hất tay anh ra: “Gì đây, anh không có lúc đói sao?”

“Có.” Cố Trăn thu tay lại: “Em không ngại thì ăn đi.”

Bọn họ trao đổi nước bọt trực tiếp không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ cô còn để ý gián tiếp? Mạch Mang Mang dứt khoát đổi bát đũa của anh: “Em là người nhỏ nhen như thế à?”

Cố Trăn nghiêng mắt: “Còn không phải sao?”

Mạch Mang Mang bất mãn hừ một tiếng, Cố Trăn lại tập trung vào với công việc, đánh dấu đỏ một công ty Chính gia mà cô không hề để ý đến.

“Anh xem cũng nhanh đấy.” Mạch Mang Mang nhìn lên phía trước góp ý: “Em không cảm thấy công ty này có vấn đề gì.”

“Chứng cứ bày ra trước mặt, thật giả lẫn lộn, cũng khó mà nhìn ra được sơ hở trong đó.” Cố Trăn nói: “Hai tháng trước, công ty này đã đấu thầu một bức tranh ở Bảo tàng Nghệ thuật Trần Mẫn với giá cao ngất ngưởng, họa sĩ là họ hàng xa của vợ Phó chủ tịch một doanh nghiệp nhà nước lớn ở tỉnh A.”

Mạch Mang Mang đang phân tích các mối quan hệ của dàn nhân vật trên: “Ý anh nói là…… Quanh một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn đút lót?”

Cố Trăn chỉ dẫn: “Nhưng Mạch thị không có giao dịch kinh doanh với doanh nghiệp nhà nước lớn này. Anh bấm dừng “Có lẽ, đây là một bước đột phá có giá trị.”  

Mạch Mang Mang nhanh chóng tiếp thu lời nhắc nhở, cắn đũa, nhíu mày suy nghĩ.

Cố Trăn đột ngột chuyển chủ đề: “Đừng tiếp xúc quá gần với Lận Đông Ngang.”

Mạch Mang Mang khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Cố Trăn lời ít ý nhiều: “Không phải người tốt.”

“Chỉ thế thôi à?” Mạch Mang Mang cười nói: “Cứ như đang nói anh.”

Mạch Mang Mang dời chỗ ra xa, Cố Trăn giữ lấy đùi cô: “Sao em biết tôi không tốt?”

Cố Trăn hô hấp đều đều, khóe môi cười nhẹ, mang nguy hiểm ẩn hiện, Mạch Mang Mang mím môi: “Trực giác.”

Cố Trăn cũng không đáp lại, anh giải thích câu nói trước: “Gia cảnh của anh ta không đơn giản như vậy, quá thân thiết, rất dễ rước phiền phức vào mình.”  

Đương nhiên Mạch Mang Mang hiểu rõ chuyện này, ban đầu cô không tính kết thân với Lận Đông Ngang, thế nên sẽ càng không nghĩ anh ta nói thích mình là thật, cô đáp qua loa: “Ừ, em biết rồi.”

Mặc dù cô không hề chơi trò lạt mềm buộc chặt, tìm người đàn ông khác trêu ngươi anh, trước thái độ dửng dưng của Cố Trăn không khỏi khiến cô hơi hụt hẫng, trông thấy anh đứng dậy, Mạch Mang Mang hỏi: “Anh đi à?”

Cố Trăn nhìn xuống quan sát Mạch Mang Mang, cô đã tẩy trang, gương mặt mộc mạc, tóc xõa ngang vai còn hơi ướt phần đuôi tóc, cô ngồi khoanh chân, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng.

Khuôn mặt mang nét ngây ngô như thiếu nữ, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, anh đáp: “Ừ, đi ngủ sớm chút.”

Cố Trăn trở về chung cư, đêm hôm khuya khoắt xử lý hoàn tất chuyện công việc, trước khi ngủ ý thức tỉnh táo, ga giường chưa thay, là tấm ga Mạch Mang Mang lần trước đến ngủ, vệt nước ướt đã khô, chỉ còn sót lại hơi thở, giống như cô vẫn như đang nằm dưới thân, vừa quật cường lại mảnh mai cầu xin tha thứ.

Huyệt thái dương Cố Trăn thắt lại, trong chuyện quan hệ nam nữ cô còn chẳng biết đề phòng khiến anh thật đến bó tay, hoặc có thể nói cô không hề để tâm đến chuyện đó.

Mà khi đối xử với người khác cũng y như vậy.

#

Cuối tuần, Mạch Mang Mang về Mạch gia ăn cơm, Mạch Thành bệnh nặng mới khỏi, tính tình ôn hòa không ít, trên bàn ăn diễn tuồng giả vờ làm một gia đình hòa thuận.

Mạch Thành nói chuyện của công ty với Mạch Càng Tư, Mạch Mang Mang nói bóng nói gió hỏi một câu, Trần Mẫn buông xuống bát: “Mang Mang, trước nay con chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này.”

Mạch Thành cười nói: “Đúng vậy, con làm tốt nghiên cứu khoa học của mình là được.”

Người giúp việc rót thêm nước trái cây, Mạch Mang Mang giả bộ lộ thần sắc ảm đạm, sau bữa ăn, Mạch Thành quả nhiên áy náy vỗ mu bàn tay của cô: “Thật xin lỗi, Mang Mang, sau này ba sẽ không thế nữa.”

Thế nhưng chỉ là áy náy thì còn khuya ông ta mới chịu nhả ra, Trần Mẫn đề phòng sát sao, Mạch Thành lại cố ý dung túng, Mạch Mang Mang bây giờ đang đứng giữa ranh giới của những bí mật, cô biết rõ khi nào mới là thời cơ để ra tay, không thể gấp gáp nóng nảy, cũng không thể chậm chạp, Mạch thị một ngày phát triển an toàn, tương lai muốn đạp ngã chỉ có khó càng thêm khó.

Mạch Mang Mang trên giường lật qua lật lại, vừa nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên hình ảnh Tần Gia —— Cô thật sự muốn dùng dao đâm vào yết hầu Mạch Thành.

Về phần Cố Trăn, Mạch Mang Mang trực giác anh có gì đó giấu diếm cô, nói là hợp tác thì không bằng nói anh đang phối hợp cùng cô chơi trò chơi. Nhưng cũng phải thôi, kẻ thù sống chết là của cô, Cố Trăn có quá nhiều việc phải lo, làm sao có thể để tâm đến một mình Mạch Thành được. 

Sáng sớm hôm sau, Mạch Mang Mang ôm hai mắt quầng thâm xuống lầu, Mạch Càng Tư đưa món cô thích ăn là sườn heo hấp đến trước mặt cô: “Chị ngủ không ngon sao? Có phải là do lạ giường không, sau này trở về nhiều chút đi.”

Mạch Mang Mang miễn cưỡng cười một tiếng.

Mọi người đăng ngồi trên bàn ăn, Mạch Thành tự tiện nhận điện thoại của cô, nghe xong liên tục đáp ứng: “Được được, nó sẽ đi.”

Mạch Mang Mang giựt lại điện thoại di động, tên người gọi là Lận Đông Ngang, cô lập tức cúp máy: “Ba làm gì vậy!”

Mạch Thành không nén được hưng phấn, mất đi dáng vẻ cứng rắn của một kẻ lãnh đạo lâu năm, thúc giục nói: “Lận thiếu gia mời con cùng nó tham gia tiệc thương vụ buổi tối, con ăn xong thì tranh thủ thời gian lựa chọn quần áo sao cho phù hợp.”

Chỉ cần nhìn thấy họ Lận thôi cũng đủ khiến ông phấn khích. Trong mắt Mạch Thành, Mạch Mang Mang một không dịu dàng, hai không được việc gì, kiêu ngạo thành thói, tính tình lại cứng rắn, không có chút nữ tính hay quyến rũ nào, không thích hợp cưới về nhà. Nhưng đàn ông bị cô hấp dẫn đều không phú thì quý, Lận Đông Ngang lại cực kỳ có thanh danh. Vừa nghĩ tới mình có khả năng trở thành bố vợ của Lận Đông Ngang, một người đứng trên vạn người, phong quang vô hạn, Mạch Thành vui sướng đến phát điên, ngay cả đũa nắm còn không chặt, hôm qua còn đang lo lắng Mạch Mang Mang sẽ coi thường ông ta bán nữ cầu vinh, nhưng đến hôm nay mặc kệ nó nghĩ thế nào thì ông ta nhất định phải ngồi lên vị trí thông gia của nhà họ Lận này.   

Chỉ là một cuộc điện thoại bình thường thôi mà nhìn Mạch Thành đã cười không khép được miệng, Mạch Mang Mang không còn gì để nói.