Gâu!
Mục Dã thoát khỏi dây xích, ngay lúc Lận Đông Ngang sắp chạm môi Mạch Mang Mang, Mục Dã chạy ra cọ đầu ngay dưới chân cô, như một cơn lốc ngang nhiên chen giữa cô và Lận Đông Ngang.
Bầu không khí mập mờ bị phá hỏng, Lận Đông Ngang tức giận nhìn về phía chú chó Mục Dã không biết xuất hiện từ lúc nào, Mục Dã cũng không chịu thua kém, sủa lên như cảnh cáo, cắn giật ống quần của anh ta không chịu buông.
Mục Dã cao lớn uy mãnh, một khi đã sử dụng sức mạnh thì ngay cả đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Ông chủ cửa hàng thú cưng dẫn nó về còn đang bước đi lảo đảo thì bị ép phải đối diện với tâm trạng đang cực khó chịu của Lận Đông Ngang, anh ta gằn giọng hỏi: “Chó của ông à?”
Ông chủ gãi đầu, cầu cứu: “Mạch tiểu thư……”
Mạch Mang Mang lúng túng ho khan một tiếng, cúi xuống, xoa đầu Mục Dã, ra lệnh: “Buông ra.” Mục Dã bất đắc dĩ nhả ra, cô vội giải thích: “Bình thường nó rất nghe lời, có thể nó nghĩ anh đang muốn làm hại tôi.”
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Lận Đông Ngang không muốn so đo với vật nuôi, Mạch Mang Mang đứng dậy, nhìn anh đang không vui, cười nói: “Hôm nay anh không bị bệnh đó chứ?” Ngay giây sau liền nghiêm mặt nói: “Mặc kệ có phải anh đang chơi đùa tôi hay không nhưng tôi thật sự không thích anh.”
Lận Đông Ngang không hề bất ngờ với câu trả lời của cô, anh ta sớm đã đoán được đáp án, chảng qua chỉ muốn cho cô thấy rõ thái độ nghiêm túc của mình mà thôi, anh ta gật đầu, ánh mắt không thay đổi: “Còn nhiều thời gian.”
Mạch Mang Mang không mấy để tâm đến tâm trạng vui vẻ của Lận Đông Ngang, về nhà tắm rửa, ngồi ở trên ghế salon lật xem báo cáo tài chính của Mạch thị, kiến thức và kinh nghiệm của cô còn yếu kém nên đôi lúc có những chỗ kẹt một hồi lâu.
Mục Dã rất thông minh, biết suy nghĩ như một đứa trẻ sáu, bảy tuổi vậy, nó tự biết hôm nay mình làm sai, chủ động chui vào cánh tay Mạch Mang Mang, ngoan ngoãn không nhúc nhích, làm gối tựa khổng lồ cho cô.
Mạch Mang Mang hơi buồn ngủ, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, trong mơ cô thấy Tần Gia đang đánh thức mình dậy vì đã trễ giờ học, cô vội cắn dở chiếc bánh mì chạy một mạch đến trường, cậu thiếu niên khôi ngô trong chiếc áo đồng phục màu trắng xanh, ngồi đằng trước, cong môi cười với cô nói: “Bạn cùng bàn, cậu lại đến muộn.”
Mạch Mang Mang không phục nói: “Rõ ràng tối qua chúng ta cùng ngắt điện thoại một lúc, sao nay tinh thần cậu vẫn tốt vậy?”
“Không phải cùng lúc, tôi tắt sau cậu.” Cậu ấy ung dung phủ nhận: “Tôi còn nghe thấy tiếng ngáy của cậu nữa đó.”
Mạch Mang Mang tức giận gầm lên: “Cố Trăn!”
“Không muốn đến trễ nữa phải không”? Cố Trăn thò tay xuống dưới bàn nắm lấy tay cô: “Bắt đầu từ ngày mai tôi đưa cậu đi học.”
Giấc mơ và hiện thực đan xen lẫn lộn như đang muốn ám chỉ điều gì, cô vẫn luôn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do sự lựa chọn của chính mình, nói cho cùng, Mạch Thành chọn đi sai đường, Tần Gia chọn tự sát, Cố Trăn chọn rời đi. Họ luôn tỏ ra mình cũng không muốn như vậy? họ luôn bảo mình không còn sự lựa chọn nào khác? Rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra việc gì?
Ý thức mơ hồ, trên người được đắp một tấm chăn mỏng, Mạch Mang Mang bắt đầu cảm gì đó không đúng, trông Mục Dã bề ngoài có vẻ nghịch ngợm hiếu động nhưng nội tâm bên trong lại ấm áp và biết quan tâm người khác, nó thường ngậm chăn lông đắp lên người cho cô, nhưng bây giờ nó lại đang bị cô gối dưới đầu……
Mạch Mang Mang bỗng giật mình tỉnh dậy, bốn mắt nhìn Cố Trăn, cô giật mình: “Sao anh vào nhà tôi?!”
Nếu có người lạ vào nhà, Mục Dã hằn học tỏ ra hung hăng và cảnh giác, nhưng đối với vị khách không mời mà đến ngang nhiên đột nhập vào nhà cô như Cố Trăn, nó lại không sủa lấy một tiếng, còn nhảy xuống ghế sô pha, vui mừng vẫy đuôi chạy quanh chân anh hai vòng.
Cố Trăn giơ chiếc chìa khóa trong tay ra, Mạch Mang Mang như ngộ ra: “À, tôi quên chưa đổi khóa.” Cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Cố Trăn bình tĩnh lấy điện thoại di động cô đang cầm trên tay. Màn hình hiển thị cuộc gọi dài 70 phút, có lẽ trong lúc mơ ngủ cô chẳng may ấn phải số anh, anh nói: “Kiểu đề phòng này của em nếu tôi mà không đến, e là em bị người ta gặm sạch xương cốt rồi.”
Trong điện thoại im ắng, chỉ có tiếng Mục Dã sủa, anh nghĩ cô xảy ra chuyện. Mạch Mang Mang nên cảm thấy may mắn vì anh có chìa khoá, nếu không nhà cửa nhà cô không chừng cũng sẽ bị anh phá tan rồi.
“Tôi cũng không phải đứa con gái ngốc nghếch không biết gì?” Mạch Mang Mang cãi lại: “Hơn nữa anh ấy cũng không phải hạng người như vậy.”
“Vậy sao?” Cố Trăn lạnh lùng liếc nhìn cô: “Em rất hiểu anh ta?”
Đã từng cô nam quả nữ sống chung một phòng, Lận Đông Ngang ngay cả một ngón tay cô cũng không đụng chạm, Mạch Mang Mang biết anh ta có sự kiêu ngạo và giới hạn của mình.
Tuy vậy, cô không dùng ví dụ này để làm bằng chứng. Có điều khung cảnh trò chuyện thân mật của Cố Trăn và Lận Nam Huyên cứ hiện lên trong đầu cô, mặc dù sau này Mạch Mang Mang cũng biết giữa bọn họ chỉ là bạn bè, nhưng mối quan hệ này đem lại rất nhiều lợi ích cho bọn họ và họ đều tham vọng một mục đích chung, đó là sự thật không thể chối cãi.
Mạch Mang Mang khẽ cười nói: “Anh ấy là anh trai của Nam Huyên, không lẽ anh nghi ngờ con người anh ấy?”
……
Bầu không khí căng thẳng bao trùm, Mục Dã nằm rạp trên mặt đất, cằm tì lên mu bàn chân Mạch Mang Mang, khẽ rên rỉ cùng với âm thanh bụng rỗng của cô đồng vang lên. Cố Trăn nhướng mày: “Đói rồi?”
Hiện tượng sinh lý, Mạch Mang Mang thẳng thắn thừa nhận: “Ừm.”
Cố Trăn bước vào căn bếp của Mạch Mang Mang, đúng như anh dự đoán, ngoại trừ hai quả trứng gà trơ trọi lẻ loi ra thì không có gì cả, anh đành phải mở tủ lấy mì ăn liền.
Mạch Mang Mang đợi mười phút, Cố Trăn bưng hai bát mì ra, Mạch Mang Mang đẩy máy tính ra trước mặt anh, cô đánh dấu một số điểm đáng ngờ hoặc khó hiểu bằng màu sắc bắt mắt. Cô thì bưng bát mì, ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, trứng chần nước sôi vàng óng xốp giòn, hòa tan tỏa ra mùi sữa, màu sắc và hương vị hài hòa, cô thèm đến chảy nước miếng, nhanh chóng càn quét sạch sẽ, sao người này có nấu mì gói thôi mà cũng ngon như vậy được nhỉ?
Cố Trăn chăm chú nhìn lướt qua màn hình, anh cầm đũa mình lên rồi lại đặt nó sang bên cạnh, lúc Mạch Mang Mang vừa nãy ở trong phòng bao không có tâm trạng nên không ăn uống được gì, để cái bụng rỗng nguyên đêm, cộng thêm phải suy nghĩ công việc, cô hỏi: “Anh không ăn à?”
Trước kia Mạch Mang Mang chỉ ăn được nửa bát đã no quay rồi, cực kỳ biếng ăn, Cố Trăn đưa mắt nhìn cô, mặt của cô ghé gần sát vai anh, khóe môi còn dính nước tương, dường như anh theo thói quen mà vươn tay ra, ngón cái lau khóe môi cho cô: “Ăn chưa no?” Đúng lúc Mạch Mang Mang đưa đầu lưỡi ra liếm lấy ngón tay của anh, mềm mềm trơn trơn, anh trầm giọng, dịu dàng hỏi: “Ngày trước kén ăn lắm mà, sao giờ có vẻ dễ nuôi hơn rồi?”