Long Tường Vân vừa định trả lời, Ngự Thiên Dung lại nói: “Hoàng Thượng không cần phải khó xử, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, có lẽ nàng cũng không hy vọng nhắc tới ta đâu!” Thân nhân? Ha ha, có đôi khi là một loại quan hệ thực châm chọc!
“Nàng tốt lắm, có ta bảo hộ, không ai có thể làm tổn thương nàng!”
Đúng vậy, oai thiên tử mà! Ngự Thiên Dung một lần nữa uống một ngụm trà, không nhắc đến Ngự gia nữa.
Dù sao, thân nhân của nàng chỉ có mỗi một mình Duệ Nhi.
“Thiên Dung, ngươi —— Ngự gia tuy rằng không còn địa vị như trước kia, nhưng ta vẫn nể mặt tỷ tỷ ngươi, để Ngự gia lưu giữ phú quý, ngươi ——” có muốn trở lại Ngự gia không?
Ngự Thiên Dung liếc hắn một cái, “Đó là chuyện của Hoàng Thượng, Ngự gia như thế nào đều không liên quan đến ta, chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết trong Ngự gia đã không còn sự tồn tại của ta sao?”
“Thiên Dung ——” không biết vì cái gì, Long Tường Vân bỗng nhiên cảm thấy nàng như vậy càng khiến người ta đau lòng, càng muốn bảo hộ.
Nhưng hắn hiểu được, nàng hôm nay như vậy, hết thảy đều do một tay bọn hắn tạo thành.
Nếu nói năm đó là do nàng quá mức câu chấp, vậy thì cuối cùng, sao không phải là bọn hắn rất nhẫn tâm!
Rõ ràng có thể cho nàng một nơi dung thân, lại tàn nhẫn chặt đứt, thậm chí Nam Cung Tẫn thiếu chút nữa đã lấy mệnh của nàng!
Nay dù nói cái gì nữa đều có vẻ thực dối trá, đúng vậy, dối trá, nhìn nàng thẳng thắn bằng phẳng như thế, hắn bỗng nhiên cảm thấy bọn họ đều thực dối trá!
Bất quá, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, vốn không có cái gì gọi là quang minh lỗi lạc, ai đủ tàn nhẫn, đủ khả năng mới có thể bước lên bục cao thắng lợi!
“Mẹ —— “
Cùng với thanh âm truyền đến, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong phòng khách, phía sau là hai nha hoàn chạy hổn hển theo: “Thiếu gia, chậm một chút!”
Duệ Nhi vừa vào cửa liền nhào vào lòng Ngự Thiên Dung, hai nha hoàn thấy trong phòng có khách, lập tức gục đầu xuống thỉnh tội, “Phu nhân, chúng nô tỳ không xem trọng thiếu gia, thỉnh phu nhân trách phạt.”
Duệ Nhi hì hì cười, tuyệt không để ý, “Mẹ, bây giờ ở đây không có ai có thể đuổi kịp ta, chỉ trừ bốn người Triển thúc thúc thôi!”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ vuốt đầu hắn, nhìn sang bọn nha hoàn nói, “Không trách các ngươi, đứng lên đi.”
“Tạ phu nhân.” Hai nha hoàn lập tức cung kính đi qua một bên.
Duệ Nhi nhìn Long Tường Vân, chớp chớp mắt to, “Mẹ, hắn là ai vậy a?”
“Ha ha, ngươi chính là Duệ Nhi sao, ta là —— cô gia của ngươi.”
Cô gia? Duệ Nhi nghiêng đầu trầm tư, mấy ngón tay gõ gõ vào đùi, cuối cùng giương mắt nhìn Long Tường Vân, nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi, ngươi nói sai rồi, Duệ Nhi không có cô gia, trước kia có, bất quá, mẹ nói, bọn họ không cần Duệ Nhi và mẹ, nên chúng ta cũng không cần bọn họ.”
Ách —— Long Tường Vân xấu hổ nhìn Ngự Thiên Dung, tựa hồ trách nàng ngay cả tiểu hài tử cũng dạy hư.
Ngự Thiên Dung lại rất vừa lòng câu trả lời của Duệ Nhi.
Nàng là một người ân oán rõ ràng, người khác nếu đối xử tốt với nàng, nàng sẽ đối xử tốt với người đó, còn nếu ai không tốt với nàng, nàng sẽ tuyệt không ngoan ngoãn lấy lòng, càng sẽ không giả mù sa mưa.
Duệ Nhi tuy chỉ là một tiểu hài tử, nhưng cách bảo hộ hắn hữu hiệu nhất chính là dạy hắn biết tự vệ, chỉ có chính hắn tự mình hiểu được, như vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân.
“Mẹ, hắn có phải là cô gia của Duệ Nhi không?”
Ngự Thiên Dung khẽ liếc Long Tường Vân một cái, cười nói: “Vậy phải xem hắn có thành tâm không, nếu hắn chịu tặng một phần lễ vật đủ lớn cho Duệ Nhi, nói không chừng liền thật sự là cô gia của Duệ Nhi! Dù sao mẹ củng không nhớ rõ!”
Duệ Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn nhìn Long Tường Vân, ngây thơ hỏi: “Thúc thúc, ngươi có lễ vật đủ lớn không?” Mắt to chớp chớp tựa hồ muốn nói: ngươi nghe mẹ ta nói rồi đó, nếu có ta liền gọi ngươi là cô gia.
Long Tường Vân sờ sờ đồ đạc trên người, quýnh cả lên.
Hắn cải trang ra cung thật không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, làm sao có chuẩn bị lễ vật.
Duệ Nhi thấ bộ dáng hắn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc yểu xìu, tựa hồ đang thầm oán Long Tường Vân không có thành ý, tuyệt không giống cô gia của mình.
Long Tường Vân thấy vậy, xấu hổ vô cùng, cuối cùng chạm đến ngọc bội bên hông, đành phải chịu đau cắt miếng thịt, đưa ra ngoài, “Duệ Nhi, đây là ngọc bội cô gia luôn đeo bên người, hôm nay cô gia vội vàng tới, nên chỉ có thể cho ngươi lễ vật này, lần sau đến, nhất định cho ngươi nhiều lễ vật tốt hơn!”
Duệ Nhi giương mắt nhìn Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tiểu hài tử mang ngọc bội quý giá như vậy sẽ khiến bọn trộm âm thầm nhớ thương.”
Long Tường Vân liếc xéo nàng một cái, lấy lòng nhìn Duệ Nhi, “Duệ Nhi ngoan, thứ này rất hữu dụng, nếu sau này có vị quan nào dám làm khó dễ ngươi, ngươi cứ đem khối ngọc bội này ra, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi!”
“Thật không?” Duệ Nhi hoài nghi nhìn Long Tường Vân, tựa hồ nếu không phải nghe đích thân Ngự Thiên Dung nói, hắn sẽ rất khó tin đây là thật.
Ánh mắt Ngự Thiên Dung chợt lóe, “Duệ Nhi, không ngời cô gia của con có thành ý đến vậy, ngươi hãy gọi hắn một tiếng đi, nói không chừng, trước kia là do hắn không rảnh chăm sóc chúng ta, nên chúng ta mới không biết hắn!”
Duệ Nhi nhìn nhìn Long Tường Vân, thấy hắn hòa hòa khí khí, không giống người xấu, liền đi qua nhận ngọc bội, nhu thuận hô một tiếng, “Chào cô gia, Duệ Nhi cám ơn lễ vật của cô gia, sau này Duệ Nhi cũng chuẩn bị một phần lễ vật để tặng lại cho ngươi.”
“Tốt, ha ha, ta chờ lễ vật của Duệ Nhi!” Long Tường Vân cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, lại thông minh, nhất là khuôn mặt này nhìn rất quen a!