Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 57: -Rất lâu(1)(H)-




Mạch Mang Mang khẽ giật mình, rốt cuộc là anh đã mơ thấy gì vậy, bệnh tình sốt cao khó chịu như thế mà vẫn còn tâm trí nhớ đến cô, gọi cô là bảo bối Mang Mang như trước đây.

Mạch Mang Mang hơi ngỡ ngàng, Cố Trăn nắm lấy tay cô kéo về phía mình, cả người cô ngã xuống giường: “Á, Cố Trăn…”

Cố Trăn nằm nghiêng người ôm chặt lấy cô. Nửa người nóng hừng hực đè lên cánh tay cô. Mạch Mang Mang không xoay sở được, trừng mắt lườm anh một hồi, anh vẫn vô tư ngủ ngon lành. Hai hàng lông mày chau lại, cô đưa tay xoa nhẹ: “Ngủ mà vẫn còn cau có như vậy.”

Đêm nay Mạch Mang Mang tưởng mình sẽ không ngủ được xong lại còn giằng co một trận với Cố Trăn, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, hai mắt cô từ từ khép lại. Không biết đã ngủ được bao lâu cô mơ màng tỉnh lại. trong phòng tối đen như mực, chỉ có anh đèn vàng ấm áp trên tường, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Cánh tay Mạch Mang Mang tê rần, cô nâng cánh tay không bị đè lên kiểm tra nhiệt độ trên người Cố Trăn, vẫn còn rất nóng. Cô lo sợ anh sẽ sốt cao hơn, định rút tay ra, xuống giường tìm cách hạ nhiệt, anh lại giữ chặt lấy cổ tay cô: “Em đi đâu?”

Mạch Mang Mang bị kéo lại gần, áp vào trong ngực Cố Trăn, chóp mũi kề sát: “Em đi tìm nhiệt kế.” Môi và miệng cô khô khốc: “Anh muốn uống nước hay ăn gì không… A…

Cố Trăn đột ngột hôn cô, môi và lưỡi ướt át quấn lấy nhau, để nước bọt của cô giúp anh hạ nhiệt. Mạch Mang Mang càng ra sức chống cự, anh lại càng cuồi nhiệt cuốn lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh hôn cô càng lúc càng sâu, gần như muốn nuốt lấy cô vào trong bụng, khiến cho cô không thở nổi: “Em…”

Giọng Cố Trăn khàn khàn nói: “Mang Mang, đừng đi.”

Cố Trăn nhất định là vẫn chưa tỉnh táo, chỉ có những lúc anh mê man mơ hồ mới dịu dàng gọi tên cô như vậy, bảo cô đừng đi. Mạch Mang Mang có chút khó chịu với sự tùy tiện của anh. Cô không thể so đo cũng không cách nào từ chối. Anh là Cố Trăn, nhưng cái cô cần lại là một lần thổ lộ đến tuyệt vọng.

Trên người Mạch Mang Mang sau khi tắm tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, giống với mùi trên người anh. Cố Trăn khẽ cắn vành tai của cô, dọc từ trên gáy xuống, cắn mút để lại dấu hôn. Anh kéo áo của cô xuống, nắm lấy ngực cô xoa nắn, mềm mại mà dễ chịu. Anh muốn dừng lại nhưng không cách nào kiềm chế được, khẽ vân vê nhũ hoa căng tròn rồi hỏi: “Ăn ở đây, có được không?”

“Không được…”

Toàn thân Mạch Mang Mang chỗ nào cũng là nơi mẫn cảm. Cô đẩy bàn tay đang nắm chặt của anh ra, giãy giụa trong lòng anh, hai điểm nhạy cảm nhô lên lướt nhẹ qua ngực anh. Hô hấp của Cố Trăn trở nên nặng nề, anh ngậm lấy nhũ hoa: “Vừa mềm lại vừa ngọt.”

Tay bên kia chưa gì đã bao trọn ngực trái của Mạch Mang Mang, ngực sữa non mềm được anh nhào nặn vuốt ve thành đủ các hình dạng. Trái tim anh hóa thành vũng nước. Đã rất lâu rồi không thân mật, Cố Trăn không khống chế được sức lực nên bóp mạnh vài cái làm làm da của cô đỏ ửng lên. Mạch Mang Manh khẽ kêu lên: “Đau.”

Cố Trăn buông cô ra, sau khi bị anh nhấm nháp hai hạt nhũ tròn của cô ẩm ướt căng lên. Đôi mắt anh nóng bỏng, cắn nhẹ một cái: “Lúc nào cũng nhạy cảm như vậy.”

Toàn bộ lý trí của Mạch Mang Mang phút chốc đều sụp đổ, cảm nhận được phía dưới có gì đó căng cứng, nóng bỏng không ngừng chọc vào, cô gắt lên: “Anh làm sao vậy, sốt mà cũng lên được à…”

Cố Trăn chống tay vây lấy hai bên người cô, bộ ngực mềm mại trắng như tuyết phập phồng lên xuống khẽ run theo nhịp thở. Cơ thể trần truồng ở bên ngoài chăn, gương mặt hồng hào, ánh mắt ướt át sáng long lanh nhìn anh đầy vẻ bất mãn. Anh chặn lấy đôi môi cô: “Em nói xem vì sao?”

Hơi thở Cố Trăn nặng nề: “Mang Mang bây giờ đang ở trước mặt anh, em nói xem vì sao?” Tay của anh lần xuống mơn trớn bụng dưới của Mạch Mang Mang, luồn qua lớp quần lót tách hai chân ra, ngón tay khẽ chạm vào cửa huyệt. “Dùng sữa tắm của anh, mặc đồ của anh?”

Mạch Mang Mang ấp úng nói: “Em không còn cách nào khác!”

“…Vừa rồi ở phòng bếp anh rất muốn bế em lên trên bàn, giống như trước đây vậy, Mang Mang miệng trên ăn thức ăn, miệng dưới thì ăn anh.”

Có điều, những ý nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi lại biến mất. Dù sao vết thương trong lòng cô vẫn chưa thể hồi phục. Hiện giờ quan hệ giữa bọn họ đang vô cùng xa cách

Lúc anh ngồi trên bàn anh còn tỏ vẻ rất đứng đắn nghiêm túc, giống như việc nghe cấp dưới báo cáo công việc, Mạch Mang Mang đá anh một cái: “Lưu manh.”

“Chỉ cần em khóc, anh không biết phải làm thế nào nữa.” Cố Trăn tựa lên trán cô, hôn lấy một giọt mồ hôi lăn trên chóp mũi, đáp lại lời vừa rồi của cô: “Anh hết cách với em rồi Mang Mang ạ.”

“Em không cố ý khóc trước mặt anh.” Mạch Mang Mang nhìn thẳng vào anh: “Em không muốn anh thương hại em.”

Cố Trăn cắn lên cánh môi của cô: “Anh chưa bao giờ thương hại em.”

Khoái cảm tê dại truyền đến từ nơi Cố Trăn đang nhẹ nhàng lấy ngón tay mơn trớn vách thịt, chất lỏng trong suốt thấm ướt ngón tay anh, Mạch Mang rên nhẹ một tiếng: “Ưm ah…”

Cố Trăn cúi người xuống nâng hai chân cô lên, chiếc quần lót mỏng manh của cô đã ướt sũng, dính sát vào nơi riêng tư của cô. Anh xé rách phần vải bên hông để lộ ra cánh hoa phấn hồng căng mọng.

Cho dù là ai bị nhìn thấy hết như vậy đều cảm thấy xấu hổ, Cố Trăn giữ chặt lấy chân cô. Mạch Mang Mang giãy giụa, nhưng càng cử động mạnh bên dưới như càng được kích thích, chảy ra dâm dịch trong suốt.

Cố Trăn nhìn thấy cảnh này phía dưới đã cương lên đau nhói, chỉ hận không thể lập tức đưa vào trong cô. Đâm vào thật mạnh khuấy đảo bên trong cô, khiến cô nhất định phải kêu lên vì đau đớn, nức nở cầu xin anh làm nhẹ thôi. Nhưng tiểu huyệt của cô xinh đẹp mập mạp làm anh càng muốn yêu thương cô nhiều hơn.

Mạch Mang Mang thẹn thùng tách hai đùi ra, bị anh nhìn một lúc lâu như vậy cô định phản kháng. Đột nhiên tiểu huyệt cảm thấy có thứ gì nó nóng ướt, cả người cô run rẩy kịch liệt. Thì ra là Cố Trăn đã đưa lưỡi vào liếm mút: “A… Cố Trăn đừng chạm vào chỗ đó, chết mất.”

Cố Trăn vùi giữa hai chân cô, anh đang bị sốt nên nhiệt độ môi và lưỡi vô cùng nóng bỏng. Anh liếm láp âm đế của cô, d*m thủy không ngừng chảy ra, anh nhẹ nhàng ngậm lấy hai cánh môi bên ngoài. Mạch Mang Mang như đắm mình trong sương mù thì bỗng nhớ tới một vấn đề quan trong: “Anh và Nam Huyên… Ưm A…”

Cố Trăn cắn trêu đùa, khiến eo của cô phải cong lên cầu xin được buông tha. Anh lại đè lên người, cố tình trừng phạt mà ra sức nắm chặt lấy cô: “Đến lúc này mà em còn muốn nhắc đến người khác?” Anh thở hắt ra: “Anh và cô ta không có gì cả.”

Cho dù chỉ là lúc này, trái tim Mạch Mang Mang cũng trùng xuống. Cố Trăn hôn cô: “Nếm thử mùi vị của em đi.” Anh cười nhẹ: “Trừ em ra, anh còn có thể phục vụ người nào khác nữa hả?”

“Em cũng không biết nữa.” Mạch Mang Mang quấn lấy cổ anh, giọng nói rầu rĩ: “Dù sao thì em chưa bao giờ hiểu được anh cả, Cố Trăn.”