Cố Trăn bắt đầu cởi quần áo, tay Mạch Mang Mang chống lên cơ bụng rắn chắc, nơp nớp lo sợ, anh vẫn đang bị bệnh mà: “Anh mau mặc quần áo vào…”
Cố Trăn phớt lờ lời nói của cô, có qua có lại bắt lấy tay Mạch Mang Mang nắm thứ thô kệch nóng bỏng của mình. Cô bất giác nín thở, cơ thể mềm nhũn ra, từ từ di chuyển lên xuống.
Cố Trăn không thể kiềm chế được nữa, quy đầu ma sát cọ qua lại trước cửa huyệt, không chút thương tình mà đâm sâu vào. Chỗ đó của Mạch Mang Mang nhanh chóng ẩm ướt dinh dính, bị anh trêu đùa cảm thấy khó chịu vô cùng: “Cố Trăn…”
“Em muốn rồi à?” Cố Trăn nói: “Anh sợ em đau.”
Cố Trăn mới tiến vào được một nửa, bụng dưới củaMạch Mang Mang theo bản năng hút chặt. Anh dường như nhớ ra gì đó đột nhiên dừng lại, cũng rút ra ngoài đeo bao cao su vào.
Bầu không khí chợt trở nên cứng ngắc. Mạch Mang Mang nhớ tới đứa trẻ chưa từng tồn tại, do dự định giải thích: “Thật ra…”
Cố Trăn nhấc hai chân của cô lên, lại đưa vào từng chút một, hoa tâm nhỏ nhắn ấm nóng mút chặt lấy anh, co thắt đến nỗi khiến cho sống lưng anh cảm thấy tê dại. Nửa năm chưa được chạm vào cô, bây giờ hai cơ thể thân mật với nhau như vậy khiến anh không cách nào kiềm chế nổi.
Mạch Mang Mang vẫn chưa đỡ nổi: “Chậm một chút…”
“Anh biết rồi.” Cố Trăn thì thầm bên tai cô “Cô nhóc gian dối.”
Cố Trăn bắt đầu thong thả va chạm, Mạch Mang Mang nói từng câu đứt quãng: “Nếu…Là thật…” Nếu như cô thật sự đem con ra làm công cụ trả thù: “Anh có thất vọng về em không?”
“Sẽ không.” Cô Trăn hôn lên ấn đường của cô: “Là lỗi của anh, không phải em.”
“Nhưng cũng may, may mắn đó không phải là thật.” Cố Trăn nhìn vào đôi mắt cô, dừng động tác đang làm lại: “Anh không muốn em bị thương nữa.”
Cánh tay Mạch Mang Mang co lại, bị Cố Trăn giữ chặt trên đỉnh đầu. Trong lúc cả hai đang nói chuyện, anh luôn vô thức xoa nhẹ cổ tay bé nhỏ của cô, đấy là nơi lưu giữ vết sẹo cô tự làm tổn thương bản thân mười năm trước.
Cô nói khẽ: “Em sẽ không làm vậy đâu.”
Cố Trăn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạch Mang Mang một lúc lâu: “Được.” Anh cúi người xuống ôm lấy cô, cắn lên vành tai: “Mang Mang đồng ý với anh, sau này cũng phải nghe lời như vậy.”
“Nghe cái gì?” Mạch Mang Mang bị anh thúc sâu vào bên trong, vặn vẹo mông, “Đừng lúc nào cũng bắt em phải ngoan, em không phải là trẻ con nữa.”
“Ngoan tức là phải chăm sóc tốt cho bản thân.” Cố Trăn đẩy hông rút côn th*t đỏ hồng rồi lại ưỡn lưng đâm vào. Cho dù dâm dịch chảy ra ướt đẫm bôi trơn nhưng cắm vào vẫn hơi khó khăn. Anh cười khẽ: “Không nghe lời đấy là kẹp anh chặt quá, Mang Mang.”
Hai chân Mạch Mang Mang quấn quanh eo của anh, nội y còn chưa cởi hết vẫn vắt vẻo trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô. Theo chuyển động ra vào của anh, chiếc quần đã bị treo lơ lửng cũng lắc lư theo. Bầu ngực mềm mại cũng theo đó mà đung đưa lên xuống trắng nõn như miếng đậu hũ non mềm, véo một cái liền thay đổi hình dạng, sờ vào rồi lại không nỡ buông tay.
“Ưm a…Em không kẹp, là tại anh đấy chứ.” Ý thức của Mạch Mang Mang cứ mơ hồ, cô càu nhàu nói: “Của anh lớn quá, đâm hỏng em mất.”
Sao cái miệng của cô không biết sợ mà thốt ra mấy lời dâm dãng như thế chứ?
Cố Trăn rên lên, dáng vẻ Mạch Mang Mang ấm ức hậm hực lại càng kích thích ham muốn trong anh. Tiểu huyệt của cô ướt đẫm trơn trượt, thít chặt lấy anh. Anh vội vàng rút ra kéo theo một một sợi tơ bằng nước óng ánh. Bắp đùi của cô in hình dấu ngón tay đỏ hồng, cảnh tượng giữa cánh hoa vừa sưng đỏ vừa dâm mỹ, bị chơi không còn hính dáng ban đầu nữa.
Gò má cô ửng hồng lan đến tận xương quai xanh nhưng sắc mặt của cô vẫn có chút phiền muộn, hai người ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Cho dù anh là người gây tổn thương nhưng cũng chỉ có anh mới có thể phá vỡ được nỗi day dứt trong lòng cô.
Dây thần kinh của Cố Trăn đang bị kéo căng bỗng đứt “phựt!” một cái. Anh cố gắng kiềm chế giảm tốc độ đâm thọc bên trong, lật người Mang Mang nằm sấp xuống quỳ trên giường. Bờ mông được anh nâng lên cao, ái dịch từng giọt rơi xuống. Anh từ phía sau đâm vào đến nơi sâu nhất: “Bây giờ anh rất đâm sâu vào em, đâm hỏng em.”
Mạch Mang Mang nức nở nghẹn ngào: “Đừng làm thế mà… Cố Trăn… Sâu quá ah…”
Cố Trăn nắm lấy eo thon của cô, cường bạo ra vào liên tục, va chạm không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng cô miệng nói không muốn nhưng bờ mông lại nâng lên đẩy về phía sau phối hợp với tiết tấu của anh. Mồ hôi chảy theo những đường cong trên lưng rơi xuống. “Đây mới là em.” Anh khàn giọng nói “Mang Mang, trên giường em có thể giết chết anh đấy.”
“Em có thích không?”
“Thích…”
Khoái cảm khiến cơ thể lâng lâng, thời điểm đạt cực khoái Mạch Mang Mang run rẩy phun nước đạt cao trào. Cánh tay Cố Trăn mạnh mẽ ôm chặt eo cô, nâng người cô lên bắn thẳng vào trong.
Mới được một lần, Mạch Mang Mang đã mất hết sức, eo nhỏ nằm sụp xuống giường, khuôn mặt vùi trong gối, mệt đến nỗi không nhấc nổi một ngón tay. Cố Trăn cảm thấy hơi choáng váng, cơ thể anh ngả lên giường ôm cô vào lòng. Cô vòng tay ôm lấy anh, mắt nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát vào ngực anh. Cao trào qua di để lại dư vị khiến cho con người ta không biết được mình đang mơ hay thực.