“Ưm, sao đầu đau quá….chuyện gì đã xảy ra….”
“Đây là đâu…sao mọi người lại nhìn mình như vậy….”
Nàng vẫn còn mơ hồ về những sự việc xung quanh thì một tiếng quát làm nàng cơ hồ tỉnh táo, “ Này, tiện dân kia nằm ăn vạ cái gì, còn không mau tránh đường cho Tạ công tử”, tên tùy tùng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thứ lôi thôi trước mặt.
“Hả? kiệu còn công tử….khoan đã” nàng nhìn dáo dác xung quanh nhà ngói….đồ cổ trang….chẳng lẽ mình đi lạc vào chỗ người ta đang đóng phim.
“Này này, tên kia ta đang nói chuyện với ngươi đấy, cút khỏi đường đi cho ta”, hắn mất kiên nhẫn nói.
Tạ Dương Lâm trong kiệu có chút đau đầu, phất phất tay ra hiệu thị nữ bên cạnh, nàng ta cúi đầu vén rèm đi ra ngoài. Dương Lâm lơ đễnh một hình bóng nho nhỏ lôi thôi đang ôm đầu lọt vào tầm mắt, hắn nhếch miệng khinh, dạo này thật là lắm kẻ gạt người.
Thị nữ lấy trong túi ra một cục bạc nhỏ nhét vào trong tay nàng, đẩy đẩy, “mau đi đi, đừng làm vậy nữa”. Thấy thế, hắn ta định ngăn lại thì bị một người hộ vệ cản trước mặt. Bị liếc một cái, hắn ta mới thôi. Hắn nhìn nàng lắc đầu, “Tiểu Quyên nhà hắn đúng là quá hiền lành rồi”
Nàng bị lôi lôi kéo kéo vào bên góc đường, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy một đám người hướng về phía nàng tên cầm đầu quát lớn, “tìm thấy nó rồi, bắt nó lại cho ta”, đám đàn em đồng thanh “tuân lệnh, đại ca”
Bản năng của một người là co giò bỏ chạy khi thấy người ta đuổi bắt mình, nàng lách qua con đường nhỏ rồi núp vào góc khuất của một căn nhà.
“hừ, nha đầu chết tiệt, chạy thật nhanh”, tên cầm đầu tức tối.
“phù”, rốt cuộc tại sao mình lại ở đây vậy, mình đang trên đường đi “dưỡng” lão mà, nàng khóc không ra nước mắt. Đây là mơ phải không, chắc là mơ rồi tối qua mới xem tiểu thuyết xong, nàng tự nhủ.
“Ọc….c…c”, chu choa, giấc mơ này chân thực dữ. Lấp no bụng trước đã rồi tính, nàng ủ rủ nhìn cục bạc nhỏ trong tay mình.
“Oa, thơm quá…”, nàng bay theo tiếng gọi của đồ ăn.
Đến một sạp quán bán bánh bao, thấy nàng ngó ngó người bán liền hỏi “lớn 2 xu, nhỏ 1xu, nhóc con này muốn mua mấy cái”
“Ông chủ à, 1 cục bạc thì đổi ra được bao nhiêu xu”, nàng chọc chọc cục bạc trong tay mình, cười hì hì với ông chủ bán bánh bao.
“10 xu đó nha đầu ngốc”, nàng bộ dạng lôi thôi lếch thếch hắn muốn đuổi đi lắm rồi nhưng thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác nên thôi, “nè nha đầu…ngươi có mua bánh bao không?”
Nàng gật đầu, “ông chủ bán ta 2 cái nhỏ đi”
“Thấy ngươi đáng yêu ta bán rẻ cho ngươi đó…2 xu”
Nàng không cảm xúc nhìn hắn, hơ hơ…2 cái nhỏ 2 xu là đúng rồi, còn nói bán rẻ…ông tưởng ta ngốc à. Ta lăn lộn trong giới kinh doanh 8 năm, tin ông chắc ta cắn lưỡi cho rồi. Nàng nhận lại tiền thừa và 2 cái bánh nóng hổi.
“Nha đầu…phía trước có con sông ngươi đi thu thập lại đi, bộ dạng trông khó coi chết được”, ông chủ bánh bao vẻ mặt ghét bỏ nói.
“a ư ú úc” (đa tạ thúc thúc), nàng vừa ngốn cái bánh vừa nói.
Vừa ăn xong thì nàng cũng vừa tới mép sông, quan sát thấy cũng không sâu lắm. Ngó nghiêng, ngó dọc không thấy ai, nàng cởi y phục để một bên rồi ngâm mình một lát.
“ưm~” thoải mái đến híp mắt hừ ra tiếng.
“ui…cái gì chíu chíu vậy ta?”, thấy thứ phát sáng bên kia nàng mon men lại gần thì…
“Aaa…cái nhẫn”, nó là món quà đầu tiên nàng tự thưởng cho mình khi được thăng chức. Chỉ là một cái nhẫn vương miện làm bằng bạc đính đá thường mà thôi không phải kim cương nhưng đối với nàng mà nói nó là vật vô cùng quý giá mang đến may mắn cho nàng.
“ôi ôi, có ai xuyên không mà kéo theo cái nhẫn như mình không…chắc là mơ rồi”, nàng mặc lại đồ, nắm chiếc nhẫn trong tay rồi nằm trên cỏ.
“chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi”, nàng lầm bầm trong miệng rồi ngủ quên mất, bỗng…
Truyện do Mi Rae sáng tác và chỉ đăng trên app mê đọc truyện, nếu mọi người đọc được ở trang web khác thì app mê đọc truyện đọc để ủng hộ tác giả nhé. Cám ơn mọi người (>.<)