Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 10: Tức giận




Trong phòng tắm, Mạch Mang Mang khỏa thân đứng lặng dưới vòi hoa sen, nhiệt độ nước vừa đủ ấm khiến cô thả lỏng cơ thể. Cô từ từ mở mắt ra nhìn dòng nước màu đỏ nhạt uốn lượn trên nền sàn tắm, chảy tới chiếc váy bẩn bị vứt bừa trên sàn đè lên áo vest của Cố Trăn.

Mạch Mang Mang bước đôi chân trần về phía trước, treo áo khoác lên cao. Độ cao của móc áo ngang với chiều cao của Cố Trăn, khiến cô nghĩ đến lúc anh nói chuyện, cằm anh sẽ ngang bằng với trán của cô, hơi cúi đầu xuống sẽ chạm vào mắt cô.

Khi không nghĩ về anh làm lòng cô thoáng tức giận, giống như thời học sinh khi làm thí nghiệm ròng rã hai tháng mà kết quả nhận được là những số liệu không chính xác. Nhưng ít ra cô còn có mong đợi về kết quả thí nghiệm, riêng đối với Cố Trăn, cô đã hoàn toàn hết hy vọng.

Làm nghiên cứu khoa học rất cần tâm trạng kiên định, nhưng Mạch Mang Mang trời sinh tính tình nóng vội cộng thêm việc cô có chủ kiến rất mạnh, may nhờ thời gian bên cạnh Chung Khê luyện tập nhiều năm, mới ổn định đôi chút.

Cố Trăn quay về đã dễ dàng biến cô trở lại trạng thái trước kia. Cảm xúc nóng nảy càng làm cho cô trở nên khó chịu. Anh ta luôn là người lý trí, lúc cãi nhau hay cả lúc chia tay cũng thế, lúc nào cũng điềm tĩnh như hiện tại.

Cô nhẹ nhàng nhấc áo vest của anh ném vào rổ quần áo dơ, mắt không thấy thì lòng không phiền.

***

Tiền Thấm ở nhà ăn trường học gặp lại Mạch Mang Mang. Cô ngồi gần cửa sổ chỗ mua cơm. Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, dáng ngồi thẳng tắp, thoạt nhìn trẻ trung như một sinh viên.

Mạch Mang Mang lấy phần ăn gồm hai món mặn hai món rau, mắt lướt nhìn nhà ăn rộng lớn tìm chỗ ngồi sạch sẽ. Tuy đã qua giờ ăn cao điểm nhưng đối với Mạch Mang Mang mà nói, khó có được ngày cô tới sớm như hôm nay. Đây là lần đầu tiên trong tháng này cô ăn cơm trước bảy giờ tối.

Tiền Thấm là giảng viên ngành kinh tế, là đồng nghiệp và cũng là bạn học của Mạch Mang Mang, vừa hay cũng đang đi một mình nên vẫy tay với cô.

Mạch Mang Mang đem phần cơm đến ngồi đối diện cô ấy. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện thì bỗng Tiền Thấm hỏi: “Mang Mang, lần trước cậu bị đe dọa ác ý, giờ sao rồi?’’

Mạch Mang Mang trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Vẫn không có gì.’’

Lúc đó khi cô cầm tờ giấy đe dọa ấy trên tay cũng không có tâm tình quan tâm đến trò trẻ con này, kiểm tra camera trong quá trình điều tra cũng không tìm được gì. Viện trưởng Đường thể hiện thành ý quan tâm, nhưng cũng có ý không muốn điều tra đến cùng. Trong phạm vi trường học, số người làm được chuyện này không nhiều.

“Mình đoán không lầm là do Đặng Tân làm.’’

“Vì sao?’’

“Mình cảm thấy, sinh viên này có nhân cách phản xã hội, có thù tất báo.’’

Tiền Thấm nói như thật: “Nghe nói, bởi vì bạn gái anh ta mới đề nghị chia tay, một cô gái được anh ta nâng niu như mèo con bỗng nhiên rời đi, nên đã gửi video hăm dọa cho cô nàng. Hơn nữa, tên này còn bị phát hiện mang dược phẩm thí nghiệm độc hại về ký túc xá, bị phát giác hôm tuần trước còn trở mặt với bạn cùng phòng.’’

Mạch Mang Mang để đũa xuống: “Không ai ngăn cản hết sao?’’

“Mình nghe đồn, chú anh ta là lãnh đạo tỉnh, mấy chuyện này đều bị trường học đè xuống.’’ Tiền Thấm thần bí lắc đầu: “Cậu cẩn thận một chút, loại sinh viên biến thái này tốt nhất nên ít dây dưa tới, không đụng tới thì không có việc gì, đụng tới thì chắc chắn có chuyện.’’

Mạch Mang Mang im lặng suy nghĩ không nói gì.

Bàn bên cạnh có hai nữ sinh đột nhiên cất tiếng chào: “Cô Mạch!’’

Tô Tranh Nghiên ngồi cùng đàn chị sắp bảo vệ luận án tiến sĩ, hốc mắt của cô đỏ lên không che nổi dấu vết vừa mới khóc, bực tức đặt đĩa xuống. Họ nghĩ đến việc Mạch Mang Mang lúc sáng vừa nổi giận với hai người vì không nghiêm túc trong phòng thí nghiệm, liền cố thu lại vẻ mặt tức giận, điều chỉnh giọng nói hòa nhã, nói ra tin tức xấu: “Luận văn của chúng em mới bị cướp rồi.’’

Mạch Mang Mang cầm tài liệu lên xem sơ qua, thấy có chút tương tự với hướng đề mà các cô làm nửa năm trước. Lòng bàn tay Mạch Mang Mang lạnh buốt, các cô vì dụng cụ gặp vấn đề nên chậm trễ hơn nửa tháng, không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, chậm hơn người một bước, hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Cô trả lại tài liệu, an ủi hai cô gái đang sa sút tinh thần: “Các em đừng quá buồn, làm tốt nhiệm vụ phải làm hôm nay, việc khác tôi sẽ xử lý.’’

Tô Tranh Nghiên run tay làm tài liệu rơi trên mặt đất, nghe Mạch Mang Mang trấn an, cô khẩn trương hỏi: “Giáo sư, là nhắm vào người sao?’’

“Không có, không phải đâu.’’

Miệng Mạch Mang Mang đang bị loét vì nóng nhưng cũng không quá đau, cô cho rằng mình sẽ không để tâm đến nhưng ai ngờ không cẩn thận cắn phải chỗ đó làm cô đau đến muốn rơi nước mắt.

Mạch Mang Mang đương nhiên không thể rơi nước mắt.

Lúc học cấp 3, cô tự đổ axit clohydric lên người, cực kỳ đau đớn, cô từ từ nhắm hai mắt, không rên tiếng nào, lúc đó bạn tốt Ngụy Thanh Nịnh nửa lo lắng nửa bội phục nhìn cô: “Mang Mang, cậu đúng là quá độc ác với bản thân mình mà.’’

Mạch Mang Mang khẽ nâng cằm, phong thái kiêu ngạo: “Đau dài không bằng đau ngắn.’’

Nhưng cô sao có thể khẳng định rằng đau nhiều và đau ít nhất định sẽ không cùng tồn tại một lúc? Về sau mỗi lần bị thương, dù cô dùng cách gì xử lý nào cũng đều sẽ nhớ tới Ngụy Thanh Nịnh, dứt khoát bỏ mặc không quan tâm.

***

Trời về tối, không khí oi bức giảm xuống, Mạch Mang Mang ra khỏi nhà ăn, trong nháy mắt trông cô thản nhiên như không có xảy ra gì. Cô bước nhanh xuống lầu như một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, tay bấm số điện thoại của Đường Quốc Phong ở phòng hội nghị khai giảng thành phố A.

Đường Quốc Phong nhận điện thoại, tiếc nuối nói: “Mang Mang à, luận văn tôi mới xem xong đúng là đáng tiếc cho cô.”

“Viện trưởng Đường, thật ra chuyện này vốn có thể phòng ngừa trước. Nhưng vì sao lúc tôi xin kinh phí cho cả bộ dụng cụ thì lại được phê duyệt quá chậm như vậy?” Mạch Mang Mang nghiêm mặt nói: “Ngài cũng biết, tôi cũng đốt tiền không ít cho đề tài này mà. Trước mắt, kinh phí trong tay tôi vẫn đủ duy trì cho đề tài của bản thân.”

Vì phải nói rõ từng chữ, răng Mạch Mang Mang không ngừng va chạm vào vết loét trong miệng, cô truy hỏi không né tránh: “Hoàn toàn không giống với điều kiện ngài đáp ứng tôi trước đó, là do vụ trên Weibo lần trước sao?”

Đường Quốc Phong trầm ngâm: “Mang Mang, cô không nên suy nghĩ nhiều. Vụ kinh phí, tôi sẽ giúp cô giải đáp.”

“Viện trưởng Đường, đề tài này tôi rất xem trọng, giá trị của nó chỉ có tôi mới có thể tạo ra được. Nếu như người khác có làm tương tự, họ cũng không thể thay thế thành quả của tôi. Tôi có kiên nhẫn, có năng lực đột phá.” Mạch Mang Mang ổn định giọng nói: “Nhưng tôi không vội, việc gửi một hay hai tờ giấy, không có nghĩa là sinh viên của tôi cũng không cần. Các cô ấy đều là nhân tài ưu tú, nguyện ý gia nhập nhóm thí nghiệm vì tín nhiệm tôi. Tôi hy vọng không vì nhân tố kỹ thuật ở trên mà tạo thành chướng ngại cho các cô ấy.”

Ý trong lời nói của cô là: “Tôi tin rằng trường học tín nhiệm tôi, ai cũng rõ điều này mà, đúng không?”

Sau khi cúp máy, Mạch Mang Mang hít  thở sâu cố bình ổn tâm trạng. Cô nhịn một bụng tức giận, không muốn phát tác trước mặt sinh viên của mình —— Một khi cô mất bình tĩnh, nhóm cô dẫn dắt sẽ loạn theo.

Cô bước vào quầy bán quà vặt, mua một que kem, dùng răng cắn mạnh, lạnh đến mức tri giác cũng chết lặng.

Khi Trần Mẫn gọi điện thoại đến, cô nuốt miếng kem ngọt ngào buốt lạnh xuống rồi trả lời: “Mang Mang, cuối tuần về nhà ăn cơm đi?”

“Thật xin lỗi dì Mẫn, dạo này con khá bận rộn, không về nhà được.”

“Càng Tư cuối tuần sẽ trở về, hai con đã lâu rồi không gặp.”

Mạch Càng Tư là em trai cùng cha khác mẹ của cô, từ nhỏ đã có quan hệ tốt với cô, không thua gì chị em ruột.

Cô lập tức đáp ứng: “Vâng, lúc nào em ấy trở về? Con sắp xếp một chút, giờ con phải nhận một cuộc điện thoại khác rồi.”

***

Trần Mẫn nói xong, quay đầu lại nặng nề nói: “Con bé đã đồng ý.”

Mạch Thành ngồi dựa vào ghế bọc da, ném một phần văn kiện lên bàn: “Sẽ có tác dụng sao?”

Trần Mẫn cầm tay của ông an ủi: “Nên thử mọi cách chứ.”

Một năm trước, Mạch Thành thu mua xong công ty bất động sản lớn nhất của Lâm thị, dã tâm bừng bừng nên đầu tư vào toàn bộ. Bây giờ Mạch thị gặp vấn đề, mắt xích tài chính xem như đã đứt gãy, Tưởng gia đưa ra hợp tác với điều kiện là Mạch thị cùng khai thác quận Hoài Lâm với Tưởng thị.

Mạch Thành không nắm chắc lần trúng thầu này, Lữ Đức Chính nổi tiếng với lòng tham không đáy, nhưng trước mắt ông ta không thể bỏ ra nhiều tiền mặt như vậy. Trước kia là không có quan hệ nên không đưa tiền, hiện tại có quan hệ nhưng lại không có tiền đưa.

Mạch Thành ngầm để ý đến Cố Trăn. Cố Trăn và Lý Hướng Quang có phong cách giống nhau, không nhận phụ nữ cũng không lấy tiền, khiến ông bó tay bất lực.

Trần Mẫn phân tích cho Mạch Thành nghe suy nghĩ của mình: “Người ta nói, đừng khinh thiếu niên nghèo. Mười năm trước ông chướng mắt Cố Trăn, bây giờ cậu ta phát đạt, ông gắng hạ mình đi. Chuyện kêu gọi đầu tư với cậu ta mà nói thì chỉ cần một cái gật đầu thôi. Nhưng mà nếu vậy, thị trưởng Lữ kia sẽ không mấy vui vẻ đâu.”

Mạch Thành vung tay lên: “Ông ta lấy từ tôi mấy thứ tốt còn ít sao? Tôi còn sống, còn quản được tên này. Chỉ cần chúng ta không đứng sai phía, giữ vững lập trường ở giữa là được ……” Ông suy tư nói: “Lữ Đức Chính hành việc bất thường, sự việc sẽ sớm bại lộ. Tống Khánh Niên khôn ngoan, chuyện xấu để hắn làm, không may xảy ra việc gì, chỉ cần không do dự loại bỏ hắn là xong.”

Ông cười nhạo: “Lý Hướng Quang thà mang hạng mục Hoài Lâm uỷ quyền cho Cố Trăn là một cán bộ trẻ tuổi, cũng không chịu giao cho Lữ Đức Chính, có thể thấy được hắn vô dụng cỡ nào.”

Cố Trăn là do thư ký Lý đề cử, Lữ Đức Chính là do thỏa hiệp cân bằng chính trị, ai giỏi ai dở hắn phân ra rõ ràng.” Trần Mẫn chuyển hướng câu chuyện sang Mạch Mang Mang: “Cũng do Mang Mang quá bướng bỉnh. Nếu không chúng ta cũng đâu cần dùng hạ sách này.”

Mạch Thành đau đầu: “Cũng không phải vậy, dù gì cũng là con gái tôi, chẳng lẽ tôi sẽ không đau lòng à? Tôi sẽ không mất mặt? Dù rằng tôi cũng rất muốn. Nhưng nếu đặt nó vào kế hoạch lâu dài, nó là nhân tố không mấy ổn định, chẳng khác gì bom hẹn giờ. Được rồi, đành lui một bước, để nó giúp tôi lần này, về sau tôi mặc kệ nó.”

Mạch Thành từng có ý kết thông gia hai nhà Mạch Tưởng, để Mạch Mang Mang và con trai độc nhất Tưởng gia Tưởng Lâm An đính hôn. Kết quả cô lại chia tay Tưởng Lâm An, rồi lại yêu đương với Cố Trăn, còn khăng khăng muốn xuất ngoại học chuyên ngành sinh vật. Chọc Mạch Thành tức muốn chết.

“Năm đó Mang Mang chia tay Cố Trăn, sau đó Cố Trăn lại qua lại với bạn tốt của Mạch Mang Mang. Cũng khó trách Mang Mang mâu thuẫn tâm lý mạnh như vậy. Ông có nhớ không?”

Mạch Thành nhíu mày: “Tôi lo bận rộn làm ăn lớn, chúng nó lúc đó mới mười mấy tuổi, làm sao tôi nhớ được những chuyện này?”

Mạch Thành nói đến làm ăn lớn thì dừng lại, bởi ngược lại, tuy là ông chủ lớn hô mưa gọi gió, nhưng lại âm thầm làm trò mai mối tính kế, vì lợi ích mà đưa không biết bao nhiêu phụ nữ lên giường các lãnh đạo. May mắn vợ ông hiền lành, không quan tâm đến những chuyện này, ánh mắt ngưỡng mộ dành cho ông vẫn không thay đổi.

Trần Mẫn nhắc nhở ông thắt cà vạt cho đúng, rồi nói thêm: “Cô bé kia, tên là Ngụy Thanh Ninh, chúng ta’giới thiệu’ cho thư ký Tống, sau đó mang thai, người nhà náo loạn, về sau nhảy lầu chết……”

“Không nhớ rõ, mặc kệ nó.”

Máu liệt sĩ, máu xử nữ, máu nhảy lầu, có khác nhau sao? Không có —— Đều là màu đỏ, đều là hiến tế.

Mạch Thành am hiểu và tha thứ bản thân, thông cảm cho tính ti tiện nhát gan của mình, không có kẽ hở sinh tồn trong bối cảnh thương nhân, ông chỉ vì tình thế bức bách mà thôi. Ít nhất ông sẽ không để cho con gái mình phải đổ máu, đây là sự lương thiện duy nhất của người làm cha như ông.

Đêm hè đơn điệu nhưng toan tính của họ lại rõ như ban ngày, vẫn luôn rõ như ban ngày.