Chẳng mấy chốc mùa đông ở Dật Thành đã đến.
Khi Trương Khâm vừa đến phòng riêng ở hội quán trà thì nơi đây đã tràn ngập hương thơm của trà. Cố Trăn đang ngồi sắp xếp lại tài liệu, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói: “Trà nguội rồi.”
Trà vừa đắng mà lại ngọt, Trương Khâm nói đùa: “Lỗi là của tôi, được chưa?”
Chính trị ở Dật Thành mấy tháng gần đây rất bất ổn, dường như mỗi một sự việc xảy ra đều cố ý nhằm vào Tống Khánh Niên. Trong lúc trò chuyện, Trương Khâm cũng không tránh khỏi chuyển chủ đề đến việc này: “Ban đầu vụ đánh bom lớn ở đại học G liên quan đến con trai duy nhất của Tống Khánh Niên, rồi cả vụ lũ lụt tràn vào miếu Long Vương nữa đã đủ thú vị rồi. Thật không ngờ rằng đó chỉ là chiêu thả con tép bắt con tôm, mà người bị đùa bỡn lại chính là Lữ Đức Chính, thật không thể tin được mà. Bây giờ Tống Khánh Niên có chạy trốn nhanh thế nào đi nữa, thậm chí có chạy ra nước ngoài thì hắn cũng không thể sống yên ổn đâu.”
“Tống Khánh Niên dám lợi dụng Lữ Đức Chính, chắc chắn ông ấy sẽ có cách trị.”
“Đúng vậy!” Trương Khâm gật đầu: “Dù sao đi nữa thì thư ký Lý cũng đã nhượng bộ từ lâu rồi, lần này tốt xấu gì cũng đã làm sụt giảm nhuệ khí của Tống Khánh Niên, lại để Lữ Đức Chính có cơ hội đá ông ta ra khỏi cục. Không phải mới bổ nhiệm phó thị trưởng mới sao? Đó cũng là người có năng lực. Trong tương lai, chắc chắn khu rừng ven sông Hoài sẽ ngày càng phát triển thuận lợi hơn.”
Đang hăng say nói thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, đúng lúc Trương Khâm cũng dừng lại không bàn tán nữa. Cố Trăn nói: “Mời vào.”
Quảng cáo
Cao Vũ đi đến bên cạnh Cố Trăn, cúi người xin chỉ thị: “Tối nay Cục trưởng Lưu mời anh…”
Cố Trăn nhìn điện thoại, nói: “Dời lại hôm khác đi.”
Cao Vũ gật đầu đồng ý. Trương Khâm ngồi vắt chéo chân, nhìn Cố Trăn một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Mấy ngày nay anh bận lắm à?”
Cố Trăn lười biếng không buồn nhấc mí mắt lên, đáp: “Tôi vẫn luôn bận rộn như thế.”
“Không phải, ý của tôi là bận rộn chuyện riêng tư cơ. Bây giờ gặp anh còn khó hơn trèo lên trời vậy. Từ trước đến nay đâu có như thế.” Trương Khâm sờ cằm: “Hơn nữa tôi cảm thấy dạo này anh có chút khác thường. Nói như thế nào nhỉ, haiz, cái này tôi không thể nói rõ được.”
Cố Trăn đứng dậy: “Vậy thì anh cứ từ từ cảm nhận đi, tôi không có thời gian tiếp đón anh đâu.”
“Anh phải về rồi sao? Tôi mới tới đây được một tiếng.”
Trương Khâm ngẫm nghĩ một lát, một tia sáng chợt hiện lên trong đầu anh: “Anh đang yêu đương sao?”
Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Ai vậy? Ai có thể khiến Cố Trăn của chúng ta quan tâm đến vậy? Tôi có biết người đó không?”
Cố Trăn phớt lờ không thèm để ý đến sự tò mò của Trương Khâm, anh quay người bỏ đi.
***
Mạch Mang Mang đang đứng chờ ở trong tiệm bánh thì sau lưng cô vang lên một giọng nói trầm ấm: “Không phải em không thích ăn đồ ngọt sao?”
Mạch Mang Mang vỗ vỗ ngực, nói: “Cố Trăn, sau này anh có thể đừng im lặng khi đang đứng sau lưng người khác được không?”
Cô mới từ trường về, mới vừa nhắn tin cho anh tầm nửa tiếng trước, không ngờ rằng anh lại đến nhanh như vậy.
Cố Trăn cười nói: “Anh đã đứng ở phía sau em một lúc rồi, em đang phân tâm nên mới không để ý ấy. Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Mạch Mang Mang không trả lời, cô cầm lấy hộp bánh chứa lớp caramen và muối biển, giơ tay cao lên đưa cho anh: “Anh cầm lấy này.”
Mạch Mang Mang sai bảo anh theo thói quen, Cố Trăn cũng không phàn nàn gì, anh cầm bánh bằng tay trái, còn tay phải nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô cho vào túi áo khoác.
Đêm hôm đó vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, nhưng dường như thiếu đi chút gì đó. Mối quan hệ không rõ ràng này vẫn tiếp tục như vậy.
Dọc hai bên đường là những ngôi nhà cổ kính và hàng cây ngô đồng thưa thớt. Ánh nắng mùa đông yếu ớt xuyên qua cành cây rơi trên mặt đất. Khác với tiết tấu cuộc sống nhộn nhịp của CBD ̣̣(trung tâm thành phố), quảng trường này khá yên tĩnh, khi bạn ở đó, bạn sẽ vô thức sống chậm lại hòa hợp với tiết tấu ở nơi đây.
Hai người đi sóng vai nhau, đều là dáng vẻ rắn rỏi kiên định khó ai sánh bằng. Cố Trăn mặc áo khoác xám đậm và quần đen, còn Mạch Mang Mang mặc áo khoác đen và một chiếc váy len màu tro, nhìn họ giống như đang mặc đồ đôi vậy.
Mạch Mang Mang ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói xem mùa đông năm nay Dật Thành có tuyết rơi không?”
Cố Trăn gỡ mấy chiếc lá rụng trên tóc cô xuống, hỏi lại: “Em có muốn hay không?”
Cảnh tượng giống như bọn họ đang bàn về mùa tuyết lần đầu tiên vậy, Mạch Mang Mang nói: “Đã lâu rồi em không được ngắm tuyết ở Dật Thành.”
Khi họ về đến căn hộ thì trời đã tối, Mạch Mang Mang mới chỉ ăn bánh ga tô nên vẫn còn đói, Cố Trăn liền nấu một bát mì trứng cà chua cho cô, cô ăn sạch sẽ, đến cả nước dùng cũng không để lại.
Lúc Mạch Mang Mang vừa tắm xong thì Cố Trăn đang rót sữa bò trong bếp, anh giống như có đôi mắt sau lưng vậy, cô vừa đến anh đã đưa tay kéo cô vào lòng ngực ấm áp của anh.
Trên người cô vẫn còn mang theo hơi ẩm của nước, cô chun mũi nói: “Sữa nóng à, đưa em uống nào.”
“Em cũng uống sữa nóng sao?”
Một trong những tật xấu mà Mạch Mang Mang mắc phải là quanh năm bốn mùa cô chỉ thích uống sữa lạnh, sau khi nhập viện thì cô mới chuyển sang uống ở nhiệt độ bình thường, chẳng bao giờ uống sữa nóng cả.
Mạch Mang Mang nhéo anh một cái: “Không phải anh nói uống nước lạnh không tốt sao?”
Cố Trăn nhướng mày: “Từ khi nào em lại nghe lời anh như vậy?”
Mạch Mang Mang uống sữa xong, trên môi cô đọng lại chút bọt sữa, Cố Trăn liền cúi người hôn cô, bọt trắng của sữa dính lên môi anh, cô thấy vậy lại bám lấy bờ vai anh, kiễng chân lên liếm sạch sẽ.
Mấy hôm nay cô vừa dịu dàng lại đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời, hai mắt Cố Trăn tối sầm lại, ôm lấy cô đè lên kệ bếp rồi làm nụ hôn của họ trở nên nóng bỏng hơn: “Mang Mang ngoan quá.”
Mạch Mang Mang mơ hồ đáp: “Ưm, không được, kỳ kinh của em đến rồi.”
Cố Trăn xoa nhẹ môi cô, nói: “… Em cố ý?”
Mạch Mang Mang thở dài: “Em có cố ý câu dẫn anh thì anh dám làm sao?”
Câu hỏi này liên quan đến lòng tự tôn của một người đàn ông. Cố Trăn bật cười, xoa mũi cô một cách dịu dàng: “Không phải là anh có thể hay không, mà là em có muốn hay không mới đúng.”