Tam Phu Ký

Chương 7: Say rượu




“Hửm… là đệ”, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên trên người hắn nàng có chút khó chịu, “Sao lại say đến như vậy?”.

“Ầm”, hắn kéo theo nàng cùng ngã xuống. Cũng may hắn làm cái đệm cho nàng không thôi bị hắn đè cái mạng nhỏ của nàng chắc tiêu luôn.

Chỗ này hơi vắng vẻ nên nàng đành tự nhờ vào sức mình, vác cái “bao gạo” này về. Nhìn nhìn lại cái thân hình nhỏ bé của nàng, lại nhìn cái thân hình cao lớn của hắn, nàng bỗng chốc có cảm giác mình như Tôn Ngộ Không.

Vì đây là chỗ dành riêng cho chủ nhân đảo Tây Dương Tử nên đặc biệt vắng. Thường thì chỉ có Lưu Vân và tên Tạ Dương Lâm đáng ghét ở nơi này hạ nhân không được tự ý vào, nhưng có lẽ do hai người đó còn phải tiếp khách nhân nên nàng chẳng có ai để nhờ vả.

“Hộc hộc”… cuối cùng cũng tới, nàng thở phào một hơi. A, đệ ấy nặng thật, còn nặng hơn dắt xe chết máy lúc ngập nước nữa.

Đang an an tỉnh tình nằm trên giường, nàng nhìn nhìn “ người ta say rượu làm loạn cả lên, còn đệ ấy lại ngủ an tĩnh như vậy… thật ngoan mà”

Lúc nàng vừa định đi lấy khăn và nước ấm lau mặt cho hắn thì tay bỗng bị kéo xuống, nàng mất thăng bằng ngã lên trên mình hắn.

Đang lay hoay bò dậy, hắn lại trở mình đè nàng dưới thân. Nhìn ánh mắt đầy dục vọng của hắn, nàng có điểm sợ hãi.

Hắn lẳng lặng mà nhìn nàng, giống như đang do dự không biết đem xào hay luộc thì ngon hơn. Hồi chuông cảnh báo trong lòng vang lên từng hồi, nàng hoảng hốt, “Tiểu Thiên… đệ tỉnh táo lại một chút… là tỷ đây”

Mắt hắn quét đi quét lại giống như đang suy nghĩ nên ăn chỗ nào trước, rồi bỗng nhào lên, cắn cắn cổ nàng, “A… đừng”, nàng run lên, đây là quyết định ăn sống sao, nàng khóc không ra nước mắt.

Tiểu Thiên một tay đỡ đầu nàng vừa cắn vừa liếm cổ nàng, một tay lại vòng ra phía sau vuốt ve tấm lưng trần của nàng. Lại như không đủ mà hướng xuống phía dưới, thấy có vật cản trở trực tiếp xé ném đi.

Trên ngực chợt lạnh, nàng hoàn hồn. Thấy hắn đang gặm xương quai xanh nàng, lại như tìm kiếm vùng đất mới mà di chuyển xuống ngực nàng.

Há miệng ngậm lấy cái bánh bao nhỏ của nàng. Nàng sợ hãi vùng vẫy tay chân nhưng hắn như gọng sắt kìm chặt nàng, chân đè lại chân nàng, một tay lại tóm gọn hai tay nàng ấn lên phía trên.

Thân thể này vốn đã yếu, mỗi ngày như bị bào mòn. Trải qua thời gian 10 năm, đến cả một nữ nhân nàng còn không đối phó nổi, huống chi là một nam nhân trưởng thành. Bây giờ nàng mới thực sự cảm nhận rõ rệt được sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ.

Ôi, thực bất công mà.

Dường như cảm nhận được nàng đang lơ đễnh, hắn ra sức mút mềm mại của nàng.

Từng dòng điện từ ngực truyền đến làm nàng run rẩy không ngừng, “ưm… a”, tiếng rên rỉ không tự chủ từ miệng phát ra. Trong nháy mắt nàng không suy nghĩ được gì.

Nghe được âm thanh ngọt ngào của nàng, hắn giống như mất kiểm soát. Tay nhanh chóng hướng xuống phía dưới, do nàng mặc váy xẻ tà nên hắn một đường thuận lợi tiến vào phía trong.

Vừa bị sờ, bị hôn, nàng không chịu nổi kích thích. Cả người nàng nóng ra, má cũng ửng hồng đến lợi hại, đồng thời một cỗ nhiệt lưu xa lạ bỗng dưng truyền xuống phía dưới.

Sờ đến hạ thân nàng, cảm nhận được một trận ướt át. Hắn giật mình, có phải nàng động tình, biểu thị nàng cũng thích hắn.

Như được nàng cổ vũ, động tác hắn ngày càng lớn mật. Ngón tay ấn ấn lên cấm địa của nàng, chậm rãi vuốt ve.

Nàng cảm thấy rất nhiều sao bay trên đầu, lại bị kích thích làm nàng thở gấp liên tục.

Càng sờ càng nghiện, hắn trực tiếp vạch ra quần lót lướt vào vùng đất cấm.

Nàng giật mình, kẹp lại chân. Nhìn thấy sự mê ly trong mắt của hắn, nàng cũng biết nên phải làm thế nào mới đúng.

Sau một hồi giằng co, nàng cũng không còn sức lực. Không được cứ như vậy hắn sẽ ăn sạch nàng mất.

Đột nhiên nghe được tiếng bước chân, nàng giống như được cứu vớt, dồn hết sức lực còn sót lại hét lớn, “A cứu với”.

Nhìn thấy được Lưu Văn tiến vào, nàng mừng rỡ, “A… Lưu Văn giúp ta”.

Thấy một cảnh này Lưu Vân trực tiếp nhào lên đánh tên đang chà đạp nàng ngã sang một bên.

Nhìn nàng y phục bị xé rách ngực cũng lộ ra, tóc rối loạn, mặt đỏ bừng hiển nhiên là bị người chà đạp qua, hắn đen mặt, “Ngươi không sao chứ”.

“Không sao…” nàng lắc đầu.

Hắn chuẩn bị tiếp tục đánh tên đầu sỏ thì bị nàng ngăn lại. Khóe mắt phím lệ, “ đệ ấy chỉ là… chỉ là say quá không khống chế được bản thân thôi”.

Nàng cố đứng dậy, chân run run, nhìn hắn nói, “Huynh giúp ta coi chừng đệ ấy một lát, ta… ta thu thập xong sẽ trở lại ngay”.

Tên họ Tạ đứng dựa trên cửa, một bộ dáng xem náo nhiệt. Thấy nàng chật vật cũng không thể bỏ mặc, cởi áo khoát trùm lên rồi đỡ nàng về phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Lưu Văn và Tiểu Thiên. Lưu Văn nghiêm mặt, đột ngột mở miệng, “Ngươi đừng giả vờ nữa nàng đi rồi”.